Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vào những năm cấp ba, anh ta và Chung Viễn Huỳnh đã từng là bạn cùng bàn của nhau trong suốt một tháng, mỗi khi đến tiết Toán là cô lại buồn ngủ, đến khi tan học cô lại nằm ra bàn để ngủ một giấc, đến khi vào học tiếp thì anh ta sẽ gọi cô dậy nhưng mãi một lúc lâu sau cô mới tỉnh ngủ, trong suốt buổi học sau đó cô cũng sẽ có lúc cảm thấy mơ màng như thế.
Không biết từ khi nào, anh ta đã cảm thấy bạn nữ sinh này có chút đáng yêu.
Về sau anh ta dần dần quan tâm đến cô hơn, tình cảm của anh ta tựa như những bông tuyết rơi trên ngọn cây, cho đến khi định thần lại mới nhận ra cành cây đã không còn chịu được lớp tuyết dày như thế.
Lớp tuyết đổ uỳnh xuống, rồi lại được giấu vào sâu trong đáy lòng.
Cuối cùng sự im lặng vào ngày sinh nhật lần thứ mười tám của cô đã đặt dấu chấm hết cho mối tương tư ấy.
“Đến rồi sao?” Chung Viễn Huỳnh chăm chú nhìn, đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù và cầm túi xách bước xuống xe.
Cô nói cảm ơn, chuẩn bị đi về phía căn nhà.
Lâm Thần Ngạn nhìn theo bóng lưng của cô suốt một hồi lâu, rồi bỗng gọi cô lại: “Chung Viễn Huỳnh.”
Chung Viễn Huỳnh dừng bước, quay lại nhìn về phía anh ta.
“Trước đây…..cậu có từng thích tớ không?” Giọng nói của anh ta có chút hồi hộp, vẫn còn những nét hệt như tuổi trẻ ngây ngô của những thuở ban đầu.
Im bặt hồi lâu.
Chung Viễn Huỳnh đắn đo cân nhắc dùng lời nói sao cho ít gây tổn thương nhất, cuối cùng vẫn chọn đáp lại một cách thẳng thắn: “Tớ xin lỗi.”
“Tớ biết rồi.” Lâm Thần Ngạn đi về phía cô, mượn cơn say và ánh trăng để dốc hết can đảm thốt rằng: “Tớ có thể ôm cậu một lần được không?”
Chung Viễn Huỳnh mím môi không nói gì, khi Lâm Thần Ngạn đưa tay ra ôm cô, cô cảm nhận được người con trai ưa nhìn cởi mở trong ấn tượng của cô đang âm thầm cảm thấy yên lòng.
Cô biết, sau này hai người sẽ chẳng còn gặp lại nhau nữa.
Một lát sau, Lâm Thần Ngạn buông tay ra: “Chung Viễn Huỳnh, tạm biệt cậu.” Sau đó, anh ta lên xe rồi rời đi.
Chung Viễn Huỳnh đứng yên một lúc dõi mắt nhìn theo, cho đến khi ánh đèn sau ô tô khuất xa khỏi tầm mắt.
Cô quay người lại, hướng mắt nhìn xuống thì nhìn thấy một bóng người đang tiến về phía cô, bóng đen che phủ phía trên giày của cô, vì men say làm tê liệt các đầu dây thần kinh, cô phản ứng chậm chạp rồi mới ngẩng đầu nhìn lên.
Phó Tẫn đứng ngược hướng với vầng sáng vàng cam của đèn đường, nét mặt mang đầy sự ảm đạm.
Một khoảng không im lặng.
Chung Viễn Hằng phát hiện anh có gì đó bất thường, dường như anh thở rất khó khăn nhưng lại cố gắng hết sức để kìm nén sự phập phồng của lồng ngực, cả người căng thẳng tột độ, ngón tay lại run lên bần bật.
“Phó Tẫn?”
Chung Viễn Huỳnh tiến lại gần anh, thấy một nỗi đau khổ tối đen như mực chất chứa trong ánh mắt anh, môi anh mím lại, thần sắc có đôi chút bất thường, dường như đã rơi vào kí ức tồi tệ nào đó.
“Chung Viễn Huỳnh.” Giọng anh khàn đặc.
Cô không kịp phản ứng thì đã bị tay anh che lấy mặt, trước mắt tối sầm lại.
“Tại sao lại là anh ta.”
Nói xong câu này, dường như anh đã dùng hết sức lực mà không giữ được biểu cảm trên mặt mình được nữa.
Anh đã đợi cô từ chiều đến rạng sáng, tìm cách liên lạc với cô mãi nhưng không được, nên đã bảo Từ Tử Thúc liên hệ với Bối Trân Giai, kết quả cũng không gọi được.
Nếu giống như lúc trước, có lẽ các cô đã đi chơi rồi.
Cô chỉ có duy nhất một người bạn thân là Bối Trân Giai, nếu như anh không nhượng bộ điều này, cô sẽ rất nhanh chán ghét anh.
Nhưng hôm nay anh vẫn chưa gặp được cô, anh muốn được nhìn cô một chút.
Thế nên anh chọn làm việc mà trước đây đã làm rất nhiều lần, đó chính là đợi cô, đây là việc mà anh làm giỏi nhất.
Sau cùng thì anh đã chẳng đợi được gì, cô và Lâm Thần Ngạn lại cùng nhau đi về, hai người còn ôm nhau không rời, quyến luyến nặng tình.
Giống như năm sinh nhật mười tám tuổi của cô, cô trang điểm, xúng xính áo quần để đi gặp Lâm Thần Ngạn, tuy lần đó cô không đi được nhưng hôm nay, sau tám năm đã xuất hiện điều không thể tránh khỏi.
Cơn ác mộng ập đến bất ngờ, Phó Tẫn không hề chuẩn bị trước.
Dường như trong mạch máu có những cát những sỏi đang lẫn trong dòng máu nóng đang chảy trong người anh, bởi trong mỗi nhịp thở anh đều cảm thấy đau nhói, tựa như những con kiến với hàm răng sắc nhọn gặm nhấm tận xương tủy, cảm giác đau nhói lan tỏa đến từng dây thần kinh.
Trái tim anh như bị một thứ gì đó kéo lên ngút ngàn rồi lại thả xuống vô tận.
Anh muốn gào thét lên, muốn òa lên khóc trong nỗi đau dày vò trong những cảm xúc kích động khó gọi tên.
Mãi đến khi cô đến trước mặt anh và cất tiếng gọi tên anh, tất cả những cảm xúc cực đoan ấy đã phút chốc trở thành nỗi niềm oan ức đắng chát.
“Tại sao lại là anh ta.”
“Chung Viễn Huỳnh, có phải chỉ khi em chết trước mặt chị.”
“Thì em mới có thể để lại trong lòng chị một dấu vết nào đó.”
——
Phó Tẫn biến đi mất hút.
Gọi điện không được, tin nhắn cũng không thấy tăm hơi.
Chung Viễn Huỳnh chạy đến nhà vườn tìm anh, Từ Tử Thúc thở dài, lắc đầu và chỉ nói: “Cậu ấy không có ở đây.”
Mỗi ngày cô đều đến nhà vườn tìm Phó Tẫn, liên tục trong suốt một tháng, Từ Tử Thúc trút ra một hơi thở dài, bật ra câu: “Tối đó, bác Phó Lăng Thanh đã đưa cậu ấy đi trong đêm, bởi vì cậu ấy lúc ấy….có tình trạng không được tốt.”
Tửu lượng của Chung Viễn Huỳnh không tốt, vào tối hôm đó mặt cô bị lòng bàn tay anh che lên, đầu óc và tầm nhìn trở nên mờ mịt và hỗn độn, chỉ có thể thấp thoáng nghe thấy giọng nói khó khăn của anh.
Sau đấy đã xảy ra chuyện gì thì cô cũng đã không nhớ rõ, thậm chí còn chẳng nhớ tại sao mình có thể về đến nhà và ngủ trên giường. Ngày hôm sau cô thức dậy với cơn đau đầu dữ dội, trong đầu chỉ còn lại những mảnh ký ức vụn vặt, đâu đó đoán được Phó Tẫn đã hiểu lầm điều gì đó.
Chung Viễn Huỳnh lập tức gọi điện thoại cho Phó Lăng Thanh: “Dì Phó, dì có biết Phó Tẫn ở đâu không?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Phó Lăng Thanh không giấu được mệt mỏi: “Viễn Huỳnh, rất xin lỗi cháu, dì không thể nói cho cháu biết, bởi vì hiện tại tâm trạng của Phó Tẫn không ổn định.”
“.....”
Xuất phát từ sự thấu hiểu Phó Lăng Thanh, Chung Viễn Huỳnh biết là không thể hỏi thêm điều gì, chỉ đành đợi bên kia tắt máy.
Cô suy nghĩ, cầm điện thoại lên đặt vé máy bay về thành phố Nam Thanh.
——
Bên này, Phó Lăng Thanh tắt máy, xoa xoa ấn đường, bà ấy hỏi người đang viết phương án trị liệu: “Bây giờ A Tẫn thế nào rồi?”
Phỉ Duyệt Nhiên không ngẩng đầu, đáp: “Vừa mới ép tiêm một liều thuốc an thần, bây giờ đã bình tĩnh lại rồi, đợi đến khi thuốc hết tác dụng, tôi lại thử phương án mới.”
“Xét từ lịch sử báo cáo kiểm tra, khuynh hướng tự sát của Phó Tẫn liên tục thuộc nguy cơ cao, ngày 12 và những ngày trước sau đó là lần đầu tiên tiến gần giá trị màu xanh, có điều bây giờ khuynh hướng tự sát đã càng nghiêm trọng, cậu bảo người mang đoạn ghi hình của camera giám sát vào ngày 12 cho tớ.”
Nhà vườn phong cách Châu Âu ngoài nhà vệ sinh và phòng vẽ ở tầng ba ra thì đâu đâu cũng có camera giám sát, vì để đề phòng Phó Tẫn xảy ra tình huống bất trắc, đồng thời cũng để giám sát nhất cử nhất động của anh.
Phỉ Duyệt Nhiên chống cằm, phát đoạn ghi hình camera giám sát với tốc độ nhanh gấp đôi, đến khi có một chi tiết quan trọng, cô ta ấn nút tạm dừng.
Phó Lăng Thanh cũng đứng bên cạnh xem: “Tìm thấy điểm mấu chốt rồi à?”
“Đúng.” Phỉ Duyệt Nhiên tua ngược đoạn ghi hình camera lại một chút, sau đó phát lại với tốc độ bình thường.
Trên màn ảnh hiện ra là hình ảnh phòng ngủ của Phó Tẫn, vào lúc sáng sớm, Phó Tẫn ngồi trên ghế dựa, giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng: “Chị thích anh ta vậy sao?”
Chung Viễn Huỳnh đứng cạnh giá sách, không hề do dự nói: “Thích chứ.”
Anh lại hỏi: “Chị thích anh ta nhiều chừng nào?”
Chung Viễn Huỳnh: “Không biết phải diễn tả với em như nào, chị nói thế này đi, nếu như có một ngày Nguyên Tẫn gác bút không vẽ nữa, cả đời này chị sẽ không xem truyện tranh nữa.”
Khi xem đến đây, Phỉ Duyệt Nhiên tắt máy tính, đứng dậy nói: “Tuy Phó Tẫn phải chịu nhiều đau khổ vì chuyện này, nhưng thật tốt khi có đầu mối then chốt như vậy, chứng minh nó vẫn còn có cơ hội cứu chữa.”
“Tôi gặp rất nhiều bệnh nhân, cả đời cũng không có được cơ hội chữa khỏi, cuối cùng đi đến kết cục mà không ai hy vọng gặp phải.”
Phỉ Duyệt Nhiên đẩy kính, khóe miệng cong lên: “Bà đoán Viễn Huỳnh bây giờ ở đâu?”
Phỉ Duyệt Nhiên chẳng đợi Phó Lăng Thanh đáp lại, cười nói: “Tôi sẽ về Thành phố Nam Thanh một chuyến, để đi gặp đứa trẻ đó.”
——
Từ Tử Thúc chỉ nói Phó Lăng Thanh đưa Phó Tẫn đi ngay trong đêm, khả năng lớn nhất mà Chung Viễn Huỳnh có thể nghĩ đến đó là họ trở về nhà ở thành phố Nam Thanh.
Nhà cũ của nhà họ Phó không ở thành phố Nam Thanh, mà ở Đế Đô, nơi giá đất đắt đỏ, chỉ có cụ ông và các bậc trưởng bối họ hàng nhà họ Phó ở đây, vì Phó Lăng Thanh ở thành phố Nam Thanh phát triển sự nghiệp, thế nên bà ấy đã ở đây một thời gian dài.
Chung Viễn Huỳnh mua vé máy bay chuyến sớm nhất, để nhanh chóng trở về thành phố Nam Thanh, rồi gọi xe đi đến biệt thự.
Cô ấn mật mã cửa và bước vào, cứ ngỡ sẽ gặp Phó Lăng Thanh, Chung Lịch Cao và dì Trương, nhưng rốt cuộc lại chẳng có ai, mà chỉ nhìn thấy Phỉ Duyệt Nhiên.
Phỉ Duyệt Nhiên đã hơn 40 tuổi, do chú trọng chăm sóc bản thân nên nhìn trẻ hơn mười tuổi, cô ta ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, thong thả nhấp một ngụm trà, trước mặt để một chiếc máy tính xách tay, cô ta ngước mắt nhìn lên, nhoẻn cười: “Viễn Huỳnh, lâu rồi không gặp, cháu còn nhớ cô không?
“Đương nhiên cháu nhớ ra cô, cô Phỉ.”
Chung Viễn Huỳnh từ nhỏ đã gặp cô ta nhiều lần, bởi vì cô ta là bạn tốt của Phó Lăng Thanh, hơn nữa còn là bác sĩ tâm lý của Phó Tẫn.
Phỉ Duyệt Nhiên luôn nở một nụ cười bình dị gần gũi của bậc trưởng bối, trông rất dễ gần nhưng từ nhỏ Chung Viễn Huỳnh gặp cô ta lại cứ trốn, cô luôn cảm thấy rằng ánh mắt dường như vô cảm của cô ta có thể nhìn thấu lòng người.
Chẳng có ai thích người khác nhìn thấu tâm can của mình cả.
“Đừng đứng đó nữa, lại đây đi cháu.” Phỉ Duyệt Nhiên rót cho cô một ly trà: “Đến tìm Phó Tẫn phải không?”
“Vâng.”
Hơi nước trắng đục bốc ra từ chiếc cốc sứ trắng xanh nhưng cũng không thể xua tan sự căng thẳng trong lòng Chung Viễn Huỳnh.
“Đừng căng thẳng, cháu thả lỏng đi, cô không phải người xấu, sẽ không làm gì cậu ấy, càng không làm gì cháu đâu.”
Chung Viễn Huỳnh cười khách sáo: “Cô Phỉ, cô lại cứ nói đùa.”
“Cháu muốn biết tình trạng của Phó Tẫn không?”
Chung Viễn Huỳnh gật đầu.
Phỉ Duyệt Nhiên cười nhẹ nói: “Vậy cô hỏi cháu vài câu, cháu không cần trả lời, chỉ cần đưa ra câu trả lời trong lòng là được.”
“Cháu có ấn tượng tốt về Phó Tẫn không?”
“Nếu như Phó Tẫn gặp khó khăn, cháu có giúp cậu ấy không?”
“Cháu còn sợ khuôn mặt u ám cố chấp của cậu ấy không?”
Khi nói xong, bầu không khí chìm vào yên lặng hồi lâu.
Phỉ Duyệt Nhiên lại hỏi: “Trong lòng cháu có câu trả lời chưa?”
Chung Viễn Huỳnh ngữ khí ôn hòa: “Có rồi ạ.”
Có được câu trả lời chắc chắn, Phỉ Duyệt Nhiên lặp lại câu hỏi đầu tiên: “Vậy được, cháu còn muốn biết tình trạng của Phó Tẫn không?”
“Muốn ạ.”
Ánh sáng ban mai trong trẻo, Phỉ Duyệt Nhiên đẩy gọng kính, tròng kính phản chiếu một vòng cung ánh sáng nhạt nhòa, che khuất ý tứ sâu xa trong mắt, cô ta khẽ cong khóe môi, dẫn dắt vào vấn đề bằng những câu từ mang đầy tính chuyên ngành.
“Ở chỗ cô có một đoạn video liên quan đến cậu ấy, có điều trước đó cháu hãy nhìn xung quanh đây, nhìn lại nơi cháu đã sống trong mười mấy năm.”
“Hãy hồi tưởng lại từ đầu về quá khứ của cháu và cậu ấy.”