Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phó Lăng Thanh không ngờ ông lại có thể làm chuyện đó trong công ty, hôm đó bà ấy tăng ca hơi muộn, còn vô tình bị ngã vì ông, may mà lúc đó có lan can, nếu không bà ấy đã bị thương rồi.
Từ lúc quen biết Chung Lịch Cao, Phó Lăng Thanh đã cảm thấy con người này nhất định không thể làm được việc gì lớn lao, khuôn mẫu còn chưa đủ, lại muốn đi đường tắt, muốn một bước lên trời, dù có thế nào đi nữa cũng không thể giữ cho đôi chân mình đứng vững dưới mặt đất.
Loại người này rất có thể đã nhận được đãi ngộ từ nhà họ Phó, vậy mà lại muốn nuốt chửng toàn bộ. Ông nghĩ rằng nếu mình có thể ngủ với Phó Lăng Thanh, có được cảm tình từ bà ấy, vậy thì có thể trở thành lãnh đạo.
Loại người như vậy bà ấy đã từng gặp qua không ít nhưng bà ấy biết nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, thì ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng tới Chung Viễn Huỳnh, vậy thì đứa trẻ ấy sẽ không thể chịu đựng nổi và sẽ rất căm giận, cuối cùng biến thành áy náy và day dứt trong lòng cô bé.
Vì lý do này, Phó Lăng Thanh chỉ phân phó Chung Lịch Cao đến công ty chi nhánh, ông cũng biết điều mà không nói ra chuyện đó.
Chung Lịch Cao lớn tiếng nói: “Con bé là con gái của tôi, vì sao tôi không thể gặp chứ!”
“Đây không phải là điều ông có thể quyết định.”
Phó Lăng Thanh không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, quay đầu bước ra ngoài mà không quay đầu lại, mặc kệ tiếng hét của Chung Lịch Cao.
Quyết định về chuyện này thuộc về Chung Viễn Huỳnh.
Phó Lăng Thanh nói một cách ngắn gọn với cô: “Chung Lịch Cao bị bệnh ung thư, ông ta muốn gặp con, đi hay không đi đều tùy vào bản thân con.”
Chung Viễn Huỳnh mím chặt môi, không nói gì.
Mặc dù cô không biểu hiện gì ra bên ngoài, Phó Tẫn cũng đã rất nhanh chóng nhận ra được tâm trạng của cô không ổn.
Đêm hôm đó trước khi đi ngủ, khi trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn ngủ nhỏ, ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Phó Tẫn dịu dàng ôm cô vào lòng, tựa cằm mình lên đỉnh tóc của cô, hạ thấp giọng xuống nhẹ nhàng nói: “A Huỳnh, anh lo lắng cho em.”
“Anh muốn biết đã xảy ra chuyện gì, em có thể nói cho anh nghe không.”
Anh rất ít khi hỏi về những vấn đề như thế này, bởi vì anh biết rõ sẽ không có câu trả lời nào. Từ nhỏ cho tới lớn Phó gia xảy ra những vấn đề gì, có liên quan hay là không liên quan đến anh, họ đều chỉ nói với anh sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
Kể cả việc Phó Lăng Thanh mắc bệnh hiểm nghèo và phải qua Mỹ để điều trị, tất cả mọi người đều bảo với anh rằng không cần lo lắng.
Những người này luôn hi vọng anh có thể sớm thoát ra khỏi thế giới của riêng mình, chấp nhận được thế giới bên ngoài nhưng bởi vì lo lắng đến vấn đề tâm lý của anh, đã cắt đứt mọi mối liên hệ của anh với thế giới bên ngoài.
Và cái thói quen này dường như đã trở thành một thói quen trong tiềm thức của anh, không cần biết là bệnh của anh có chữa khỏi được hay không, có thể giúp được gì không, có rất nhiều chuyện anh không có tư cách được biết.
“Chung Lịch Cao bị ung thư rồi, nói muốn gặp em.”
Chung Viễn Huỳnh vùi mặt vào vòng tay anh, giọng nói giống như bị bóp nghẹt lại.
Cô có rất nhiều cảm xúc hỗn loạn trong lòng và cũng không muốn nói cho người khác biết, dẫu biết rằng sẽ nhận được rất nhiều lời an ủi, chẳng hạn như ‘Nghĩ thoáng lên đi’, ‘Sau này sẽ tốt lên thôi’, ‘Đừng nghĩ nhiều quá’.
Càng nhiều lời động viên như thế, cô càng không muốn cho người khác thấy được vết thương lòng của mình.
Tâm trạng của cô lúc này rất phức tạp, chỉ bởi vì ba chữ Chung Lịch Cao mà gợi lên cho cô quá nhiều ký ức tồi tệ và đau khổ.
“Phó Tẫn…” Chung Viễn Huỳnh nghẹn ngào: “Em không muốn gặp ông ấy.”
Cô cảm thấy Phó Tẫn và những người khác không giống nhau, tình cảm của anh thuần khiết và bộc trực, tình yêu, ham muốn, lo lắng và sợ hãi, mọi cảm xúc của anh đều thể hiện ra rất rõ ràng cho cô biết.
Và cũng an tâm như cái ôm của anh vậy.
Phó Tẫn sẽ nghi ngờ bản thân, cô cũng sẽ do dự và nghi ngờ nhưng mà họ có thể đạt được sự tin tưởng và tín nhiệm lẫn nhau.
Lần đầu tiên, Chung Viễn Huỳnh có ý định ngẫm nghĩ lại về chuyện quá khứ: “Mẹ em nói cả đời này điều hối hận nhất chính là gả cho Chung Lịch Cao nhưng mà bà không thể có lựa chọn nào khác”.
“Trong thời gian bà ấy mang thai em, bà ấy còn phải đạp xe đi tìm ông ấy về nhà, nếu không ông ấy sẽ ở bên ngoài uống đến say khướt rồi mới về nhà.”
“Mẹ em dặn dò phải nghe lời ông ấy, không được làm ông ấy tức giận, có lẽ chính em đã bị ông ấy bỏ rơi, không có ai chăm sóc em, lúc đó em còn quá nhỏ.”
Chung Viễn Huỳnh đưa tay phải ra cho anh xem, giống như một đứa trẻ đang thơ thẩn: “Ở đây từng đã có những dấu ấn nhưng bây giờ đã không thể nhìn rõ nữa rồi, là do Chung Lịch Cao dùng thuốc lá châm vào, lòng bàn tay và mu bàn tay đều bị bỏng.
Giọng nói đều đều chậm rãi và thoải mái, nghe như thể cô gái nhỏ có bàn tay in đầy vết bỏng rộp và làn da cháy xém năm đó không phải là cô vậy.
Nghe đến đây, trái tim của Phó Tẫn như chùng xuống, anh nắm lấy bàn tay cô, bỗng chợt nhớ lại lời cô đã nói với anh lúc còn nhỏ: “Một người đàn ông hút thuốc không đẹp chút nào, sau này anh vẫn tốt hơn là đừng nên hút thuốc.” Hóa ra chính là vì điều này.
Hai người đều thức cả đêm không ngủ, Chung Viễn Huỳnh đã nói rất nhiều, Phó Tẫn chỉ nằm một bên im lặng lắng nghe.
Cho đến lúc trời vừa hửng sáng, dường như cuối cùng mọi cảm xúc tích tụ cũng đã đến đỉnh điểm, Chung Viễn Huỳnh mới bật khóc, nước mắt cô chảy không ngừng, dùng mu bàn tay lau nước mắt.
“Anh từng hỏi em tại sao lại không vẽ truyện tranh nữa, lúc đó em còn chưa trả lời, thật ra em không thể vẽ nữa, em không thể vẽ ra nữa và cũng không muốn vẽ nữa.”
Tiếng khóc thút thít dần dần chuyển lớn hơn đến khi khàn cả giọng, dường như cô đem tất cả sức lực của mình ra để khóc vậy.
Phó Tẫn nghiến chặt răng, cảm nhận được nước mắt của cô chảy thấm ướt cả lồng ngực, khiến tim phổi anh nóng bừng run lên từng đợt.
Cuối cùng, Chung Viễn Huỳnh mệt mỏi nằm ngủ thiếp đi, trên hàng mi của cô vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt.
Phó Tẫn cúi đầu dịu dàng hôn lên khóe mắt cô. Một lúc lâu sau, anh nhẹ nhàng đắp chăn cho cô rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Cả một đêm qua, trái tim của anh giống như bị hàng ngàn lưỡi dao cứa vào vậy, nó quặn thắt lại và đau âm ỉ, anh như muốn gào thét lên.
Đã rất lâu rồi anh không có một cảm giác tiêu cực đến như vậy, nên anh muốn uống thuốc để ổn định lại cảm xúc của mình.
Phó Tẫn đi ra ngoài và ngồi lên xe.
Ngồi ở ghế lái, Từ Tử Thúc vô thức quay đầu nhìn lại, vốn muốn nói gì đó.
Nhưng khi bắt gặp vẻ mặt của Phó Tẫn, anh bỗng nhiên sững sờ.
“Anh…”
Từ Tử Thúc trong nháy mắt quên mất mình đang muốn điều gì, anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Phó Tẫn giống như lúc này, chỉ nhìn thôi đã thấy sợ hãi rồi.
Sau khi Phó Tẫn báo địa chỉ bệnh viện, rồi phớt lờ anh ta.
Từ Tử Thúc cũng không dám hỏi thêm nữa, lập tức xoay người bắt đầu lái xe.
Đến bệnh viện, đi đến cửa phòng bệnh, Phó Tẫn căn dặn Từ Tử Thúc hai việc, bảo anh ta ở ngoài cửa và nhất định không được cho ai vào.
Từ Tử Thúc dường như đã sẵn sàng chiến đấu, mồ hôi lạnh toát đổ ra thấm ướt lưng áo, anh ta đang hoài nghi không biết Phó Tẫn thật sự sẽ phóng hỏa giết người trong bệnh viện hay không.
Đợi khi Phó Tẫn bước vào phòng, Từ Tử Thúc liền lấy điện thoại ra gọi báo cho Phó Lăng Thanh biết.
“Làm sao cháu tới được chỗ này!” Chung Lịch Cao dạo này ăn không ngon ngủ không được, trở nên gầy gò hốc hác, nhìn như chỉ còn lại bộ xương, lại không thể tự chăm sóc bản thân mình chỉ có thể dựa vào sự chăm sóc của các y tá khiến ông vô cùng cáu kỉnh và khó chịu: “Chú muốn gặp Chung Viễn Huỳnh.”
Phó Tẫn không nói gì, ủ rũ nhìn ông, từ từ bước lại gần.
Một cảm giác bị áp bức vô hình bất ngờ ập đến, khiến cho giọng điệu đang cao vút của Chung Lịch Cao ngay lập tức thay đổi: “Ừm chuyện đó... Ý chú là chú cũng không có ý định gì khác, chú cũng không muốn làm gì con bé. Cháu chuyển giúp chú một lời nhắn, chú kêu con bé tới, chỉ là để đưa cho con bé giấy tờ nhà và tài sản cho con bé đứng tên.”
“À.”
Phó Tẫn khịt mũi hừ lạnh lùng một tiếng.
Điều mà Chung Lịch Cao ghét nhất chính là bị người khác xem thường, ngay lúc này sự khinh thường đối với Chung Lịch Cao của Phó Tẫn hiện ra ngay trước mặt khiến ông tái xanh hết mặt mũi.
“Cô ấy có tôi rồi, còn cần mấy thứ đồ của ông sao?”
Phó Tẫn nhấc chân lên giẫm vào cổ tay ông rồi từ từ lấy từ trong túi ra bật lửa và một điếu thuốc lá.
Chung Lịch Cao mở to mắt: “Cháu muốn làm gì!”
Ngọn lửa từ chiếc bật lửa phản chiếu vào đôi mắt của hai người, một người sợ hãi, một người lạnh lùng.
Tàn thuốc lá sáng lên một màu đỏ tươi, Phó Tẫn nói với một vẻ mặt trống rỗng: “Thuốc cũng cháy hết rồi, đương nhiên không thể thiếu gạt tàn thuốc được rồi.”
Không đợi anh nói xong, tàn thuốc đã từ từ cháy vào lòng bàn tay của Chung Lịch Cao.
“A a a!”
“Người đâu, mau tới đây!”
Chung Lịch Cao hét lớn, hai bàn tay co giật vì đau đớn và bỏng rát, toàn thân chảy mồ hôi ướt đẫm.
Mùi khói và mùi khét vương vào không khí lan ra khắp phòng.
Phó Tẫn châm điếu thuốc thứ hai, nói một cách lạnh lùng: “ Sao lại vội vàng như thế, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”