Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sao anh lại đến đây?
Chỉ vài giây sau.
Chu Châu tiến về phía này.
Tôi né tránh ánh mắt anh, lo lắng anh sẽ bắt chuyện với mình.
Nhưng đúng là tôi đã nghĩ nhiều.
Bởi vì anh ấy đi thẳng đến chỗ Ngôn Từ: "Chúc mừng sinh nhật, xin lỗi, không có thời gian chuẩn bị quà, mấy hôm nữa sẽ bù."
"Không sao, cảm ơn trợ giảng Chu."
Ngôn Từ gật đầu tỏ vẻ không để tâm.
Chu Châu "Ừ." một tiếng rồi bình thản ngồi xuống một bên.
Sau khi hoàn hồn, mọi người cũng không còn câu nệ nữa.
Lại tiếp tục ồn ào đòi tôi đưa quà.
Không thể hiểu nổi, ngay khoảnh khắc Chu Châu xuất hiện, kế hoạch của tôi đã hoàn toàn bị đảo lộn.
Sao anh lại đến đây?
Có lẽ là do hơi men.
Càng có thể là vì chuyện này đã khiến tôi rối bời cả tuần, nhất thời chẳng thể nào nghĩ thông suốt được.
Tôi chỉ dám nghiêng đầu lặng lẽ hỏi Ngôn Từ:
"Sao trợ giảng Chu lại đến đây?"
Ngôn Từ đáp, giọng đều đều: "Cậu uống rượu rồi, ở đây chỉ có mỗi cậu là sinh viên Bắc Kinh. Anh ấy không phải bạn trai cậu sao? Tớ bảo anh ấy đưa cậu về."
Tôi ngẩn người nghĩ: Hình như đúng là… cũng có lý.
Nhưng vấn đề mấu chốt của chuyện này là…
Mối quan hệ giả làm người yêu của tôi và Chu Châu đã chấm dứt rồi!!
Chạm phải ánh mắt trong veo của Ngôn Từ, tôi lặng lẽ nuốt câu nói ấy xuống.
Thôi vậy.
Dù sao tối nay tôi cũng đã tỏ tình rồi, bất kể Ngôn Từ có kinh ngạc hay có bất kỳ cảm xúc nào khác, tôi cũng có thể thẳng thắn kể cho cậu ấy nghe tất cả những chuyện ngốc nghếch mình đã làm trước đây.
Về mối quan hệ của chúng tôi…
Cậu ấy muốn xử lý thế nào thì xử lý.
Tiếng thúc giục của mọi người vẫn còn văng vẳng bên tai.
Tôi lại đặt tay lên hộp quà, đầy căng thẳng nuốt khan.
Không hiểu sao, ngay trước giây phút lấy nó ra khỏi túi thì…
Tôi nhìn về phía Chu Châu.
Chu Châu cũng đang nhìn tôi.
Đôi mắt đen láy tĩnh lặng, không một gợn sóng.
Anh dường như chẳng hề né tránh việc bản thân cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy.
Ánh mắt nhìn thẳng, không hề lảng tránh khi chạm phải tầm mắt của tôi, đúng là phong thái của bậc quân tử…
Nhìn đôi môi mỏng mím chặt của anh, giữa những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, tôi bỗng dưng thốt ra một câu…
“Nam kỹ đầu bảng.”
Chu Châu bất chợt nhếch môi.
Trong ánh mắt chạm nhau giữa chúng tôi, tôi luôn cảm thấy anh ấy đã nhìn thấu nội tâm mình.
Hoàn toàn biết rõ tôi đang nghĩ gì.
Nụ cười ấy mang theo một tia lạnh lẽo.
Tôi khẽ rùng mình, có lẽ là vì nụ cười này của anh, có lẽ là vì xiềng xích trong lòng cuối cùng cũng đã bị phá vỡ.
Vào khoảnh khắc đưa tay ra.
Tôi xé tờ giấy ghi chú trên hộp quà.
Trao chiếc hộp đựng đồng hồ đeo tay tinh xảo, sạch sẽ nguyên vẹn cho Ngôn Từ, rồi thoải mái mỉm cười: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn Thanh Thanh."
Giọng nói Ngôn Từ ôn hòa, cậu lặng lẽ nhận lấy.
Tôi rụt tay về, nắm chặt lại bên hông.
Lúc này mới phát hiện.
Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
32.
Chúng tôi chia tay nhau ở cửa quán bar.
Vì Chu Châu là do Ngôn Từ đặc biệt gọi đến đón tôi.
Mà anh lại tự lái xe đến, bạn bè dự tiệc rất đông, anh ấy không thể đưa tất cả mọi người về trường được.
Kết quả cuối cùng, tôi một mình lên xe Chu Châu.
Những người còn lại cùng Ngôn Từ đi bộ về Thanh Hoa.
Từ lúc tôi lên xe.
Không đúng, phải nói là từ khi Chu Châu đến tiệc sinh nhật của Ngôn Từ, ngoại trừ lúc nói lời chúc mừng sinh nhật thì nét mặt có dịu đi một chút.
Những thời điểm còn lại, kể cả hiện tại đang lái xe, cơ hàm anh ấy vẫn luôn nghiến chặt.
Không có vẻ gì là muốn nói chuyện.
Cửa kính xe được đóng kín mít.
Tuy tôi không uống nhiều rượu lắm, nhưng cũng hơi ngà ngà.
Giờ lại còn ở trong một không gian kín mít thế này.
Dù có thế nào tôi cũng không muốn lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, nhưng vẫn phải cố nén cơn buồn nôn đang chực trào, nói:
"Ưm… có thể mở cửa sổ xe được không?"
Vừa đúng lúc đèn đỏ, Chu Châu dừng xe lại, quay đầu nhìn tôi.
Anh không nói gì.
Nhưng vẫn hạ cửa kính xe xuống.
Luồng không khí mát mẻ của chiều tà ùa vào, xua tan đi cảm giác khó chịu đang cuộn trào trong lồng ngực, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi quay mặt về phía cửa sổ.
Gương chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt Chu Châu, mờ ảo.
Dù đã ân cần hạ cửa kính xe cho tôi, nhưng nét mặt anh vẫn lạnh lùng, không chút mềm mỏng.
Đáy mắt tôi chợt cay xót.
Chỉ vài giây sau, cảm giác cay xót ấy hóa thành dòng nước mắt lăn dài trên má.
Tại sao?
Tại sao chứ?
Cả tuần nay tôi đã chuẩn bị tinh thần để tỏ tình với Ngôn Từ, vậy mà đến phút cuối, ngay cả mảnh giấy ghi chú cũng không đưa được.
Tôi rụt rè xé mảnh giấy ghi chú trong túi áo.
Rồi lại mỉm cười nói "Chúc mừng sinh nhật".
Tôi khịt mũi, dùng mu bàn tay quệt nước mắt, mặt vẫn quay sang hướng khác, không muốn nhìn Chu Châu.
Đèn đỏ vẫn còn.
15 giây.
9 giây.
6 giây.
"Giấy ở trong ngăn trước, tự lấy đi." Giọng Chu Châu vang lên bên cạnh.
Đây là câu đầu tiên anh nói với tôi kể từ trận cãi vã một tuần trước.
Tôi không kìm được, lại nấc lên một tiếng.
Liếc mắt nhìn, tôi thấy Chu Châu đang nhìn thẳng về phía trước, đầu không hề quay sang phía tôi.
"Cảm… cảm ơn."
Tôi đưa tay lấy khăn giấy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");