Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuộc nói chuyện quá nặng nề, ngay cả âm nhạc êm ái trong quán cà phê và ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ cũng không thể làm dịu lại bầu không khí ngột ngạt này.
"Không nói những chuyện này nữa." Phỉ Duyệt Nhiên nhấp một ngụm cà phê, nhìn Chung Viễn Huỳnh đang thất thần: "Lần này cô hẹn cháu ra ngoài, chủ yếu là để hỏi tình hình của cháu."
Chung Viễn Huỳnh sững sờ hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, dựa theo thời gian ở bên cạnh Phó Tẫn mà nói cô nghĩ anh sẽ sớm khỏe lại.
“Viễn Huỳnh.”
“Hả, sao ạ?”
“Cháu ——” Phỉ Duyệt Nhiên đang tính nói thì bị chuông điện thoại cắt ngang.
Người ở đầu dây bên kia điện thoại giọng rất gấp gáp, Chung Viễn Huỳnh không nghe rõ, chỉ thấy Phỉ Duyệt Nhiên khẽ cau mày đáp: "Tôi sẽ tới ngay."
Sau khi Phỉ Duyệt Nhiên cúp điện thoại, cô ta vừa thu dọn đồ đạc vừa nói với Chung Viễn Huỳnh: "Thật ngại quá, bây giờ cô có việc gấp phải đi, chúng ta nói chuyện sau."
Chung Viễn Huỳnh gật đầu: “Cô đi đường cẩn thận.”
Sau khi Phỉ Duyệt Nhiên rời đi, Chung Viễn Huỳnh vẫn ngồi ở đó, nhìn vào khoảng không vô định bên ngoài cửa sổ.
Ánh nắng giữa trưa chiếu thẳng đỉnh đầu không nhìn thấy bóng, dần nghiêng hướng theo dòng chảy của thời gian. Cuối cùng ngả thành bóng chiều hoàng hôn cuối ngày.
Không biết đã qua bao lâu, trời tối hẳn đi, đèn đường bật sáng, trên trời ngàn sao lấp lánh, người đi bộ trên những con đường sáng đèn neon và dòng xe vút qua tạo thành những dải ánh sáng.
Chung Viễn Huỳnh sợ đối mặt với tình cảm, càng sợ phải chịu áp lực liên quan đến nguy hiểm tính mạng của ai đó. Nếu như chuyện xảy ra vào nhiều năm trước thì quả thật là như vậy.
Nhưng hiện tại có một sức mạnh nào đó thôi thúc cô phải dũng cảm và tiến lên phía trước.
Cô tự nhủ với bản thân rằng phía trước không có những mịt mù chông gai, dưới chân cũng chẳng phải vực sâu muôn trượng.
Đúng lúc này, một giọng nói giòn giã vang lên.
"Là cậu muốn đi cùng tớ đấy, nếu cậu về nhà mách mẹ thì sau này tớ sẽ không cho cậu đi chung nữa." Cô bé hung dữ nói.
Cậu bé thấp hơn cô bé một cái đầu, nhẹ nhàng gật đầu.
Chung Viễn Huỳnh bị chúng thu hút, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô bé bước lên hai bước rồi lại hỏi cậu bé: “Có sợ bị lạc không?” Lần này giọng đã dịu hẳn đi.
Có vẻ như chúng nhân lúc người lớn không để ý rồi lén đi chơi.
Cậu bé nhìn cô bé, nhỏ giọng hỏi: "Vậy cậu sẽ đi tìm tớ đúng không?"
Cô bé dừng bước chân lại, suy nghĩ một lát. Dường như cảm thấy đi tìm người rất phiền phức nên kéo cặp sách của cậu bé lại, từ trong cặp lấy hai que nhựa phát sáng ra, xoắn chúng thành hai vòng tròn, đan vào nhau.
Cô bé: “Đưa tay ra đây.”
Cậu bé ngoan ngoãn làm theo.
Que nhựa màu vàng nhạt giữ tay hai người lại.
“Như thế này sẽ không đi lạc được đâu.” Cô bé cử động cổ tay, cậu bé theo động tác ấy mà tiến lại gần.
Cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, cô bé ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chung Viễn Huỳnh, lập tức đi đến gần cửa sổ, nghiêng đầu hỏi: "Cô ơi, sao cô lại khóc?”
Chung Viễn Huỳnh sửng sốt, đưa tay sờ vệt nước mắt còn vương trên gò má, chỉ vào ly trên bàn nói: "Cà phê đắng quá..."
Cô bé chưa uống cà phê bao giờ, nhìn cái ly lẩm bẩm điều gì. Sau đó vẫy tay tạm biệt Chung Viễn Huỳnh rồi kéo cậu bé đi.
Chung Viễn Huỳnh nhớ lại năm mới đầu tiên cô gặp Phó Tẫn, hai người cùng nhau ngắm pháo hoa trên cầu Văn Hội. Đêm hôm đó, trên đường về cô cũng giống như cô bé này, lấy que nhựa phát sáng làm thành hai vòng tay đan vào nhau, buộc cổ tay cô và Phó Tẫn lại.
Còn anh thì đã mua cho cô tất cả những que nhựa phát sáng trên cầu.
Dường như lúc đó đã định trước rằng, sẽ có người phải cho đi tất cả.
——
Bởi vì những lời của Phỉ Duyệt Nhiên, Chung Viễn Huỳnh lo lắng mấy ngày liền. Cô còn không xem nổi truyện tranh, cứ nhìn chằm chằm vào "Đèn khuya le lói" của Phó Tẫn.
"Đèn khuya le lói" kể về câu chuyện của một cặp thanh mai trúc mã. Ước mơ duy nhất từ nhỏ của nữ chính Trọng Huỳnh là trở thành một ngôi sao, để được đến gần với thần tượng của mình hơn. Do nhiều nguyên nhân ngăn cản, ước mơ của cô không thể trở thành hiện thực. Nam chính Lê Dạ muốn giúp cô thực hiện ước mơ nhưng anh không có gì cả, chỉ có thể lăn lộn trong giới giải trí, cố gắng kiếm được tài nguyên tốt để giúp đỡ cô.
Đây là truyện tranh hiện đại đầu tiên của Phó Tẫn. Không có quá nhiều tình tiết gay cấn hồi hộp, chỉ khắc họa chi tiết khoảnh khắc nam nữ chính ở cùng nhau, cách vẽ thuần thục, ngòi bút ấm áp đang rất được mọi người ủng hộ.
Bởi vì cốt truyện đơn giản, số trang cũng không nhiều. Thêm vào đó Phó Tẫn thường thức mấy đêm liên tiếp chạy bản thảo nên "Đèn khuya le lói" đã gần tới tập cuối.
Phó Tẫn dường như bị mắc kẹt ở cái kết, rất lâu vẫn chưa bắt đầu vẽ.
Chung Viễn Huỳnh đem bánh pudding dưa hấu mà cô làm theo hướng dẫn ra, bịt mắt anh lại: "Xem lâu lắm rồi, nghỉ ngơi tí đi."
Phó Tẫn chớp chớp mắt, lông mi lướt nhẹ qua lòng bàn tay cô.
Qua một lúc, Chung Viễn Huỳnh mới thả tay ra.
Phó Tẫn đột nhiên hỏi: “A Huỳnh thích kết cục như thế nào?”
Ý của Phó Tẫn rất rõ ràng, cô thích như thế nào thì anh sẽ vẽ như vậy. Nhưng vẽ truyện tranh vốn dĩ mang tính cá nhân, không nên lấy sở thích của cô làm tiêu chuẩn.
Nhưng khi Chung Viễn Huỳnh nghĩ đến những lời Phỉ Duyệt Nhiên, giọng cô có chút căng thẳng nói: "Chị mong nó sẽ là một cái kết đẹp, là cái kết mà không ai phải chết.”
Phó Tẫn thẫn thờ.
Chung Viễn Huỳnh sợ bị anh nhìn thấu, ra vẻ thản nhiên nói thêm: "Em còn nhớ bộ truyện đầu tiên của mình không. Tất cả các nhân vật đều chết, chỉ còn lại tên truyện tranh. Khi đó chị đã buồn rất lâu."
Phó Tẫn nghe vậy thì đồng ý ngay tắp lự: “Trong hai ngày này em sẽ suy nghĩ xong.”
Ba ngày tiếp theo, Chung Viễn Huỳnh căng thẳng đến mức không ngủ được. Cô trằn trọc đến tận khuya. Cô không chịu được nữa, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Phó Tẫn: [Chị trông chờ đoạn kết quá, thật muốn biết quá đi, em tiết lộ cho chị đi.]
Trước đây, Chung Viễn Huỳnh chỉ hối anh ra phần mới chứ chưa từng bảo anh tiết lộ nội dung cho cô. Lần này thì không giống vậy, Chung Viễn Huỳnh chẳng còn cách nào khác, chưa đợi anh vẽ xong kết cục thì có khả năng cô đã chết bất đắc kỳ tử rồi.
Phó Tẫn: [Trọng Huỳnh thực hiện được ước mơ của mình, Lê Dạ rời khỏi giới giải trí, lui về làm hậu thuẫn cho cô. Cuối cùng, Trọng Huỳnh công khai mối quan hệ, hai người ở bên nhau.]
Chung Viễn Huỳnh không ngờ anh trả lời tin nhắn nhanh như vậy: [Chưa ngủ sao?]
Phó Tẫn: [Bây giờ đi ngủ.]
Chung Viễn Huỳnh: [Vậy chị cũng đi ngủ đây.]
Phó Tẫn: [Ngủ ngon.]
Chung Viễn Huỳnh biết được kết của bộ truyện giống như trút được gánh nặng, tâm trạng thả lỏng, bao muộn phiền tan biến.
Sáng sớm hôm sau, cô gửi phần kết cho Phỉ Duyệt Nhiên xem, không biết bên kia đang bận gì mà vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Bởi vì Phó Tẫn thường vẽ đến tận khuya, khi cô ở đó Chung Viễn Huỳnh muốn mình có thể bảo anh nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, tạo cho anh thói quen ngủ trưa.
Bây giờ đã là hai giờ chiều, Chung Viễn Huỳnh nhìn anh ra hiệu. Phó Tẫn ngoan ngoãn buông bút, đi xuống lầu ngủ một giấc, cô sẽ ở bên cạnh xem truyện tranh hoặc đeo tai nghe xem video nghệ thuật.
Sau khi Phó Tẫn chìm vào giấc ngủ một lúc lâu, điện thoại của Chung Viễn Huỳnh khẽ rung lên, cô lấy điện thoại ra thì thấy tin nhắn của Phỉ Duyệt Nhiên: [Viễn Huỳnh, cháu vào phòng vẽ của nó chưa? Cháu tìm cơ hội đi coi thử đi, đừng để bị phát hiện.]
Trong lòng Chung Viễn Huỳnh chùng xuống.
Ngoại trừ nhà vệ sinh, phòng duy nhất trong biệt thự nhà vườn không lắp camera giám sát là phòng vẽ. Lúc đầu vì chuyện này mà Phó Tẫn và Phó Lăng Thanh đã xảy ra tranh cãi, không ai muốn mình luôn sống dưới sự giám sát của người khác cả. Nhưng anh là bệnh nhân, có những lúc không có quyền lựa chọn.
Sau khi Phó Tẫn tự tử một lần, Phó Lăng Thanh đã cho người lắp camera, có nhân viên bảo vệ theo dõi suốt 24 giờ, chỉ cần anh tự gây thương tích là sẽ có người xông vào ngăn cản.
Phòng vẽ là không gian riêng mà anh tự giành được. Điều kiện duy nhất là sẽ không có ổ khóa nhưng không ai được vào, ngoại trừ anh. Phỉ Duyệt Nhiên biết rằng có một lượng lớn cà độc dược ở trong đó nhưng cũng không vào lấy nó đi. Không thể ép người tới bước đường cùng được.
Chung Viễn Huỳnh như ngồi trên đống lửa, nhìn Phó Tẫn một lúc lâu, chắc chắn rằng anh đang ngủ say, trong lòng thầm tính toán phải một tiếng nữa anh mới ngủ dậy.
Cô lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.
Phòng vẽ nằm ở cuối hành lang trên tầng ba, khuất nắng, hành lang dài và hẹp, không có đèn, không có cửa sổ. Không gian u tối này khiến cho người ta cảm giác kháng cự.
Cô chậm rãi đi tới cửa phòng vẽ, đưa tay đẩy, cửa tức khắc được mở ra.
Bên trong quá tối nên không thể nhìn thấy gì ngoài những bóng đen mơ hồ.
Chung Viễn Huỳnh chạm vào công tắc đèn trên tường.
Đèn được bật sáng. Chung Viễn Huỳnh nhìn thấy căn phòng rõ ràng hơn, sững sờ tại chỗ.
Phòng vẽ to như thế này lại không có cửa sổ, sàn nhà là gỗ đen, bốn bức tường phủ một mảng lớn màu đỏ sẫm như máu còn khắc những hoa văn gợn sóng. Nhìn từ xa như từng dòng máu tươi chảy xuống từ những thi thể chất đống.
Hơi thở nặng nề dồn nén phả ra.
Một vài viên thuốc màu trắng và một ít sơn vương vãi trên sàn nhà. Để không bị lưu lại bất kỳ dấu vết nào của bản thân, Chung Viễn Huỳnh đi vòng qua chúng rồi bước tới chiếc bàn dài.
Trên bàn chất đống các bản thảo, cô cúi đầu nhìn xuống.
Bản vẽ có đủ thể loại cơ quan thối rữa khác nhau trên cơ thể con người, có sát hại tàn nhẫn, có quan hệ tình dục. Màu sắc chủ yếu là hai màu cực đoan - đen và đỏ.
Những khuôn mặt trong tranh có nụ cười vô cùng quỷ dị, cũng có nhiều bức vẽ đẫm máu miêu tả cảnh người ta tự hành hạ mình cho đến chết.
Đau đớn, điên cuồng, cực đoan, đê hèn...
Tất cả những mặt u tối, thối nát trong nội tâm của Phó Tẫn đã hiện ra rõ ràng trước mặt cô.
Chung Viễn Huỳnh lướt nhìn một lượt, đi tới chỗ giá vẽ, mở một chiếc hộp gỗ ra, thấy bên trong có một vài bản thảo.
Đây là… “Đèn khuya le lói”.
Cô nhanh chóng cầm lên mở ra xem. Cô đọc xong hai trang liền nhận ra đây mới là đoạn kết chân thật và nguyên bản nhất của “Đèn khuya le lói”.
Nam chính Lê Dạ có được cơ hội chuyển mình, anh được đạo diễn nổi tiếng đánh giá cao, được đóng chính cho một bộ phim điện ảnh, bộ phim trở nên ăn khách, từ đó được công chúng biết tới. Nhưng giữa anh và Trọng Huỳnh không ngừng xảy ra những hiểu lầm. Trọng Huỳnh không nhận sự giúp đỡ của anh, dần dần xa lánh anh.
Kết cục là Lê Dạ thành công trong sự nghiệp, giành được vô số những giải thưởng nhưng anh lại mắc chứng trầm cảm nặng. Vào đêm sinh nhật của mình, anh đã bao rạp phim mới ra mắt của Trọng Huỳnh, sau đó anh lái xe đến nơi lần đầu họ gặp nhau.
Đó là một khu rừng sau sườn đồi, có rất nhiều đom đóm. Hồi nhỏ trong một lần tình cờ, bọn họ lén chạy đến đây bắt đom đóm mà gặp nhau. Khi đó dưới ánh sáng tựa vì sao của đom đóm, cô bé mặc chiếc váy nhỏ mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt anh: "Hôm nay khuya lắm rồi, lần sau gặp lại thì chơi chung với nhau tiếp nhé."
Khung cảnh như một giấc mơ, cô giống như một nàng tiên nhỏ xuất hiện trong khu rừng đêm rồi biến mất dưới ánh sáng lập lòe của đom đóm.
Đêm hôm đó vào nhiều năm sau, Lê Dã đã tự tử ở đây. Anh khẽ mỉm cười, tựa như đã chìm vào giấc mộng đẹp với bao mong đợi.
Đêm dài dằng dẵng, đom đóm như một ngọn đèn mờ, rơi trên cánh hoa nhuốm máu.
…
—— Kết cục trong tranh có lẽ là kết cục mà anh định sẵn cho mình.
Lời của Phỉ Duyệt Nhiên lại vang lên trong đầu Chung Viễn Huỳnh, cô siết chặt bản phác họa, hơi thở ngừng lại, vẻ mặt vô hồn đến mức không biết phải phản ứng thế nào.
Tầm nhìn cuối cùng của cô rơi vào con số ở góc trên bên trái, ngày 5 tháng 2 năm 2016.
Phó Tẫn có một thói quen là ghi lại ngày tháng ở góc trên bên trái của bức vẽ cuối cùng.
Nói cách khác, Phó Tẫn đã vẽ phần kết của cuốn truyện này trước khi gặp cô vào dịp Tết và "Đèn khuya le lói" là bộ truyện duy nhất mà anh viết phần kết trước khi xuất bản.
Giống như có một tảng băng đâm vào cơ thể cô, khí lạnh từ từ xâm nhập, trái tim Chung Viễn Huỳnh co thắt lại, ngón tay cũng trở nên lạnh lẽo.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm vang lên ——
“A Huỳnh.”
Chung Viễn Huỳnh toàn thân cứng đờ, tim cô như ngừng đập.
Tiếng bước chân ngày càng gần.
Chung Viễn Huỳnh quay lại nhìn anh, Phó Tận nở một nụ cười mà anh chưa từng có trước đây. Trông anh bây giờ hệt như những gương mặt trong những bức tranh vẽ, giả tạo và quỷ dị.
“Đều nhìn thấy hết rồi?” Giọng của anh cũng trở nên kì lạ.
Chung Viễn Huỳnh chột dạ gật đầu.
“Sợ không?”
Phó Tẫn từng bước từng bước áp sát lại, cảm giác áp bách quá lớn. Chung Viễn Huỳnh bất giác lùi về sau cho đến khi chân đụng vào bàn.
Phòng vẽ này chứa đầy những cực đoan, điên loạn, cảm xúc tiêu cực và cả những thối nát trong sâu thẳm trái tim anh. Phó Tẫn cuối cùng cũng phơi bày ra một bộ mặt khác, bộ mặt mà trước giờ anh luôn kìm nén và che giấu.
“Lần uống cà độc dược đầu tiên ở đây, em đã xuất hiện ảo giác.”
Phó Tẫn tiến lại gần, nhìn xuống cô, ánh mắt gần như điên rồ: “A Huỳnh muốn biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Không đợi cô trả lời, anh lập tức nói: “Hôn chị giống như thế này.”
Lời còn chưa dứt, Phó Tẫn đã đè Chung Viễn Huỳnh xuống bàn. Động tác quá mạnh khiến cho giá vẽ bên cạnh cô ngã xuống, giấy trên bàn văng ra khắp sàn nhà, hũ sơn chưa đậy kỹ bị đổ ra ngoài, nhuốm đỏ nửa cánh tay của cô.
Anh cúi đầu hôn cô.
Cảm xúc trào dâng.
Không khí ngột ngạt nóng lên trong phút chốc, màu sơn đỏ sẫm của bốn bức tường như thể biến thành màu đỏ rực của lửa than nóng hổi.
Anh cưỡng ép tách hàm răng cô ra, môi lưỡi họ quấn lấy nhau gần như không còn một khe hở nào cả.
Chung Viễn Huỳnh bị anh làm cho hoảng sợ, khóe mắt cô dần rơm rớm nước mắt, giọng nói mơ hồ, lí nhí phát ra giữa răng môi.
Không biết môi lưỡi của ai bị cắn rách, mùi rỉ sét bao phủ lấy khoang miệng nhưng Phó Tẫn lại càng hưng phấn hơn. Cô nghe thấy anh khẽ cười, cảm nhận được toàn thân anh đang run rẩy.
Đôi mắt anh u ám, cảm xúc mãnh liệt không thể che giấu, dường như lại rơi vào ảo giác.
Phó Tẫn ngẩng đầu, vươn tay chạm vào vết sơn đỏ tươi trên cánh tay cô, đầu ngón tay như đã dính máu của cô.
“Cũng làm giống như thế này với chị.”
Hai người họ ở trong phòng vẽ, cũng trên bàn này, quấn quýt cho đến chết.
Trong ảo cảnh đó, đầu ngón tay anh dính đầy sơn, chạm vào làn da trắng nõn của cô để lại dấu vết đẹp đẽ như tranh.
Bức tranh giống với những ham muốn tận đáy lòng anh nhất.
Khi cảnh tượng trước mắt và ảo giác hòa vào nhau, anh không muốn phân biệt thật giả, anh chỉ muốn ngay tại lúc này cho cô hiểu —
Khao khát đê hèn của anh dành cho cô.
“Làm nha chị.”
Cô còn chưa phản ứng lại được: “Hả?”
Anh dùng đầu ngón tay vuốt ve cổ cô, lớp sơn đỏ tươi che đi màu xanh nhạt của tĩnh mạch.
Nhìn từ xa hệt như khung cảnh chết vì tình của một cặp vợ chồng nào đó, người chồng yêu vợ đến điên dại, anh tự tay cắt cổ vợ mình rồi bản thân cũng tự sát theo.
Phó Tẫn nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt sâu thẳm, giọng nói anh khản đặc.
“Làm tình ở phòng này không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Em trai ơi mày tỉnh lại đi!!! Đừng quên là mày không được…
Ngay sau đó.
Tác giả ngồi khoanh chân, lấy coca và bánh snack khoai tây ra, che mắt, xòe tay ra.