Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vì lỡ làm một chuyện động trời, cậu ấy đến Thanh Hoa, tôi thì quay ngoắt chọn Bắc Kinh ở phút cuối.
Chúng tôi tình cờ gặp nhau trên phố Trung Quan Thôn.
Tôi tay trong tay với bạn trai, cậu ôm eo bạn gái mới.
Cả hai đều khinh thường đi lướt qua nhau.
Được một đoạn, tôi buông tay chàng trai ra, giục anh ta mở mã QR.
"Cảm ơn nhé, 200 tệ chuyển rồi, lần sau lại nhờ anh."
1.
Tôi kể với đám bạn cùng phòng về cuộc chạm trán với Ngôn Từ hôm nay, còn nhấn mạnh "chiến tích" vội vàng túm đại một người qua đường đóng giả bạn trai.
Bị chúng nó cười cho một trận.
"Hoa khôi của khoa ơi, cậu sợ cái gì chứ?"
"Còn phải tìm người đóng giả bạn trai? Có cần thiết không?"
"Nhưng cậu ấy còn ôm một cô gái khác cơ mà." Tôi cãi lại "Tớ không muốn bản thân trông thảm hại hơn Ngôn Từ."
"Thanh Thanh, đám con trai theo đuổi cậu xếp hàng dài từ khoa này sang khoa khác, giờ cậu lại bảo với bọn tôi là cậu sống không bằng Ngôn Từ à?"
"..." Tôi cứng họng.
Đám bạn lại tiếp tục khuyến khích: "Cậu xuống nước làm lành trước đi, chẳng phải hai người sẽ lại tốt đẹp sao?"
"Nhưng mà, lúc trước cũng là tớ hôn cậu ấy trước..."
2.
Kỳ nghỉ hè năm ấy, khi đăng ký nguyện vọng đại học, Ngôn Từ đăng ký Thanh Hoa, tôi đăng ký Bắc Kinh.
Không giống của cậu.
Ý định ban đầu của tôi là sẽ không bao giờ dính líu đến cậu nữa.
Nhưng tôi không ngờ...
Năm nay Thanh Hoa và Bắc Kinh lại có chương trình hợp tác!!!
Đúng như tên gọi, hai trường sẽ chia sẻ các khóa học xuất sắc, công nhận tín chỉ lẫn nhau.
Mà tôi, là sinh viên Đại học Bắc Kinh, học kỳ này lại chọn học môn Trí tuệ Nhân tạo của Đại học Thanh Hoa.
Rồi sau đó…
Tôi héo queo.
Bởi vì:
Ngồi ngay sau tôi, vậy mà lại là Ngôn Từ!!
Giáo sư đang giảng bài trên bục, tôi ngồi dưới chỉ muốn độn thổ.
Phía sau còn vọng đến tiếng Ngôn Từ thảo luận bài tập với bạn cùng phòng.
Hú hồn chim én!
Tôi nhất quyết không muốn để cậu ấy phát hiện ra mình, cả buổi cứ như đà điểu rúc đầu, cầm bút vẽ vòng tròn lên vở.
Cuối cùng cũng hết giờ.
Tôi vẫn cứ ngồi im như vậy.
Định bụng chờ Ngôn Từ đi rồi mới chuồn, tiết sau nhất định phải ngồi thật xa cậu ấy!!
Thì bỗng nhiên, ghế của tôi bị ai đó móc vào từ phía sau.
Còn đạp cho một cú rõ mạnh.
Người tôi bật nảy lên rồi lại rơi bịch xuống ghế.
"Ai đấy." Giọng tôi nghẹn lại.
Bởi vì người đạp lên ghế tôi chính là Ngôn Từ.
Thấy tôi quay lại, cậu ấy có vẻ hơi lúng túng, đưa tay lên sờ mũi.
Rồi hỏi: "Lâm Thanh, chưa đi à?"
"..."
3.
Tôi tức điên lên được.
Vậy mà Ngôn Từ vẫn cứ vô tư, mắt còn đảo một vòng quanh chỗ tôi "Bạn trai cậu đâu, không đi cùng à?"
Tôi nghẹn họng.
Làm sao tôi biết mình lại gặp Ngôn Từ ở đây chứ, dĩ nhiên chẳng thuê bạn trai giả rồi.
Nhưng tôi vẫn cố tỏ ra tự tin, không chút nao núng: "Anh ấy không học môn này."
"Ồ."
"Vậy bạn gái cậu đâu?" Tôi không chịu thua hỏi vặn lại.
Nghe vậy, người bạn bên cạnh Ngôn Từ định nói gì đó nhưng đã bị cậu ấy bịt miệng.
Ngôn Từ đứng tại chỗ cười cười, mày rậm mắt phượng: "Bạn gái đang đợi tôi ở canteen."
"Trưa nay định ăn gì?"
"Sườn xào chua ngọt." Ngôn Từ đáp.
Cuộc đối thoại này cứ như đang tỉ thí võ mồm.
Tôi nghiến răng, sườn xào chua ngọt là món tôi thích nhất.
Thèm quá!
Thôi, nói chuyện vớ vẩn đến đây thôi, tôi về ký túc xá đặt đồ ăn ngoài vậy.
Tôi xoay người dọn dẹp đồ đạc, đeo ba lô lên định rời đi.
Vừa bước ra khỏi chỗ ngồi.
Cổ tay tôi đã bị Ngôn Từ nắm lấy.
Cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt nửa cười nửa không, giọng điệu thản nhiên "Muốn ăn cơm cùng bạn gái tôi không?"
"..."
4.
"Cậu là Lâm Thanh?"
Một cô gái xinh đẹp ngồi đối diện nhìn tôi chằm chằm.
Ngôn Từ ngồi ngay bên cạnh cô gái ấy.
Cậu ấy thong thả ăn cơm, ánh mắt chẳng thèm để ý đến tôi, thậm chí còn chẳng quan tâm đến bạn gái mình.
"Chào cậu, Giang Mỹ Mỹ." Tôi vừa nói vừa ăn sườn xào chua ngọt.
Không sai.
Giang Mỹ Mỹ, chính là bạn gái của Ngôn Từ.
Cô ấy xinh đẹp động lòng người, dáng người chuẩn với vòng eo thon gọn cùng khuôn n.g.ự.c đầy đặn, ánh mắt long lanh đa tình. Tôi liếc nhìn cô ấy với vẻ ghen tị, đúng là kiểu người Ngôn Từ thích.
"Chị Thanh Thanh?"
"... Khụ khụ."
Giọng nói của Giang Mỹ Mỹ kéo tôi về thực tại.
Bị sặc, tôi vội vàng với lấy nước thì chai nước đã nằm gọn trong tay.
Ngẩng mặt lên đã thấy Ngôn Từ.
Cậu ấy đưa chai nước cho tôi.
Rồi lại theo thói quen đưa tay lên mũi, "Uống nước."
Tôi liếc mắt ra hiệu: Bạn gái cậu kìa.
Ân cần với tôi thế này, bạn gái cậu không ghen à?
Ngôn Từ chẳng phản ứng gì với ánh mắt hình viên đạn của tôi.
5.
Ăn xong, Ngôn Từ bảo Giang Mỹ Mỹ về ký túc xá trước.
Cậu ấy tiễn tôi ra cổng trường.
Hai chúng tôi im lặng bước đi trong khuôn viên Thanh Hoa.
"Cậu."
"Cậu..."
Tôi và cậu ấy đồng thời lên tiếng, rồi lại cùng im bặt.
Những sinh viên khác tay ôm sách vở vội vã đi qua, tiếng chuông xe đạp leng keng vang vọng sân trường.
Tôi đá nhẹ một viên sỏi, nhất thời không biết nói gì.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");