Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phó Tẫn?
Sao anh lại ở đây?!
Chung Viễn Huỳnh sững sờ, mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ.
Màn đêm mờ ảo và ánh sáng trắng lạnh lẽo từ ô cửa sổ vạch mưa phùn thành những đường màu bạc. Phó Tẫn khẽ cụp mắt xuống và mím môi nhẹ, vẻ ngoài lạnh lùng của anh không hiểu sao hòa quyện với khung cảnh yên tĩnh lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ trở thành một bức tranh ngăn cách với sự sống động xung quanh.
Có ba bốn người phụ nữ không ngừng đưa mắt về hướng cửa sổ nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, người phụ nữ trưởng thành ngồi ở bàn trước rất dạn dĩ, không ngần ngại quay sang hỏi WeChat của anh.
Anh hoàn toàn không có phản ứng, ngoảnh mặt thờ ơ với mọi thứ, giống như dội một gáo nước lạnh vào sự nhiệt tình của người khác.
Phòng vẽ tranh vô cùng ồn ào, có người chơi game trên điện thoại còn phát ra tiếng, có người gọi điện thoại nói chuyện ríu rít như đang ở nhà, có người buôn chuyện tứ hướng, đủ loại âm thanh tạo nên bầu không khí ồn ào, bát nháo đã làm lu mờ lời nói khi nãy đã đột ngột chững lại của Chung Viễn Huỳnh.
Chung Viễn Huỳnh tỉnh táo trở lại, gõ lên bảng đen, lên giọng nói: “Chào buổi tối mọi người, mong mọi người giữ yên lặng, chúng ta bắt đầu vào học rồi.”
Vừa nói xong, lại có thêm vài người vào lớp, bọn họ không hề tỏ ra nao núng vì đến muộn như kiểu cách của người học sinh thực thụ, bước vào lớp với dáng vẻ thong dong, mỗi việc chọn chỗ ngồi cũng đứng nghía suốt cả buổi tựa như chốn không người.
Nụ cười của Chung Viễn Huỳnh vẫn không thay đổi: “Tôi hy vọng lần sau mọi người hãy có ý thức về thời gian, dù sao thì mỗi phút đều được tính bằng tiền. Đã đến đây thì tôi tin rằng mọi người vẫn muốn tranh thủ thời gian để học thêm được đôi ba điều mới.”
“Và mọi người vui lòng chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.” Cô vừa nói được vài câu, thì có không ít tiếng tin nhắn điện thoại vang lên.
Nhiều giáo viên ngại dạy lớp người lớn, bởi người lớn quen thói tùy hứng, trái lại tật xấu còn nhiều hơn học sinh, hơn nữa một số người lớn tuổi hơn giáo viên nên thái độ có phần kiêu ngạo, không dễ bảo như học sinh.
Thế nhưng dù sao người lớn cũng có phép lịch sự của riêng họ, cũng phải giữ thể diện cho bản thân.
Sau một lúc, lớp học đã yên ắng lại và cũng không còn tiếng chuông điện thoại, Chung Viễn Huỳnh gật đầu hài lòng: “Cảm ơn sự hợp tác của mọi người. Tôi họ Chung, tên là Chung Viễn Huỳnh.”
Cô lấy phấn viết tên và thông tin liên lạc của mình lên bảng đen.
Một người đàn ông mặc áo vàng ngồi phía sau đột nhiên cất giọng: “Mà này, cô bao nhiêu tuổi rồi, trông cô trẻ và đẹp quá.”
Giọng điệu của anh ta vô cùng thiếu đàng hoàng, ánh mắt cứ láo liên, từ lúc bước vào cửa Chung Viễn Huỳnh đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái với ánh nhìn của anh ta.
Chung Viễn Huỳnh nhìn lên thì thấy người đàn ông này trông rất nặng nề, bộ dạng rượu chè bê bết, đôi mắt híp khi cười lên khiến cho người ta cảm thấy không có chút thiện cảm.
Chung Viễn Huỳnh cũng chẳng phải là cô gái mới lớn, cũng đã gặp qua vô vàn loại người, cô biết rằng mình không cần để ý quá nhiều đến loại người này, bởi càng để ý thì anh ta càng khoái chí.
“Được rồi, chúng ta là lớp cơ bản…” Chung Viễn Huỳnh vỗ tay vài nhịp để mọi người lấy lại sự tập trung: “Ai trước đây có một chút nền tảng mỹ thuật, hãy giơ tay lên cho tôi biết.”
Trong số hai mươi bảy người có mặt, chỉ có hai người nữ và một người nam giơ tay.
Trong đó có một người nữ với mái tóc đen dài phát biểu: “Thưa cô, tôi có học một chút ký họa hồi cấp hai, nhưng tôi không biết có được tính không.”
Chung Viễn Huỳnh gật đầu: “Vẫn tính.”
Người nam giơ tay là Phó Tẫn, mặc dù anh không ngước mắt lên và cũng không thay đổi biểu cảm nhưng anh dường như vẫn đang lắng nghe.
Thực ra, kể từ khi nhìn thấy anh Chung Viễn Huỳnh đã cảm thấy kỳ lạ. Đây không phải là lớp học sở thích có tiếng, lại nằm ở một nơi tương đối vắng vẻ, cô không nghĩ anh lại ở thành phố Bắc Đường, lại càng không nghĩ là anh có thể đến được đây.
Nếu anh có một số kiến thức mỹ thuật cơ bản, có nghĩa là anh vẫn còn hứng thú với mỹ thuật, như vậy có vẻ hợp tình hợp lý khi anh đăng ký một lớp học sở thích về nghệ thuật.
“Có vẻ như hầu hết mọi người đều không có nền tảng mỹ thuật, vậy tôi sẽ bắt đầu với những gì cơ bản nhất, với những ai đã học qua thì xem như ta ôn tập lại một lần nữa nhé.”
Chung Viễn Huỳnh bật máy tính trong phòng dạy vẽ, gắn USB vào ổ và bật màn hình chiếu: “Khi vẽ bản thảo chúng ta sẽ sử dụng bút chì. Nếu ngòi bút quá cứng, giấy sẽ dễ bị xước và nếu quá mềm, giấy sẽ dễ bị ố bẩn, vì vậy nên chọn bút chì HB hoặc 4B là tốt nhất. “
“Về cách cầm bút vẽ nói chung có ba cách”
Chung Viễn Huỳnh mở PPT, sau đó cầm bút chì và một tờ giấy trắng lên: “Hàng phía trước có thể xem tôi thị phạm, hàng phía sau không nhìn rõ thì có thể xem PPT. Nếu muốn vẽ những bộ phận nhỏ của vật thể hoặc cần vẽ chi tiết ở bất cứ đâu, đều có thể dựng ngòi lên như thế này.”
“Nếu muốn tô màu một cách nhanh chóng và đều khắp những chỗ có diện tích lớn thì có thể nghiêng bút rê như thế này...”
Chung Viễn Huỳnh đã dành gần một giờ để giải thích cách sử dụng các dụng cụ vẽ và sau đó bắt đầu cho mọi người luyện nét.
Cô đã thị phạm trên bảng đen cách vẽ các đường vòng cung, đường gạch chéo, đường thẳng, đường đậm và đường mỏng: “Mọi người hãy cố gắng vẽ chúng. Chỉ khi nắm vững những đường nét cơ bản này, mới có thể đặt nền tảng cho kết cấu bức tranh sau này.”
“Học vẽ đòi hỏi rất nhiều kiên nhẫn. Nếu có bất kỳ thắc mắc nào, mọi người có thể gọi tôi.”
Khả năng tiếp thu, khả năng thực hành và khiếu thẩm mỹ của mỗi người là khác nhau nên những vấn đề nảy sinh trong quá trình vẽ tranh cũng thường sẽ khác nhau, nếu cô chỉ đứng trên bục giảng giải cũng chẳng có ích gì, thay vào đó cần phải đi xem xét cụ thể, hướng dẫn tỉ mỉ, đây mới là ý nghĩa cốt lõi của lớp học sở thích trực tiếp.
Thời gian học ở trường ngắn ngủi mà học sinh lại nhiều, không thể để tâm đến từng người một được.
Tuy nhiên lúc này mọi người đều không quen biết nhau, có một số người do sĩ diện nên khi có thắc mắc cũng không lên tiếng hỏi.
Khi Chung Viễn Huỳnh đi qua nhìn thấy như thế, cô sẽ kiên nhẫn nói: “Cô cầm bút như thế này là ‘lỏng’ quá, các đường nét rất dễ bị lệch, thử cầm thế này xem sao.”
Chung Viễn Huỳnh dạy một cô gái trẻ sửa lại tư thế cầm bút.
Sau một lúc tương tác thì mọi người nhận ra cô nói năng nhẹ nhàng, tính tình lại nhẫn nại, nên đã không ngần ngại gọi nhờ cô chỉ dạy bằng cái tên “cô giáo Chung”.
Người đàn ông mặc áo vàng cũng nói: “Này, cô xem giúp tôi với, cây bút này của tôi sao cầm thế nào cũng thấy sai sai.”
Dù sao thì anh ta cũng đã trả tiền để đến đây học, Chung Viễn Huỳnh hoàn toàn không thể phớt lờ anh ta, khi cô bước tới thì phát hiện ra rằng anh ta vốn dĩ không nghe giảng.
Cô kiên nhẫn giảng lại và chỉ cho anh ta cách cầm bút đúng.
Chiếc bút màu chì tôn lên những ngón tay mảnh mai, trắng trẻo và rất đỗi xinh đẹp của cô.
Người đàn ông mặc áo vàng cười toe toét, đưa tay sờ vào mu bàn tay của Chung Viễn Huỳnh.
Chung Viễn Huỳnh buông bút ra và rút tay về, sắc mặt vẫn không đổi, cô cảm thấy ớn lạnh khi trông thấy bộ mặt ung dung và đầy trơ trẽn của anh ta, cô mím môi thẳng thừng bước khỏi chỗ đó.
Sau hai lần cất tiếng gọi nhưng không được đáp lại, anh ta nghiến răng nghiến lợi chuyển sang nghịch điện thoại, nhưng thực ra là dùng chức năng ghi hình để quay hình Chung Viễn Huỳnh.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu nâu nhạt với cổ áo rộng, khi hơi cúi người về trước để vẽ cho học viên, cô sẽ không khỏi để lộ một vùng da trắng nõn mềm mại, trắng mềm đến hoa cả mắt, đặc biệt là từ những đường nét của phần cổ và xương quai xanh đều hoàn toàn tự nhiên.
“Cô ơi.” Một giọng nói trầm và lạnh nhạt cất lên.
Chung Viễn Huỳnh ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Phó Tẫn.
Những người khác ít nhiều đã gọi cô đến hai ba lần và đây là lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay anh cất giọng gọi cô.
Hai từ được gọi lên ấy kết hợp với giọng nói của anh mang cho cô một cảm giác kiêng khem, khiến tai cô nóng lên một cách khó hiểu.
Cô đứng thẳng dậy và đi đến bên cạnh Phó Tẫn để xem anh vướng mắc vấn đề gì, kết quả là cô nhìn thấy một cảnh tượng có thể sánh ngang với một cơn lốc xoáy.
“...”
Một mớ hỗn độn, có khi… không thể diễn tả chỉ bằng hai từ “hỗn độn” nữa kia.
Chỉ mới luyện tập năm loại nét vẽ nhưng đã có thể vẽ ra một bức tranh như thế này thì cũng phải gọi là “đỉnh”, nó tựa như vô số xe tải chạy trên một con đường đá và rồi để lại cát và sỏi chằng chịt.
Nền tảng mỹ thuật ở đâu rồi?!
Vẻ mặt của Chung Viễn Huỳnh rất phức tạp, do dự không nói nên lời, cảm thấy đây không phải là vấn đề ở hội họa, cô chỉ đành phải nói sang một khía cạnh khác: “Vẽ tranh phải tĩnh tâm.”
“Tối nay anh có chuyện gì phiền lòng sao?” Chung Viễn Huỳnh nhìn đầu bút chì bị gãy và tờ giấy gần như bị vẽ đến rách thủng, thành tâm hỏi anh.
Cô dời sự chú ý khỏi bức tranh và chuyển sang anh, khi nhìn gần cô mới phát hiện sắc thái của anh không được ổn.
Đã gần hai tháng kể từ lần cuối cùng hai người họ gặp nhau trong dịp Tết Nguyên Đán, anh đã gầy hơn, sắc mặt trở nên ảm đạm, đôi mắt đỏ ngầu, đôi môi ưa nhìn nhưng vô cùng nhợt nhạt.
Từ góc độ thẩm mỹ khắt khe của mỹ thuật mà nói, anh vẫn đẹp đến nao lộng như xưa, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được trau chuốt tỉ mẫn.
Chung Viễn Huỳnh bất giác lóe lên một suy nghĩ, rằng cơ thể anh đang ngày một thoi thóp, tựa như một ngọn đèn dầu, chờ đến thời khắc ánh lửa bừng sáng đến giây phút cuối cùng thì cũng sẽ tắt lịm tựa thinh không.
Ý nghĩ như thế thật kỳ lạ, cô nhanh chóng cắt đứt cái suy nghĩ vớ vẩn này.
Ánh mắt Phó Tẫn hướng về tay cô: “Cô giáo, thật ra tôi không có nền tảng mỹ thuật, cô có thể giảng lại cho tôi từ đầu không?”
“Được rồi, lần này phải bình tĩnh và lắng nghe kỹ nhé.” Chung Viễn Huỳnh giảng lại từ đầu một cách cẩn thận và kiên nhẫn.
Người đàn ông mặc áo vàng ở đằng xa giơ điện thoại lên, thấy Chung Viễn Huỳnh đứng yên hồi lâu, bất mãn tặc lưỡi.
Vì xung quanh có quá nhiều người, anh ta không dám ngang nhiên chụp trộm.
Anh ta bực bội vò đầu bứt tóc, rồi lại mở album ảnh ra, trong đó có rất nhiều hình ảnh phụ nữ, càng so sánh anh ta càng cảm thấy cô giáo này thật quá xinh đẹp.
Khoảng cách xa quá xa, chỉ cần chụp vài tấm hình phía sau là được, anh ta thay đổi vị trí ngồi, đặt điện thoại lên giá vẽ và hướng thẳng về phía Chung Viễn Huỳnh.
Ngay lúc này, người đàn ông bên cạnh cô uể oải ngả người ra ghế, nghiêng đầu, nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt chết người và lãnh đạm kia khiến người đàn ông mặc áo vàng chợt rùng mình.
Hoàng Mậu Tiền đờ mặt ra, đặt điện thoại xuống. Cứ mỗi lần nhìn sang Chung Viễn Huỳnh, anh ta đều bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đó, sau nhiều lần như vậy, anh ta đã thật sự từ bỏ.
Không còn thú vui nữa, Hoàng Mậu Tiền không còn hứng thú trong nửa tiết học còn lại. Nếu không phải tại người nhà khi tìm chỗ mai mối đã nói với những người ngoài ấy rằng anh ta có sở trường và Hoàng Mậu Tiền đã nghĩ rằng vẽ tranh sẽ tương đối nhẹ nhàng thì anh ta đã chẳng dại gì đăng ký cái lớp này. Nhưng nào ngờ cô giáo lớp này lại xinh đẹp đến như vậy, khiến cho anh ta tiến thoái lưỡng nan, tinh thần bất định.
Lúc tan học, một vài người phụ nữ đã vây quanh nói chuyện với Chung Viễn Huỳnh. Khi Hoàng Mậu Tiền nhìn thấy người đàn ông tọc mạch cũng ở đó, anh ta khịt mũi và rời khỏi lớp học.
Phó Tẫn nhướng mày, bình thản nhìn Chung Viễn Huỳnh, sau đó anh đứng dậy đi xuống lầu.
Hai ngọn đèn đường bên ngoài bị hỏng, một số đoạn đường chìm trong mờ mịt, chỉ còn thấy được những bóng người mơ hồ.
Phó Tẫn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh hai ngọn đèn đường bị hỏng, vừa gửi tin nhắn đi, anh thoáng thấy một bóng người đang chao đảo trong con hẻm bên cạnh.
Hoàng Mậu Tiền vẫn chưa rời đi, vì anh đoán rằng Chung Viễn Huỳnh là người cuối cùng rời khỏi đó.
Ngay cả một ngón tay cũng không cho sờ, người phụ nữ với dáng vẻ dè dặt này chỉ có khi dạy dỗ cho một trận thì mới biết ngoan ngoãn.
“Cục cưng à, mau xuống đây với anh, anh đợi không nổi nữa đâu đó.”
Hoàng Mậu Tiền ré lên hai tiếng cười nham nhở, bất thình lình một bóng đen xuất hiện trước mặt anh ta, khi chưa kịp phản ứng lại thì đã bị vặt cổ và đập vào tường.
Hoàng Mậu Tiền cảm thấy không khí trong khí quản bỗng hụt dần, mặt đỏ bừng và khó thở. Nhìn người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu ở trước mặt, anh ta thốt ra một câu chửi ngập ngừng và mơ hồ: “Con mẹ mày...”
Ngõ nhỏ này có nhiều dây điện đã cũ nát, bụi bặm phủ kín lên màu ban đầu của nó do ít người đến bảo dưỡng, có đoạn dây trên đầu đôi khi lại phát ra tiếng kêu tanh tách, bắn ra những tia lửa điện.
Hoàng Mậu Tiền nhìn thấy rõ người đàn ông vô cảm này, nhưng trng tròng mắt ấy chứa đầy sự u tối, anh ta vừa sợ hãi, vừa vặn tay anh, nhưng đối phương lại không hề động đậy với một tư thế có thể giết chết anh ta trong góc chật chội này.
Khiếp thật, rốt cuộc là mối thù sâu nặng gì.
Hoàng Mậu Tiền giơ tay đập vào bụng anh, không ngờ Phó Tẫn lại dễ như trở bàn tay úp mặt anh ta vào đống rác bên cạnh, giọng nói ạnh lùng đến cực độ: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. “
Nắp thùng sắt rơi đập mạnh xuống đất lăn lóc ra đất, rác đổ tung ra ngoài, mùi chua thối bủa vây ngập con hẻm ẩm thấp.
Nghĩ đến đôi bàn tay trắng nõn ấy, Phó Tẫn nhìn xuống, giẫm lên mu bàn tay của Hoàng Mậu Tiền, tiếng xương gãy răng rắc vang lên, theo sau đó là tiếng anh ta gào thét chói tai.
Phó Tẫn vờ như không nghe thấy, giơ nắm đấm lên định giáng xuống người anh ta, nhưng trong tích tắc, anh đột ngột dừng lại.
Phó Tẫn hệt như một cỗ máy không thể hoạt động khi bị thiếu một chiếc linh kiện nào đó mà chững lại đôi chút, vẻ mặt anh thất thần trong giây lát, như nhớ ra điều gì, anh từ từ thu tay lại.
…
Sau khi Chung Viễn Huỳnh và những người khác đi hết, họ chỉ đơn giản là thu dọn đồ đạc, khóa các cửa sổ lại, tắt nguồn điện và bước ra khỏi tòa nhà.
Cô nghe thấy tiếng động từ con hẻm bên cạnh truyền tới, quay lại nhìn thì thấy cảnh tượng như thế.
Trong con hẻm tối tăm và bẩn thỉu bốc mùi hôi thối nồng nặc, người đàn ông mặc áo vàng nằm trong đống rác, ôm chặt lấy cổ họng kêu đau.
Một người đàn ông cao lớn khác chậm rãi bước ngoài, ánh sáng và bóng tối giao thoa trên khuôn mặt của anh.
Phó Tẫn đứng yên cách cô ba mét.
Tình cờ ở đó có một ngọn đèn mờ ảo và anh đang ở quầng sáng màu vàng cam, đường nét cơ thể anh ánh lên màu cam nhạt, nhưng cả người lại phủ lên đầy vẻ u uất.
Dưới làn mưa hòa cùng sương mù, tóc của anh ướt đẫm, và trên hàng mi của anh có vươn vài giọt nước.
Chung Viễn Huỳnh nâng khẽ ô lên và đi về phía anh.
“Phó Tẫn?”
Hàng mi của Phó Tẫn khẽ run lên, đồng tử hơi co lại, cả người anh chìm vào trạng thái mê man tựa như rơi xuống vực sâu của những cơn ác mộng.
“Em sai rồi.” Anh nói một cách ẩn ý.