Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đi uống rượu không?”. Khâu Tuân tiếng nói phát ra khàn khàn, nếu Khâu Tuân là phụ nữ, Mạc Ninh nghĩ giọng như vậy chắc là vừa khóc.
“Làm sao vậy?”.
“Ở chỗ này chờ cô hơn nữa ngày, gọi điện thoại cho cô không được. Muốn uống rượu, tìm một vòng, bạn bè không có ai rảnh cả, nghĩ vẫn là tìm cô có vẻ tốt hơn”. Khâu Tuân đứng thẳng người, tạm dừng hồi lâu, bỗng nhiên thanh thanh cổ họng nói: “Dám theo tôi uống say túy lúy không?”.
Mạc Ninh híp híp mắt, không có do dự bao lâu, gật đầu nói: “Có gì không dám?!”.
Mạc Ninh ở tại tiểu khu bên cạnh đài truyền hình, bên ngoài tiểu khu có vài tòa nhà rất cao tầng, mấy tòa nhà xung quanh có các loại khách sạn và nhà hàng, nhà hàng lúc này rất nhiều khách, có ý đồ thuận tiện cùng mau lẹ, hai người trực tiếp đi tới khách sạn cách đó không xa.
Kỳ thật từ khi biết tin Cố Chuẩn đến Bắc Kinh, trong đầu Mạc Ninh rất nhiều lần dự đoán hoàn cảnh khi hai người gặp mặt. Dựa theo hiểu biết của cô về Cố Chuẩn, anh nhất định sẽ không chào hỏi trước với cô, cô nghĩ tới khả năng tệ nhất chính là anh làm như không thấy cô. Nếu anh thực như vậy, Mạc Ninh ngược lại cảm thấy thực tế, dù sao, anh còn không có cách nào đem cô thành một người bạn bè bình thường.
Cô thật không có nghĩ tới tình huống xảy ra thực sự sẽ là như vậy.
Anh thấy cô.
Ánh mắt chỉ dừng lại trên người cô có vài giây, Mạc Ninh biết rõ ràng. Cô đứng bên cạnh Khâu Tuân, không biết trong lòng nghĩ thế nào, cô có chút chột dạ không dám nhìn anh lần nữa. Thế nhưng phản ứng này cũng là tự nhiên thôi, cách gần nửa năm không gặp, đêm khuya trễ như vậy, cô lại đứng cạnh một người đàn ông xa lại, cô đương nhiên biết việc này sẽ tạo ra nhiều hiểu lầm.
Tựa như đã không có lập trường đi lôi kéo giải thích với anh. Lần trước đã hỏi máy tính ba mươi sáu cách phản ứng sau khi gặp lại đến giờ vì bất ngờ mà chẳng nghĩ được gì. Mạc Ninh còn chưa ổn định lại cảm xúc, Cố Chuẩn đã cùng đoàn người bên cạnh anh rời đi.
Giọng nói Khâu Tuân ý tứ hàm xúc không rõ từ đỉnh đầu truyền đến: “Thật là một cuộc gặp hỏng bét”.
Mạc Ninh lúc này mới phát hiện vốn dĩ chính mình vẫn cúi đầu. Có chút ảo não khí thế cam đảm của bản thân lại đi kém nhiều như vậy. Trong tận đáy lòng, cô lại sợ hãi gặp mặt anh… Cô thử nghĩ tình huống lúc nãy đáng lý ra phải là cô hăng hái, hào phóng, cởi mở đứng đến trước mặt anh, cùng anh nắm tay; Hẳn là khi cô ngẫu nhiên nhìn thấy anh, hướng anh mỉm cười, nói với anh xin chào; Hẳn là thời điểm khi anh thấy cô dùng một cái nụ cười nhàn nhạt, sau đó lạnh nhạt bỏ đi…
Tóm lại, cũng không phải cái bộ dáng uất ức như vừa rồi.
Tóm lại xong, Mạc Ninh rất nhanh ra một quyết định: “Đi nơi khác uống đi, chỗ này hôm nay không hợp với tôi”.
Khâu Tuân nhìn cô xoay người rời đi, vẻ mặt đấu chuyển, cuối cùng chính là hít một hơi dài, cầm lấy ví tiền đút vào túi, đuổi theo.
Hai người đều lười, lại rượu hưng quá, vì thế vẫn là tìm nhà hàng ở gần đó.
Sau khi người bán hàng bưng rượu tới, Khâu Tuân ngửa đầu uống một ngụm, hai khuỷu tay chống ở trên bàn, hắn một tay cầm cốc rượu, cúi đầu nhìn chất lỏng màu vàng, thở dài dường như nói: “Cô ấy trở về tìm tôi”.
Mạc Ninh tâm tình cũng rất tệ, sau buổi tối ăn cơm cùng Chu Nhất Nặc, Tô Dã Nghị cô vẫn không nâng dậy được cảm xúc của mình, buổi tối sau khi gặp Cố Chuẩn, lòng cô đã lâu chưa từng gợn sóng trong cùng một ngày bị đẩy xuống đáy vực.
Rượu là thứ tốt, khi tất yếu có thể gạt người, tỷ như giờ phút này, Mạc Ninh há miệng uống, nghĩ mình cũng cho phép mình say, liền càng cố gắng uống. “Anh nói ai?”.
“Tôn Ninh”.
Mạc Ninh ngạc nhiên một cái, rất nhanh kịp phản ứng: “Cô ấy không phải đã kết hôn, còn béo, còn sống rất tốt?”.
“Cô ấy đã kết hôn, béo… Có điều cô ấy sống cũng không tốt”.
“Như thế nào không tốt?”.
“Cô ấy bị chồng ngược đãi”.
Mạc Ninh kinh sợ, thật lâu sau mới phản ứng lại kịp lời Khâu Tuân nói, sau đó cô nói: “Giọng của anh thực bình tĩnh, biết việc này khi nào?”.
“Hai giờ trước”. Khâu Tuân đem cốc rượu lớn uống hết, “Trước khi đến nhà cô tôi đem cô ấy đuổi về nhà. Cô ấy lấy một người đàn ông Canada, lúc ấy kết hôn với anh ta bởi vì nhất thời yêu nhau. Đại khái trước kia tôi rất lơ là cô ấy… Tóm lại, ít nhất thời điểm ở kết hôn, cô ấy sống rất tốt”.
Nói xong lời này, Khâu Tuân lại uống thêm vài chén rượi, uống như trước, thi thoảng sẽ nói một câu: “Tôi hình như mấy ngày này chưa có uống như trâu như vậy. Trời lạnh như thế này uống rượu là tuyệt nhất trần đời”. Nói xong liền cùng Mạc Ninh cụng chén.
Mạc Ninh có chút đăm chiêu nhìn hắn, nói: “Cô ấy muốn quay lại?”.
Khâu Tuân lắc đầu: “Cô ấy là một người con gái kiêu ngạo”.
“Người con gái kiêu ngạo sẽ không cùng người cùng cô ấy thật lâu trước kia yêu nhau nói ra những bất hạnh của mình… Có lẽ, trước kia cô ấy thực kiêu ngạo, vài năm gần đây cuộc sống khổ sở cũng làm cho cô ấy… Nói như thế nào nhỉ, không thể không hạ thấp phong độ đi”. Nói tới đây, Mạc Ninh không khỏi liên tưởng đến chính mình. Người con gái kiêu ngạo, càng dễ dàng bị tổn thương, cho dù là bị người khác làm thương tổn như nhau, tác dụng chậm cũng so với người bình thường tới càng sâu hơn, cần thời gian để hồi phục lâu hơn.
Thật giống như cô, tuy rằng cũng không lâu lắm, nhưng nghĩ đến tối hôm đó cô kéo hành lý rời đi, cảnh tượng Cố Chuẩn lại dứt khoát kiên quyết không quay đầu lại, lòng của cô liền đau đến thắt lại. Một mặt hối hận bản thân quá cự tuyệt không để đường lui cho chính mình, mặt khác chán ghét cái tính khí của chính mình… Tóm lại, từ trước tới nay không muốn hoài nghi chính mình cô bắt mình nhiều lần tự chối bỏ, dường như có như vậy, những đau xót này mới có thể tìm cớ mà dịu xuống.
Khâu Tuân cười khổ: “Có lẽ thế”.
“Anh tính toán thế nào? Còn yêu cô ấy đúng hay không?”.
Mạc Ninh hỏi ra những lời này, Khâu Tuân trầm mặc thật lâu.
Chỉ uống mấy cốc rượu. Thấy Khâu Tuân nãy giờ không nói gì, Mạc Ninh nhịn không được nói: “Nói thật, nếu thật sự còn có tình cảm với cô ấy… Có lẽ có thể…”.
“Nếu tôi nói”. Cô còn chưa nói hết, Khâu Tuân ngắt lời cô, hắn ngẩng đầu nhìn Mạc Ninh vô cùng lạ lẫm. Cô ngẩn người, nghe thấy hắn nói, “Nếu, tôi nói cảm tình nồng thắm của mình đối với cô ấy đã qua…”. Đắn đo tìm từ trong chốc lát, Khâu Tuân tiếp tục nói, “Cảm tình của tôi đối với cô ấy đã chết từ lúc cô ấy rời khỏi tôi mà không có bất kỳ tin tức gì”.
“Nhưng mà anh đã nhiều năm như vậy vẫn chưa từng quên cô ấy”.
“Quên? Vì sao phải quên? Cô ấy là khoảng thời gian tươi đẹp thuần túy nhất trong đời tôi, tôi chưa từng thử quên cô ấy. Nhưng mà cô biết không? Một người như vậy, khi tôi còn thanh xuân lại không quan tâm hết mực yêu cô ấy, nhưng mà có một ngày một lúc… Cô ấy không phải là cô ấy, khi đó tôi cũng không phải là tôi, chúng tôi đã không còn thích hợp…”.
Mạc Ninh cầm chén rượu, ánh mắt hoài nghi nhìn Khâu Tuân, hơi trào phúng nói: “Anh ghét bỏ cô ấy hiện tại? Hay là anh đã tự bỏ đi một phần tình yêu rồi?”.
Khâu Tuân vẻ mặt càng thêm nghiêm túc: “Cô thấy tôi như vậy?”.
“Rất rõ ràng, nếu cô ấy không kết hôn, không có béo lên, không bị ngược đãi, có lẽ anh sẽ lại lần nữa tiếp nhận cô ấy cũng không biết chừng”.
“Mạc Ninh!”.
Mạc Ninh thản nhiên cười cười, bỗng nhiên nói câu: “Tôi hay nói giỡn”.
Khâu Tuân bị ngữ khí của cô đâm trúng, nhắm mắt lại, suy nghĩ lại, hắn nói: “Thẳng thắn mà nói, tối hôm nay ý niệm lại cùng cô ấy ở chung một chỗ trong đầu tôi cũng lung lay. Tôi nghĩ, có lẽ tôi có thể bù đắp cho nỗi khổ của cô ấy mấy năm nay… Nhưng mà…”. Nói đến đây liền dừng lại. Bởi vì anh ta không có cách nào nói cho cô, đêm nay khi trong đầu anh bắt đầu sinh ra ý niệm này, một cái ý niệm khác trong đầu lại trói chặt anh.
Trong lòng anh đã có tục khí và cẩu huyết xuất hiện một người khác, có lẽ tình cảm đối với người kia không sâu bằng đối với Tôn Ninh, nhưng mà, ham muốn ở cùng với người kia ở cùng một chỗ lại vượt qua ham muốn cùng với Tôn Ninh ở cùng một chỗ.
Mà người kia giờ phút này đang ngồi ở trước mặt anh, hoài nghi anh đã thay lòng đổi dạ.
Hắn sâu sắc biết rõi, một khi tội danh xác thực, cô sẽ hoàn toàn vứt bỏ anh. Chính anh cũng coi thường chính mình, luôn miệng nói quá yêu nhất một người nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ đến một người phụ nữ khác.
Thêm nửa tuần rượu nữa trôi xuống, Khâu Tuân cười tự giễu, nguyên nhân quả thật rất đơn giản, anh biết rõ ràng như vậy, Tôn Ninh đã không còn yêu anh, chính anh cũng không còn yêu cô.
Như thế nào lại làm cho một người phụ nữ khác xông vào trong lòng mình? Dưới tác dụng của cồn, ý nghĩ của Khâu Tuân trở nên mạnh dạn và nhiệt tình. Anh nhớ lại mỗi hình ảnh ở chung cùng với cô. Ở ngay tối đầu tiên, Mạc Ninh đối với anh không hề phòng bị. Bởi vì thời điểm kia anh vẫn còn là một người đàn ông không quên được tình cũ, lúc đó anh chỉ vào dòng chữ vì Tôn Ninh mà vẽ nói với cô “Cô đoán đúng vậy, sunning đúng là người tôi yêu nhất trên đời”, lúc đó anh có thể sắm vai trơ tráo “Lam nhan tri kỷ”, nói với cô “Chấp nhận tôi đi! Cô cùng vị họ Cố kia không thích hợp”, Mạc Ninh rất vĩ đại, vĩ đại làm cho hết thảy trần tục xấu hổ, lại như vậy làm cho người ta không tự chủ được.
Mạc Ninh vẫn đang đắm chìm vào suy nghĩ của chính mình. Đối với phản ứng của Khâu Tuân cô thấy rất thông suốt, một người đàn ông đáng thương mang trên mình thương tích của tình yêu. Trong tình huống này, theo lý thuyết cô nên giữ chặt tay Khâu Tuân không cho anh ta uống thêm nữa, nhưng giờ phút này cô không có tâm tình làm vậy, bởi vì cô cũng muốn uống, uống đến dài đằng đẵng.
Cố Chuẩn và Phạm Mông tiễn khách tới cửa, có mấy khách hàng đã được xe tiếp đi, còn có vài người còn đang chờ. Phạm Mông mắt sắc, sớm nhìn ra Cố Chuẩn lo lắng, vì thế thông cảm nói: “Tôi ở chỗ này được rồi, Cố tổng đi trước tới đó đi”.
Cố Chuẩn nghiêng đầu nhìn mấy người khách đang nói chuyện, quay đầu đối Phạm Mông nói: “Làm phiền Phạm thư ký”. Cùng lúc đó, thân mình của anh đã chuyển, anh thậm chí còn không nói với ai câu nào, đã bước đi.
Phạm Mông nhìn bóng dáng của Cố Chuẩn, trong lòng nhẹ vui mừng.
Có một khách hàng hỏi cô: “Ơ, Cố tổng như thế nào lại đi trước ?”.
Phạm Mông hít vào một hơi dài, hào phóng cười, nói: “Cố tổng bị rơi đồ, trở về lấy”.
Lúc Cố Chuẩn trở lại khách sạn, Mạc Ninh, Khâu Tuân đã không còn ở đó. Hỏi qua nhân viên phục vụ của khách sạn, phòng cũng không có người. Một cái chớp mắt kia, Cố Chuẩn lại có cảm giác nhẹ nhõm. Cảm xúc như là vẫn tích tụ ở ngực như rời núi lấp biển tập kích anh, cả đêm ở đây bận rộn, mệt nhọc, anh trông thấy cô, anh lại không thể đem cô từ bên người đàn ông kia kéo qua, kéo cả cô ôm chặt vào trong lòng, trói buộc cả đời.
Đi trở về nhà trọ, vào thang máy, Cố Chuẩn không vào nhà luôn. Lấy ra cái chìa khóa, ở cửa ngẩn người hồi lâu, mới vặn ổ khóa. Đẩy cửa vào, cả phòng tối đen, vùng này không có nhiều đèn đuốc chiếu sáng, cho nên ban đêm, trong phòng không có một tia ánh sáng.
Bỗng nhiên vô lực.
Không biết mục đích chuyến đi lần này của mình là cái gì. Khai thác thị trường? Cái này tựa như không có bao nhiêu sức hấp dẫn, người phương bắc cũng không uống trà sữa, trà lạnh… Nếu muốn mở rộng nhu cầu về sản phẩm mới của người phương bắc, kia chính là nhiệm vụ cực kỳ khó khăn hơn nữa cực kỳ dài và buồn chán, mấu chốt nhất là – loại chuyện này căn bản không cần bản thân anh tham dự. Mặt khác, ở thành phố G còn có cha mẹ anh, nơi đó càng cần anh hơn.
Cảm xúc trong lòng nặng nề đều liên quan đến một cái tên – Mạc Ninh. Mạc Ninh, Mạc Ninh, quả thực tên giống như người, làm cho người ta không thể an bình. Cố Chuẩn trong bóng tối bằng cảm giác tìm được giường, cả người chậm rãi nằm ngửa lên đó, trợn tròn mắt nhìn trần nhà trong hư không, nghĩ rất nhiều chuyện.
Đôi khi cảm thấy toàn thân bức bách không thoát ra được, muốn bóp nát vật gì đó.
Hôm nay thấy Mạc Ninh đứng ở bên cạnh Khâu Tuân vẻ mặt thận trọng, anh rốt cục biết cảm giác này nên làm thế nào để thoát ra – lúc ấy anh nên đi qua, bóp nát cô.
Anh đánh giá sai lực ảnh hưởng của chính mình. Có lẽ là, anh không có thói quen xa cách như vậy, bên người cô giờ đã có rất nhiều người bên cạnh. Giống như cái người tên Khâu Tuân kia – nếu như cô thật sự đã có người khác, cho dù chỉ là mập mờ…
Như vậy, hành động anh ngàn dặm xa xôi từ thành phố G đuổi tới Bắc Kinh… Có phải hay không có điểm rất buồn cười?
Lúc Mạc Ninh nhận được điện thoại của Cố Chuẩn còn chưa say, tửu lượng của nhiều người rất tốt nếu biết lừa chính mình cũng rất dễ say, đáng tiếc Mạc Ninh không biết điều đó.
Khâu Tuân đã say đến nỗi nằm úp sấp ngã vào trên mặt bàn. Cô chống đầu nhìn đầu tóc hiếm khi mất trật tự của anh, nghĩ chuyện này đối với anh ta đả kích thế nào, nhịn không được có chút cảm thông với anh. Nếu đổi lại là cô, một người con gái không hiểu sao rời khỏi mình cùng người đàn ông khác kết hôn, gần bốn năm không liên hệ, cô cũng sẽ không lại lần nữa tiếp nhận Tôn Ninh. Nguyên nhân rất đơn giản, cô cam đoan rằng cô ấy bây giờ không phải là cô ấy của bốn năm trước.
Người phụ nữ đến bước đường cùng, liền dễ dàng đem ánh mắt phóng tới trên thân người đàn ông khác, ý đồ tìm được đường lui ở nơi họ. Lúc này, chuông di động vang lên, cô nhìn dãy số, xa lạ. Từ khi làm biên đạo tới giờ, thường nhận được các cuộc gọi từ số lạ, để làm cho giọng mình có vẻ thanh tỉnh chút, cô hắng giọng một cái, nói: “Xin chào, tôi là Mạc Ninh. Ai đấy ạ?”.
“Cố Chuẩn”.
“Ken két” – nếu như cái này có thể dùng để hình dung tiếng dây cáp bằng kim loại bị đứt gãy, Mạc Ninh cảm thấy cũng có thể dùng từ này để hình dung tiếng rạn nứt trong đầu. Cô cảm thấy đây là ảo giác, lại sợ đây là sự thật, vì thế hồi lâu cũng chưa nói chuyện.
Đầu bên kia Cố Chuẩn hình như cảm nhận được sự chần chờ của cô, lại câu chữ rõ ràng bồi thêm một câu: “Là anh, Cố Chuẩn, hiện tại em đang ở đâu?”.
Mạc Ninh cảm thấy ngực mình có cái gì đó nổ tung, thậm chí có chút đau, cô lấy tay đè chặt lại, bị chất cồn khống chế đầu óc, cô có chút không khống chế được mình nói nhà hàng mình đang ngồi.
Mười phút sau, Mạc Ninh sững sờ nhìn cửa chính của nhà hàng, Cố Chuẩn nghinh phong (đón gió) mà đến.