Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người
  3. Chương 31: C31: Chương 31
Trước /62 Sau

Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 31: C31: Chương 31

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nói năm phút, đích thực không hơn không kém năm phút đồng hồ. Xe cảnh sát hú còi chạy đến canh đúng giờ dừng lại trước rạp chiếu phim. Chỉ độc nhất một xe, chỉ duy nhất một người xuất hiện. Đới Mộng Doanh trợn mắt nhìn phục trang trên người cùng loại hình xe công vụ đặc biệt, tức khắc tò mò chịu không nổi.

Cái này...là đặc cảnh sao?

Không để cho Đới Mộng Doanh phải bị dày vò lâu, trên xe xịch mở cửa, bước xuống là một cô gái cao gầy tóc ngắn mặc chế phục cảnh sát. Bước đi ổn trọng, ánh mắt sắt bén, cảnh phục trên người gọn gàng oai vệ, cả người nhìn qua cực kì soái khí đình đình ngọc lập.

Cảnh sát quá soái!

Đới Mộng Doanh lập tức nghĩ tới nhân vật Trật tự đô thị vừa rồi trong phim Hoa bách hợp kia, không hiểu sao liền đem hình tượng đặc cảnh cool ngầu oai vệ này liên tưởng tới nhân vật phim nọ, khí chất cực kỳ tương tự, đều là anh tư hào sảng, soái khí bức người.

Lăng Hàm Lộ vừa xuống xe liền nhìn thấy hai người nổi bật trong đám đông, bước nhanh qua mở miệng hỏi

"Là hắn sao?"

"Dạ" Tiêu Hàm Duyệt ứng thanh, "Chính là hắn cầm dao ở trước mặt quần chúng tấn công người khác"

"Đặng Khâu Sơn" Lăng Hàm Lộ liếc mắt nhìn xuống kẻ đang nằm dài dưới đất, thấy vẻ mặt của hắn như thể sống không còn gì hối tiếc, cô lạnh lùng cười một tiếng

"Đi thôi, cùng ta về cục cảnh sát"

Đặng Khâu Sơn: "..." tại sao nhất định phải tới lại là Lăng Hàm Lộ người này a? Một đội trưởng đội hình cảnh phải đích thân tới bắt hắn sao? Hắn chỉ là một kẻ tép riu đến không thể tép riu hơn vô tình thủ sẵn một con dao gọt trái cây thôi mà. Nếu tới đây là mấy người cảnh sát thông thường, hắn còn có thể đem vài cái tên quen thuộc hù cho bọn họ e ngại. Nhưng sống chết gì lại xuất hiện Lăng Hàm Lộ, căn bản ăn không dính mồi nhử của hắn. Trước tiên khoan nhắc đến núi dự của hắn với Lăng Hàm Lộ là một trời một vực, cứ coi như bối cảnh tương đương thì căn cứ vào tính cách của Lăng Hàm Lộ, căn bản cũng không thèm để ý.

Bị tóm trên tay cô, Đặng Khâu Sơn xác định là khỏi chống cự. Dù gì cũng chính mắt hắn thấy qua Lăng Hàm Lộ từng đánh rụng răng một kẻ đào tẩu cho rơi đầy đất.

"Các ngươi cùng ta đi một chuyến tới ghi chép chút đi" Lăng Hàm Lộ nói, ngạo nghễ liếc nhìn Đặng Khâu Sơn, "Tự mình đi đến ghế phụ ngồi đàng hoàng"

Đặng Khâu Sơn: "..."

"Dạ được, Cảnh sát Lăng" Đặng Khâu Sơn nghẹn uất trả lời, ngoan ngoãn mở cửa phụ ra ngồi vào trong xe.

Chỉ cần nhìn một ánh mắt là có thể để một gã có gan cầm dao hành hung người khác mà tuân thủ kỷ luật nghe lời, đôi mắt Đới Mộng Doanh tức khắc tỏa sáng lấp lánh tinh quang, thiếu điều đem Lăng Hàm Lộ sùng bái thành thần tượng.

Hình cảnh này cũng quá soái nha!

Tiêu Hàm Duyệt ghé mắt nhìn sang Đới Mộng Doanh, thấy cậu vẫn luôn chăm chăm chú mục vào Lăng Hàm Lộ trên người, trong lòng tức khắc nổi lên mấy phần bực bội. Sớm biết vậy còn lâu cô mới kêu Lăng Hàm Lộ lại đây. Tên tiểu gia hỏa này là đồ đứng núi này trông núi nọ, nhìn thấy ngự tỷ là không dời mắt được sao?

Tiêu Hàm Duyệt càng nghĩ càng giận, vươn tay thẳng tiến đến miếng thịt trên eo người kia, tổng tiến công ngắt ngắt nhéo nhéo. Đới Mộng Doanh bị đau, cắn răng rít khí nhìn sang cô, không biết ất giáp gì bản thân lại lại tự dưng ăn đòn?

Tiêu Hàm Duyệt đang cáu mà, cho nên không thèm lý tới cậu, trực tiếp sải bước tới xe hình cảnh, mở cửa ngồi vào ghế sau.

Đới Mộng Doanh bơ vơ nhìn theo: "..."

Cậu hồn nhiên không hay biết mình chọc tới Tiêu Hàm Duyệt chỗ nào, rối rắm một hồi lại thấy Lăng Hàm Lộ cũng trở vào xe, lúc này mới không dám trì hoãn nữa mà nhanh chân đuổi theo, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hàm Duyệt.

Người nọ lạnh lùng không thèm nói một lời, trái tim Đới Mộng Doanh tức khắc treo ngang. Do dự mãi mới tích lũy đủ dũng khí mà gọi

"Tiêu học tỷ?"

Tiêu học tỷ, Tiêu học tỷ. Tới Tiêu Tiêu còn gọi Liễu Khinh Huyền là Khinh Huyền rồi, cái tên đại ngốc này còn lỳ lợm gọi hoài Tiêu học tỷ. Bực nha!

Tiêu Hàm Duyệt không chút nào muốn bảo trì nụ cười thân thiện, cũng không nghĩ tới Đới Mộng Doanh nữa, trực tiếp chồm người lên ghế lái nói chuyện với Lăng Hàm Lộ. Xuất phát từ ý tưởng vi diệu nào đó, cô cố ý lược bớt xưng hô với Lăng Hàm Lộ, tỏ vẻ thân thiết mà nói

"Đợi lát nữa làm xong cùng nhau ăn bữa cơm không? Đã lâu không tụ tập"

"Được. Muốn đi ăn ở đâu?" Lăng Hàm Lộ mắt nhìn thẳng, hỏi

Tiêu Hàm Duyệt trầm ngâm suy nghĩ rồi trả lời

"Đi lại cái quán vịt nướng hồi trước hay ăn đi, có chút nhớ rồi"

"Được thôi" nghĩ tới quán vịt nướng nọ, Lăng Hàm Lộ cũng có chút thèm thèm, nhướn mày hỏi, "Ngươi trả tiền hay ta?"

"Đương nhiên là ngươi" Tiêu Hàm Duyệt tỉnh bơ đáp, "Ngươi bóc lột một đứa sinh viên không biết xấu hổ sao?"

Lăng Hàm Lộ hứ một tiếng

"Mời có bữa cơm cũng không biết xấu hổ dùng hai chữ bóc lột?"

"Có gì không biết xấu hổ?" Tiêu Hàm Duyệt không chút để ý Lăng Hàm Lộ châm chích, "Quán vịt nướng đó đắt như vậy, ăn một bữa tốn cả đống tiền được chưa?"

"Cho nên ngươi chọn là bóc lột ta? Ngươi còn nhớ rõ từ nhỏ đến lớn ngươi bóc lột ta bao nhiêu lần sao? Lương tâm không cắn rứt sao?"

"Ai kêu ngươi đóng vai tỷ tỷ? Ai kêu ngươi đi làm rồi? Không là ngươi thì bóc ai lột ai?" Mắt thấy biểu tình Đới Mộng Doanh càng lúc càng khó coi, Tiêu Hàm Duyệt tươi cười hớn hở, trong miệng càng không cần khắc chế cùng Lăng Hàm Lộ đấu khẩu.

"Ngươi còn dám nói" Lăng Hàm Lộ nghe vậy, nhịn không được nhe răng xì xì hai tiếng, "Một tháng tiền lương của ta sợ là còn không bằng một tuần tiền tiêu vặt của ngươi đi à?"

"Nhưng mà, tiền tiêu vặt một tuần của ngươi cũng chẳng kém ta bao nhiêu đâu" Tiêu Hàm Duyệt không cam lòng yếu thế.

"Dẹp đi, dẹp đi. Không thèm so đo với ngươi. Ta trả thì ta trả" chỉ là ăn một bữa cơm, chút tiền này đối với Lăng Hàm Lộ mà nói cũng không thành vấn đề, chỉ là thói quen thích cùng Tiêu Hàm Duyệt đấu khẩu. Mắt thấy mau đến cục cảnh sát, cô liền ngậm miệng lại.

"Sớm đáp ứng không phải là xong rồi sao, còn cùng ta tranh qua cãi lại uổng nước bọt. Quỷ hẹp hòi"

Lăng Hàm Lộ: "..." Ơ, cô keo kiệt sao? Hôm nay tự dưng Tiêu Hàm Duyệt nổi máu ba hoa líu ra líu rít con chim chích vậy?

Lăng Hàm Lộ từ kính chiếu hậu liếc Tiêu Hàm Duyệt một cái, phát hiện đối phương khi có khi không quét tầm mắt về phía người bên cạnh Đới Mộng Doanh, tức khắc nhanh trí đoán ra thâm ý của cô. Tốt xấu gì cũng là chị em họ biểu tỷ muội bao nhiêu năm, cô đành chịu khó giúp đỡ một phen đi. Nghĩ nghĩ, Lăng Hàm Lộ nhếch khóe môi cười cười

"Cái này còn không phải là tại vì muốn nói với ngươi nhiều thêm mấy câu?"

Đặng Khâu Sơn: "..."

Cmn, người đang nói năng ôn nhu sủng nịch là Lăng Hàm Lộ? Là Lăng Hàm Lộ sao? Má nó, má nó! Thế giới này lật ngửa hết rồi đi, hay là hắn bị đánh cho hôn mê lâm vào ảo giác.

Nhận thấy ánh mắt hau háu ngó qua của Đặng Khâu Sơn, Lăng Hàm Lộ lập tức thu liễm sắc thái ôn nhu dịu dàng, ném sang hắn một cái nhìn bén ngót như dao gọt trái cây, khẩu khí bốc lửa:

"Nhìn cái gì mà nhìn. Muốn ta móc hai mắt ngươi ra không?"

"Không muốn. Không muốn" Đặng Khâu Sơn gấp gáp lắc đầu, cuống quít cụp mắt về không dám nhìn cô nữa, kẻo chọc một hồi lại bị răng rơi đầy đất thì khổ. Danh tiếng cọp mẹ vang gần vang xa, hắn vậy chứ không nên chọc vào, không nên nha!

Tiêu Hàm Duyệt cũng bị giật mình, nhưng nhìn thấy đôi mắt người nọ phản chiếu qua gương chiếu hậu liền lập tức hiểu rõ ý tứ của cô nàng biểu tỷ ấy, phối hợp vô cùng tốt:

"Muốn cùng ta nói chuyện cần gì phương pháp vụng về như vậy, nói thẳng ra, ngươi còn ngại ta không tán gẫu với ngươi sao?"

Đới Mộng Doanh: "..." Coi bộ dáng không ai thèm nói chuyện với mình, trực tiếp đem mình đá ra làm người ngoài, cậu bỗng nhớ tới một câu: thất sủng?

Nghĩ đến đây, tâm tình Đới Mộng Doanh liền coi như hỏng bét, ấn tượng sâu sắc tốt dành cho Lăng Hàm Lộ cũng từ từ tuột dốc, thậm chí còn tiềm ẩn nguy cơ biến thành ác cảm nữa.

...

...

"Khinh Huyền ngươi thấy Doanh Doanh cùng Tiêu học tỷ sao?" Mạc Tiêu Tiêu xem xong phim trở ra sảnh chờ, cố ý nhìn bốn phương tám hướng giữa dòng người đông như tổ kiến, mà mãi một lúc lâu sau vẫn không thấy bóng dáng của hai con kiến lửa kia.

"Không thấy" Liễu Khinh Huyền phiêu phiêu tầm mắt quét một vòng. Nàng biết quá rõ Tiêu Hàm Duyệt tính toán ra sao, cho nên chắc chắn sẽ không mất công quắn quéo chuyện truy tìm đồng bọn. "Chúng ta đi trước thôi. Dựa theo tính nết của Hàm Duyệt cô ấy cũng không hẳn là muốn cùng chúng ta một chỗ đâu"

"Ack, cũng đúng" Mạc Tiêu Tiêu chỉ nghĩ muốn mượn cảm giác đồng bọn để hòa tan bớt cảm xúc ngượng ngùng khi chỉ có hai người mình với Liễu Khinh Huyền. Nhưng mà nghĩ đến Tiêu Hàm Duyệt đối với Đới Mộng Doanh có tâm tư, đành nhịn đau. Cùng với Liễu Khinh Huyền ngại thì cứ ngại đi, dù gì cũng không thể vì chuyện của bản thân mà phá hư nhân duyên của người khác.

"Một trong các kế hoạch của Hàm Duyệt bọn họ có thể là đi ra bãi biển dạo. Hay là tụi mình cũng đi đi, xem xem có thể gặp bọn họ hay không?" Sau một hồi trầm ngâm, Liễu Khinh Huyền mở miệng đề nghị.

"Được á", Mạc Tiêu Tiêu vui vẻ gật gật, "Chơi đến chạng vạng tối, không chừng còn có thể ở bãi biển ăn một bữa tiệc BBQ hải sản ha", nghĩ đến cảnh tượng một bên hóng gió biển, một bên gặm hải sản nướng, Mạc Tiêu Tiêu thèm muốn chết, ánh mắt lấp lánh chờ mong.

"Nếu ngươi thích, thì chúng ta cứ việc chơi đến chiều tối, ăn xong BBQ ở bãi biển rồi về" nhìn bộ dạng thèm ăn của Mạc Tiêu Tiêu không khác gì con mèo con cực kỳ đáng yêu, đôi mắt Liễu Khinh Huyền lấp lánh ý cười. Mạc Tiêu Tiêu nghe thấy người nọ đáp ứng, càng thêm vui vẻ

"Như vậy được sao?"

"Đương nhiên là được. Chỉ cần Tiêu Tiêu muốn thì cái gì cũng được" Liễu Khinh Huyền cong cong khóe môi, nụ cười tràn đầy nét cưng chiều.

Nàng càng nói, gương mặt Mạc Tiêu Tiêu càng lúc càng đỏ lựng như quả đào, ngại ngùng không dám đối mặt với Liễu Khinh Huyền nữa. Không biết vì sao, ánh mắt của Liễu Khinh Huyền càng lộ liễu, trái tim của cô càng hoảng loạn giống như đang sợ hãi chuyện gì. Nhưng nếu dí sát hỏi cô sợ chuyện gì mới được, thì cô cũng không biết làm sao trả lời.

Liễu Khinh Huyền thấy phản ứng của Mạc Tiêu Tiêu, kín đào thở nhẹ một hơi. Thôi kệ, so với việc thăm dò rồi bức bách Mạc Tiêu Tiêu bày tỏ tình cảm thì tốt hơn vẫn là nên để tự bản thân chủ động thổ lộ thôi.

Tiêu Tiêu của nàng đáng yêu như vậy, biết bao nhiêu người canh me. Nếu lại chần chờ để người khác đến trước không chừng lại mất nhiều hơn được.

Ít nhất là hiện tại còn chưa rõ ràng mọi chuyện, về sau chuyện gì cần rõ thì cũng sẽ rõ thôi, đúng không?

~editor: trời ơi cái hố này toàn là đường, từ lúc lọt xuống là dính đủ thứ bệnh từ sâu răng tới lợm giọng. Còn hên có couple phụ Nhiễm Nhiễm với Đường Y coi như khá ổn, khẩu vị vừa đủ, ta thích

Quảng cáo
Trước /62 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Bàn Long

Copyright © 2022 - MTruyện.net