Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối cùng hai người tan rã trong không vui, mặc dù Niếp Thù không nói thêm gì, nhưng hành động của anh đã nói rõ tất cả.
Nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng xa cách trên gương mặt anh lúc đó, Tiễn Bội Bội lại cảm thấy khó chịu, cô nghĩ rời đi khoảng hai ngày, chờ ngày mai tâm trạng của hai người đã bình ổn lại rồi nói. Vậy mà chuyện không đúng dịp, người cậu đã lâu chưa về nhà của cô đột ngột quyết định về nhà ăn tết vào năm nay, đúng lúc phải đi ngang qua thành phố T, rồi thuận tiện nghé nhà Tiễn Bội Bội.
Vì vậy hai ông bà họ Tiễn vốn bởi vì không muốn chen xe lửa mà đã quyết định ở lại thành phố T mừng năm mới tạm thời quyết định về nhà, đến lúc đó sẽ cùng trở về với người em trai luôn. Cứ như vậy, vào buổi sáng ngày hôm sau sau khi bạn học Tiễn Bội Bội trở về từ nhà Niếp Thù đã ngồi lên chiếc xe của người cậu chỉ gặp lúc nhỏ về quê hương hai ông bà.
Từ bảy giờ sáng đến hơn năm giờ chiều, ngồi ở trên xe cả ngày, khi đến nhà bà ngoại, mặt Tiễn Bội Bội cũng tái đi. Xuống xe, đến cơm tối cũng không ăn, đã đi nằm ngủ.
Nguyên cả ngày, điện thoại di động không có bất kỳ động tĩnh nào.
Sáng ngày hôm sau rời giường, Tiễn Bội Bội nhìn điện thoại di động theo bản năng, nhưng vẫn không có gì, đến tin nhắn rác cũng không có, yên tĩnh có chút quỷ dị.
Cô có chút thất hồn lạc phách, đang rối rắm có muốn gọi điện thoại nói với Niếp Thù một tiếng rằng mình trở về nhà bà ngoại hay không, đã bị những em trái em gái họ kéo ra khỏi phòng. Nhà bà ngoại còn lạnh hơn cả ở thành phố T, Tiễn Bội Bội chơi trượt tuyết với các em trai em gái họ trong núi đến buổi trưa, đến buổi chiều thì phát sốt, nóng đến mức dọa người.
Khi lạnh run vùi ở trong chăn, Tiễn Bội Bội mở điện thoại di động ra, nhưng vẫn không có gì. Nghĩ đến người nọ vi lòng tự ái vô vị kia mà tức giận mấy ngày, ngay cả một cú điện thoại cũng không chịu gọi cho cô, Tiễn Bội Bội cảm thấy uất ức. Cơ thể và trong lòng đồng thời hành hạ, rốt cuộc cô buồn bực im lặng khóc ở trong chăn.
Người ngã bệnh luôn cực kỳ yếu ớt, lúc đó Tiễn Bội Bội tức giận nghĩ: người yêu xem tự ái quan trọng như thế, vậy thì ôm cái tự ái đó sống cả đời đi! Cũng không có chuyện gì cả, chỉ thất tình mà thôi.
Có lẽ khóc rất nhiều, ngày hôm sau Tiễn Bội Bội cảm nghiêm trọng hơn. Hai gò má đỏ bừng, đôi môi khô nứt, dọa ba Tiễn mẹ Tiễn, bảo bối nhà ông trước nay luôn khỏe mạnh, chưa bao giờ bị bệnh nghiêm trọng như thế.
Đến giữa trưa ngày hôm đó, cuối cùng điện thoại di động cũng vang lên, cô trừng mắt nhìn dãy số trước mắt một lát mới bắt máy.
“Alo?” Là Niếp Thù, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như giọng nói của anh có chút không ổn.
Tiễn Bội Bội mới ngừng khóc không lâu lại có khuynh hướng tràn ra tiếp, chỉ là không muốn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ba Tiễn mẹ Tiễn, rốt cuộc Tiễn Bội Bội vẫn nhịn được: “Chuyện gì?” Cô lạnh giọng hỏi.
Niếp Thù sững sờ, hiển nhiên không ngờ cô bạn gái nhỏ của anh có thể như vậy với mình, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: “Em đi đâu, điện thoại di động cũng hết tiền không gọi được.”
“Chuyện không liên quan đến anh.” Không gọi được? Chẳng lẽ hai ngày nay không có điện thoại không phải bởi vì anh còn đang tức giận, mà bởi vì điện thoại di động của mình hết tiền nên anh mới không gọi được? Biết rõ anh có đi tới nhà tìm mình, Tiễn Bội Bội có chút vui mừng, chỉ là nghĩ đến mấy ngày mình uất ức kèm với cơ thể khó chịu, cô cũng không nhịn được muốn gây khó khăn cho anh.
Đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, đang khi Tiễn Bội Bội bắt đầu hoảng hốt thì giọng nói trầm thấp của Niếp Thù mới vang lên: “Bội Bội, ngày đó là anh không tốt, chỉ là anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“......”
“Sau khi phẫu thuật cắt chân, suốt cả thời gian một năm trời anh không dám nhìn chân của mình, thuyết phục được bản thân mình anh cũng dùng thời gian cả một năm trời. Em có thể tượng tượng ra không? Anh cảm thấy cơ thể mình ghê tởm, cho dù là lúc tắm, anh cũng cố gắng hết sức không chạm đến phần chân bị cụt đó, mỗi lần trong lúc vô tình chạm phải, anh đều sẽ nổi da gà toàn thân. Cho nên ngày hôm trước em đột nhiên nói như vậy, anh không biết nên làm gì cho đúng, cơ thể anh như vậy càng không muốn để em thấy......” Giọng nói của Niếp Thù yếu ớt chưa từng có, nước mắt của Tiễn Bội Bội cứ như vậy mà rơi xuống.
Người đàn ông này, rõ ràng anh biểu hiện lạnh lùng như thế, gió nhẹ nước chảy như vậy...... nhưng cuối cùng trong lúc vô tình làm cô đau lòng, hận không thể ôm chặt anh vào trong lòng, không bao giờ để anh trải qua mưa gió.
“Bội Bội......”
“Vâng?”
“Anh không hy vọng em thương hại anh.”
“Em không có.” Cô phản bác theo bản năng.
Thật ra thì chính cô cũng không rõ, rốt cuộc trong đó trộn lẫn những gì. Nhưng Tiễn Bội Bội khẳng định trong đó nhất định có tình yêu; nhưng cô cũng biết, trong đó không chỉ có tình yêu. Chỉ là lời nói tình yêu cũng không đủ để chống đỡ nổi sự yêu thương anh, kính nể anh.
Khi cúp điện thoại, rốt cuộc Tiễn Bội Bội thõa mãn đi ngủ. Cô không biết là, khi cô bị bệnh, Niếp Thù cũng ngã bệnh. Chỉ là không may mắn như cô, bên cạnh anh không có một người. Không có ai có thể trò chuyện với anh khi anh khó chịu, không có ai dụ dỗ anh, không có ai làm cháo trứng muối thịt nạc cho anh...... Anh không chỉ không hưởng thụ được quan tâm, anh còn phải chống đỡ bệnh đi dụ dỗ người.
Ngày hôm sau khi Tiễn Bội Bội trở về quê hương, thật ra thì Niếp Thù đã nghĩ thông suốt rồi, một mình anh đón xe đi nhà cô, đợi ở dưới lầu nhà cô một ngày nhưng vẫn không thấy Tiễn Bội Bội. Gọi điện thoại cho cô, lần nào cũng chỉ có giọng nữ nói: “Thật xin lỗi, số điện thoại mà quý khách gọi vì hết tiền nên đã bị chặn.”
Anh muốn đi nạp tiền cho cô nhưng lại lo lắng nếu như đúng lúc đó cô ra ngoài hoặc về nhà sẽ không gặp được mình; anh muốn đi lên lầu xem một chút, nhưng không có Tiểu Lâm ở bên người anh nửa bước cũng khó đi, chỉ có thể chuyển động xe lăn xoay vòng vòng tại chỗ. Niếp Thù chưa từng cảm thấy mình vô dụng như hiện tại, trước kia có Tiểu Lâm ở bên cạnh, ỷ vào giá trị của nhà thiết kế cấp cao, anh còn có thể lừa mình dối người: ngoại trừ không thể bước đi, tất cả điều kiện anh đều hơn người khác. Mà bây giờ, ở trong gió lạnh, nhìn trước mắt rõ ràng chỉ có mười mấy bậc thang, thế nhưng anh lại không leo lên được, Niếp Thù mới ý thức được: cho dù tất cả điều kiện của anh đều mạnh hơn người khác, nhưng điều kiện đầu tiên là phải có cơ thể đầy đủ, nếu không cũng không có gì để so sánh cả.
Niếp Thù cứ ngơ ngẩn ở dưới lầu cả một buổi chiều, đến gần tối, có một bác gái thấy anh đáng thương, đi tới hỏi anh có phải đến tìm người không, có cần giúp một tay không.
Được cho biết nhà Tiễn Bội Bội không có ai, sáng sớm ngày hôm qua cả nhà bọn họ đã xách theo túi lớn túi nhỏ ra khỏi nhà, trong nháy mắt Niếp Thù nản lòng thoái chí. Hôm đó, khi Tiễn Bội Bội dán câu đối xuân với mình, anh đã cho rằng năm nay rốt cuộc không cần phải một mình đón năm mới nữa, vậy mà...... Hi vọng rốt cuộc vẫn chỉ hi vọng, phải đối mặt với thực tế.
Hứng gió lạnh nguyên một ngay, lại đi cửa hàng nạp phí điện thoại cho Tiễn Bội Bội, buổi tối hôm đó Niếp Thù ngã bệnh ngay.
Lúc gọi điện thoại cho Tiễn Bội Bội chính là lúc anh khó chịu nhất, mặc dù đã biết cô và người nhà đi về quê rồi, nhưng Niếp Thù vẫn muốn nghe cô báo bình an, muốn biết cô ở nơi nào, nghe một chút giọng nói của cô.
Anh chưa bao giờ lộ vẻ yếu ớt như vậy trước mặt người khác!
Nói chuyện với Tiễn Bội Bội xong, thế nhưng anh lại không cảm thấy ấm áp, chỉ mệt mỏi. Cúp điện thoại, sau khi Niếp Thù cố gắng gọi điện thoại cho chú Lâm thì ngủ mê man.
Mà bên Tiễn Bội Bội, sau khi nhận điện thoại của Niếp Thù thì bệnh tình rất nhanh khỏi. Đến ngày giao thừa, cô lại trở về là Tiễn Bội Bội thoải mái vui vẻ.
Tiễn Bội Bội trải qua tết âm lịch ở nhà bà ngoại như cá gặp nước, quả thật có chút dấu hiệu vui đến quên cả trời đất. Do mâu thuẫn với Niếp Thù đã được giải quyết, cô càng chơi không chút kiêng kỵ. Đêm ba mươi đón giao thừa, nửa đêm gọi điện thoại chúc mừng năm mới với Niếp Thù, hình như Niếp Thù còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng, nói được mấy câu với Tiễn Bội Bội đã có chút mệt mỏi, liền vội vã kiếm cớ cúp điện thoại.
Sau mấy ngày vội vàng đi chúc tết thăm người thân, cũng không có thời gian liên lạc với Niếp Thù, chỉ ngẫu nhiên vào buổi tối trước lúc ngủ mới gửi tin nhắn cho anh. Mấy ngày nay không biết Niếp Thù xảy ra chuyện gì, luôn không tập trung được. Hỏi anh xảy ra chuyện gì, anh chỉ nói là đang hoàn thành một case. Tiễn Bội Bội không nhịn được oán trách, công ty ma cà rồng mà, tết đến mà bắt người ta nhận case. Niếp Thù chỉ cười không nói, chỉ dặn dò cô chơi vui vẻ, chú ý an toàn.
Lại tiếp sau đó mấy ngày, Tiễn Bội Bội dứt khoát không liên lạc với Niếp Thù, nghĩ tới dù sao qua hai ngày nữa cô cũng đã trở v
Mùng sáu Tiễn Bội Bội về thành phố T, bởi vì mùng bảy mẹ Tiễn phải đi làm. Vừa xuống xe, nhà cũng không kịp vào, Tiễn Bội Bội ôm lấy đặc sản quê hương vơ vét từ đám anh chị em rồi lập tức chạy đi.
Chuông cửa cũng bị ấn đến sắp hỏng rồi nhưng vẫn không thấy Niếp Thù tới mở cửa. Vốn tâm trạng Tiễn Bội Bội đang hưng phấn lúc này mới thoáng trầm xuống, cố gắng lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, lúc nghe trong điện thoại vang lên tiếng tút tút tút có tiết tấu Tiễn Bội Bội vẫn có chút kích động, chỉ là khi nghe được giọng nói mơ màng của Niếp Thù “alo?”, cô không biết làm sao đột nhiên không còn hưng phấn nữa.
Giống như có thứ gì đó đang đè nặng ở trong lòng, thế nào cũng không lấy ra được. Trước đó cái túi được ôm trong ngực như bảo bối lúc này lại bị ném xuống sát cửa không thương tiếc, cô thuận thế đứng ở trước cửa nhỏ giọng nói: “Anh đang ở đâu?”
“Hả?” Giọng nói của Niếp Thù vẫn có chút không tỉnh táo. Giờ khắc này, đột nhiên Tiễn Bội Bội có chút dở khóc dở cười, giống như là hình ảnh phía trước thay đổi. Khác biệt duy nhất là trình độ của Niếp Thù tốt hơn.
“Em hỏi anh đang ở đâu! Bây giờ em đang ở trước nhà anh!!” Cô lên giọng, trong giọng nói đã có phần không vui, mang theo một chút ngang ngược chỉ có những cô gái trẻ mới có.
Khóe miệng tái nhợt của Niếp Thù khẽ nâng lên, anh khẽ cười, cố gắng lên tinh thần trả lời: “Anh đi công tác rồi, bây giờ đang ở Nhật Bản.”
Nhất thời Tiễn Bội Bội ỉu xìu, chỉ trong chốc lát cảm xúc đã xoay chuyển quá nhanh, cô cảm thấy hơi mệt chút. Mệt mỏi gật đầu một cái, ngón tay vô ý thức vẽ vòng vòng ở trên sàn nhà: “À, vậy khi nào thì anh mới trở về? Em mang theo đặc sản từ nhà bà ngoại tới, bạn học em đều nói ăn ngon, giữ lại cho anh rất nhiều.” Cô lấy đồ ăn ra dụ dỗ.
“Em giúp anh giữ lại, mấy ngày nữa anh sẽ trở lại.” Niếp Thù cười khẽ, hận không thể hiện tại bay đến bên cạnh cô bạn gái nhỏ của mình.
“Vậy cũng tốt! Nhanh lên nhé, bằng không đến lúc đó bị em ăn hết đấy, sẽ không còn phần của anh đâu.”
“Được, nhất định.”
......
Rốt cuộc dụ dỗ xong cô gái nhỏ, sau khi cúp điện thoại, trên mặt Niếp Thù lộ ra nụ cười mong chờ. Lại một lát sau, anh đột nhiên cả kinh, gấp gáp gọi điện thoại cho Tiểu Lâm.
Lại nói sau khi Tiễn Bội Bội cúp điện thoại, nhìn đặc sản trên sàn, chỉ có thể nhặt lên từng cái rơi lộn xộn ra bên ngoài, nhét vào trong túi nhựa, đứng dậy đi ra ngoài.
Khi thang máy xuống lầu dưới, đúng lúc thấy Tiểu Lâm đi lên lầu, trong tay còn cầm bình giữ nhiệt. Thấy cô, trên mặt anh nở nụ cười thật tươi: “Tiểu Bội Bội, năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ! Anh Tiểu Lâm trở lại sớm như vậy?”
“Đúng vậy, vị kia nhà em......”
“Mau nghe điện thoại mau nghe điện thoại......” Tiếng chuông đặc biệt vang lên, Tiểu Lâm biến sắc, nói “xin lỗi” với cô, rồi nhanh chóng bắt điện thoại: “Alo? Anh làm sao vậy?”
“Hả, được.” Không biết đối phương nói những gì, thái độ của anh rõ ràng dịu xuống, ngay sau đó ngẩng đầu liếc Tiễn Bội Bội một cái, dịch ra xa một chút, tiếp tục nói: “Đúng, ừm, biết rồi.”
“Tốt, cứ như vậy.”
“Anh hãy ngủ thêm một lát.”
“Bái bai.”
Lúc đó Tiễn Bội Bội cũng cảm thấy tiếng chuông điện thoại di động của anh ấy rất quen thuộc, là một kiểu chuông khác so với tiếng chuông bình thường anh ấy đặt trong điện thoại, dường như đã nghe qua ở đâu đó, lại cũng không nghĩ ra, Cho đến thật lâu về sau, biết rõ tiếng chuông từ số của Niếp Thù và từ số người khác khác nhau, cô mới ý thức được thì ra hai người này đã bắt đầu làm chuyện lén lút sau lưng mình từ rất lâu rồi.