Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 29.
Tôi núp sau cánh cửa lớp học, rón rén từng bước, cuối cùng cũng tìm được một chỗ ngồi.
Ngồi xuống, mở sách ra.
Giọng giảng bài của giáo sư vẫn cao siêu khó hiểu, tôi chóng mặt quay cuồng.
May mà hôm qua Chu Châu đã kèm cả buổi chiều, hôm nay dù đến muộn hai mươi phút nhưng vẫn theo kịp tiến độ bài giảng.
Một tiếng rưỡi sau, giáo sư tuyên bố tan học.
Tôi nhanh chóng dọn dẹp máy tính bảng và sách vở, định lặng lẽ êm xuôi chuồn đi.
Nhưng mà, vẫn bị tóm được.
"Vội gì thế?"
"A? Đâu có..."
Chu Châu buông cổ áo tôi ra, vẫy tay, thản nhiên nói: "Lại đây, có chuyện muốn nói."
"..." Tôi há miệng, theo bản năng muốn từ chối.
Mỗi lần Chu Châu "có chuyện muốn nói" đều là chuyện lớn.
Ví dụ như tối qua.
Chuyện anh ấy nói khiến tôi mất ngủ nửa đêm, sáng nay mới dậy muộn.
Thấy tôi phản kháng, Chu Châu "Chậc" một tiếng, đưa tay đẩy gọng kính.
Hình như anh chỉ đeo kính gọng khi lên lớp, hôm qua lúc giảng bài cho tôi cũng đeo.
Bình thường dường như chẳng đeo bao giờ...
Mà phải nói là, kính rất hợp với khuôn mặt anh ấy, xương mày nổi bật lại thanh tú, Chu Châu sở hữu một vẻ đẹp từ tận cốt cách.
Thấy tôi chống đối, "tên trai hư trí thức" này liền túm lấy tay tôi, lôi ra khỏi lớp học, đứng ở hành lang.
"Hôm qua em gửi linh tinh gì thế?"
"Hả?"
Tôi nhớ lại đêm qua mình bị mất ngủ nên đã nhắn cho Chu Châu câu "Chúng ta chia tay đi".
Tuy rằng hai chữ "chia tay" không mang nghĩa đen, nhưng dùng cho mối quan hệ "người yêu giả" của chúng tôi thì cũng tạm chấp nhận được.
Sắc mặt Chu Châu không tốt lắm, thậm chí có thể nói là đen như đ.í.t nồi.
Tôi chột dạ.
Nhưng cứ giả vờ thế này cũng không chịu nổi nữa, thà rằng cứ để mình tôi gánh vác việc theo đuổi Ngôn Từ...
Vì vậy tôi ngẩng đầu nói: "Không phải linh tinh, đó là lời thật lòng!"
"Ồ?" Chu Châu nhướng mày.
"Đúng vậy!"
Tôi quyết tâm cắt đứt mối ràng buộc kỳ lạ này giữa hai chúng tôi.
Chu Châu cúi đầu, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở lên.
Rồi đưa cho tôi xem.
Là một bức ảnh anh ấy chụp màn hình cuộc trò chuyện trên một chiếc điện thoại khác.
Chu Châu cho tôi xem lịch sử trò chuyện của anh ấy làm gì?
Với người chủ tài khoản kia, đặt tên tôi là "Lâm muội muội".
Tôi nhíu mày, đây là ai?
Nhìn xuống dưới "Chúng ta chia tay đi".
!!
Sao lại là câu tôi đã nói!
Tôi nhìn kỹ lại, ảnh đại diện của Chu Châu bên tôi... hình như cũng không phải của người này...
Ngay trước khoảnh khắc tôi bừng tỉnh, giọng nói của Chu Châu vang lên đúng lúc:
"Nói chia tay với Hạ Giang Bắc, em lại nhận thêm một người bạn trai nữa lúc nào vậy?"
Tâm trạng Chu Châu có vẻ không đúng lắm...
Lạnh lẽo khác thường.
Nhưng, Hạ, Hạ Giang Bắc ư?!!!
Tôi như bị sét đánh ngang tai.
Vậy là, tôi, Lâm Thanh, tin nhắn "thông báo chia tay" được gửi đi lúc nửa đêm với mục đích làm rõ ràng mối quan hệ giữa tôi và Chu Châu...
Mẹ kiếp... lại được gửi đến cho Hạ Giang Bắc, người tôi mới quen hôm qua kiêm bạn cùng phòng của Chu Châu!!!
Tôi lặng lẽ giơ tay lên. "Cái đó, em có thể giải thích."
"Nói." Giọng Chu Châu vô cùng dứt khoát.
"Gửi nhầm..."
"Vậy định gửi cho ai?"
"Anh..." Nói được một nửa, tôi cảm thấy có gì đó sai sai, vội ngậm chặt miệng.
"..."
Bầu không khí giữa tôi và Chu Châu rơi vào im lặng, tiếng nói chuyện rộn ràng của những sinh viên qua lại trên hành lang cứ vang lên không ngớt.
Càng làm nổi bật lên sự căng thẳng giữa hai chúng tôi.
Làn gió nhẹ thoảng qua, lướt qua khoảng cách một mét giữa tôi và Chu Châu.
"Đòi chia tay với anh?"
Giọng nói của Chu Châu hòa lẫn với tiếng gió, lẫn cả tiếng trò chuyện trong trẻo của những người qua đường, nhưng vẫn lạnh nhạt, không nghe ra chút cảm xúc nào.
Lưỡi tôi như bị xoắn lại, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh. "Đúng vậy, vì... chúng ta, chỉ là giả vờ. Sau đó, em cảm thấy..."
"Lâm Thanh, vì cuộc điện thoại của anh hôm qua?"
"A..."
Điện thoại?
Vụ ngàn vàng khó mua nam kỹ đầu bảng đó sao?
"Chuyện đó chỉ là mọi người bàn tán nhảm nhí trên diễn đàn thôi, anh đừng tin..."
Tôi lại lải nhải muốn giải thích, nhưng bị Chu Châu lạnh lùng cắt ngang:
"Không phải chuyện này."
Tôi...
Tôi há miệng, nhất thời không nói nên lời.
Chu Châu chỉnh lại tay áo, mắt cụp xuống, "Ảnh hưởng đến em rồi, anh xin lỗi."
"Không..." Không phải vậy.
"Bài tập lập trình nhớ nộp cho anh đấy."
Chu Châu bỏ lại câu nói đó rồi xoay người rời đi.
Không chút do dự.
Tôi đứng ngây người tại chỗ, làn gió nhẹ bỗng chốc trở thành từng cơn lạnh buốt, lạnh đến run cả người.
Sao lại thành ra thế này?
Tôi chỉ định tạm dừng giao kèo người yêu giả, không làm lỡ Chu Châu nữa, để mình tôi theo đuổi Ngôn Từ.
Vậy mà...
30.
Sau buổi sáng hôm ấy, mối quan hệ giữa tôi và Chu Châu trở nên lạnh nhạt.
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng mấy ngày trước tôi còn có thể vui vẻ trò chuyện với anh ấy.
Chu Châu không hề có dáng vẻ của một đàn anh trợ giảng, trước mặt tôi luôn rất bình dị.
Càng không phải là "nam thần lạnh lùng" như lời đồn trên diễn đàn.
Anh vẫn thường hay trêu đùa tôi.
Trước mặt tôi, anh ấy có thể là một người bạn, cũng có thể là một đàn anh chín chắn.
Nhưng mà...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");