Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
ột người, nếu thật sự cố chấp để ý đến một việc nào đó trong đầu, thì loại ám ảnh đó là thực kinh sợ.
Trạng thái gần đây của Kỉ Dĩ Ninh chính là như thế.
Đừng tưởng rằng ngày thường Kỉ Dĩ Ninh giống như con cừu nhỏ không có cố chấp gì, phải biết rằng, một người xem không xong loại tác phẩm triết học vĩ đại như [ hệ thống xã hội ] liền ngủ không yên, sau khi bị lão công mạnh mẽ lôi vào giường còn có thể giữa đêm hôm khuya khoắt cầm đèn pin đi vào thư phòng nghiên cứu tiếp, một khi đã có cố chấp, lực sát thương sẽ là thực kinh người.
Từ sau khi hai chữ cục cưng tiến vào đầu, liên tục vài ngày trong đầu Kỉ Dĩ Ninh cứ lặp lại việc cân nhắc hai vấn đề: Có nên mở miệng nói với Đường Dịch không? Nói với Đường Dịch như thế nào đây?
Về điểm thứ nhất, Kỉ Dĩ Ninh nghĩ khẳng định. Nói, nhất định phải nói. Mấy ngày nay cô xem như đã nhìn ra, Đường Dịch luôn thực mẫn cảm với chuyện làm yêu, chỉ cần cô hơi tỏ vẻ chủ động một chút, bất cứ lúc nào chỗ nào anh đều có thể có kỹ xảo làm hai bên đều đạt được khoái cảm thật lớn; Tuy nhiên! Khi làm xong khả năng sẽ xuất hiện kết quả, Đường Dịch liền nửa điểm mẫn cảm cũng chưa.
Ví dụ như tối hôm qua, sau khi làm xong Kỉ Dĩ Ninh ám chỉ nửa ngày với anh, nào là ‘Hạnh phúc của chúng ta vẫn chưa trọn vẹn’ , nào là ‘Em hy vọng anh có thể cùng em cùng nhau cố gắng bù lại’ , nói rõ lý lẽ dùng hành động để bày tỏ tình cảm, mưu cầu theo loại tình cảm sâu sắc nhất của nhân loại để giáo dục Đường Dịch dẫn dắt đến hiệu quả!
Nhưng là kết quả cuối cùng ư?
Kết quả giáo dục chính là trong khi cô còn đang giảng đạo lý cho anh thì anh đã vô thanh vô tức tiến vào cơ thể cô lại ăn cô một lần nữa, thẳng đến khi cô ‘A’ một tiếng kêu anh đi ra ngoài, anh mới thực kinh ngạc hỏi lại:‘Không phải là hạnh phúc của chúng ta vẫn chưa trọn vẹn sao? Không phải em hy vọng anh càng cố gắng bù lại sao?’. Kỉ Dĩ Ninh nghẹn họng nhìn trân trối, Đường Dịch cười cười, anh nhấc cô ngồi lên người mình, cắn vành tai cô nói:‘Em xem anh có cố gắng nhiều không, còn đổi tư thế mới nhé……’
Kỉ Dĩ Ninh quả thực không nghĩ lại nhìn thấy anh nữa.
Quyết định điểm thứ nhất, cái khó là ở điểm thứ hai cơ.
Cô nên nói với Đường Dịch như thế nào đây?
Tuy nói là vợ chồng, nhưng không thể phủ nhận là, trong tâm Kỉ Dĩ Ninh chưa bao giờ đem mình và Đường Dịch đặt trên một địa vị ngang nhau, tựa như cho tới nay cô mới gỡ được chướng ngại tâm lý dùng tiền Đường Dịch đưa cho mình, vì thế dưỡng thành thói quen đi ra ngoài mua cái gì cũng thiên về bên giá thấp, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy cô thật ngây thơ, không biết làm người giàu có, chỉ có Đường Kính có lần nhắc nhở cô thói quen này nên sớm bỏ đi cho thỏa đáng, bởi vì một khi Đường Dịch tức giận lên tất sẽ lấy bạo chế bạo.
Loại tâm tính này, nói một cách dễ nghe một chút thì là tự mình hiểu lấy, còn nói khó nghe một chút chính là tự ti. Được rồi, kỳ thật cô chính là loại đầu đất trong truyền thuyết có phúc mà không biết hưởng……
Thật ra Kỉ Dĩ Ninh phi thường không am hiểu đưa ra yêu cầu của mình với người khác, nhiều năm như vậy cô vẫn bị vây trong vị trí bị lãnh đạo chỉ huy, sớm đã thành thói quen phục tùng cách sắp đặt của người khác rồi.
Vài ngày trước cô cố lấy dũng khí nói với Đường Dịch ‘Em nghĩ muốn một hài……’, một chữ ‘Tử’ còn chưa nói ra, lông mày Đường Dịch đã cong lên nhìn cô, giữa môi phun ra một chữ:‘Oh……?’, một âm tiết cũng đủ khí thế cường đại, thành công làm cho trái tim Kỉ Dĩ Ninh co rụt lại, đầu lưỡi như bị cuốn chặt, từ nói ra tự động biến thành ‘Em nghĩ muốn cái hài…… Hải bảo……’ [1]
Cô vừa dứt lời, có lẽ nhất thời Đường Dịch cảm thấy cô thực là đáng yêu, kéo cô lại liền hôn cô, sau khi hôn sâu anh cười tủm tỉm lôi điện thoại ra, nửa giờ sau một chiếc xe tải sẽ đưa hải bảo đến đây.
Vì thế buổi tối hôm đó, Kỉ Dĩ Ninh ôm hải bảo ngủ, uể oải quả thực muốn khóc.
……
Một tuần sau khi chuyện đó xảy ra.
Một tuần này, tất cả tâm tư của Kỉ Dĩ Ninh đều đặt lên hai chữ cục cưng, lại không biết vì sao, cô luôn cảm thấy đối với đề tài này Đường Dịch cứ ẩn ẩn lộ ra thái độ lạnh lùng. Vì thế, cô cũng không dám nói thêm cái gì.
Ngày hôm nay, sau khi hết giờ làm Kỉ Dĩ Ninh đi bộ không mục đích trên đường, trong lòng nghĩ Đường Dịch Đường Dịch Đường Dịch, kết quả đi tới đi lui cuối cùng bước chân không tự giác đi về hướng trụ sở chính của Đường gia, khi cô có ý thức ngẩng đầu lên nhìn, đã đứng đối diện với trụ sở đó rồi.
Nói đến cũng khéo, vừa lúc Khiêm Nhân dẫn khách đi ra từ tòa nhà, còn có vài người chậm rãi đi sau, khí thế bức người. Mà vị khách đi bên cạnh Khiêm Nhân kia là ai ư, đúng là bạn học ‘Đường Thịnh’ Đường Thần Duệ.
Nếu đã gặp, bạn Đường quyết định đi ra chào hỏi vài câu.
– đừng tưởng rằng bạn Đường này có bao nhiêu biết lễ phép nhiều thiện lương.
Nếu sau lưng Kỉ Dĩ Ninh không có cái nhãn ‘Đường Dịch’ đó, dựa vào tính cách và tác phong của Đường Thần Duệ thì quyết sẽ không lãng phí thời gian vào lúc này.
Đúng, người đàn ông này rất rõ ràng, Kỉ Dĩ Ninh đối với Đường Dịch có ảnh hưởng lớn đến mức nào.
Một lần anh tán gẫu với Đường Dịch ở quán bar, nói tới sự kiện Đường Dịch vì Kỉ Dĩ Ninh mà tắm máu cho Lương gia, Đường Thần Duệ nghiền ngẫm cười, nhất định có chuyện:“Anh rõ ràng mình đang làm cái gì chứ?”
Biểu tình của Đường Dịch thực lười nhác, nâng tay trái lên, xoay tròn khối đá trong ly rượu, leng keng rung động.
Đường Thần Duệ sâu xa nhắc nhở anh: “Tình cảnh của anh thật là xấu, anh đang tiêu xài thời gian và tình cảm với một cô gái đó……”
Đường Dịch nhất thời liền nở nụ cười.
Uống một ly rượu mạnh, nhìn chiếc nhẫn kim cương bạch kim trên ngón tay, Đường Dịch tươi cười như không quan tâm đến cái gì.
Đường Thần Duệ chỉ nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói:“Thời gian và tình cảm nếu không phải dùng để tiêu xài, còn có năng lực dùng để làm gì nữa? Dù sao nếu không tiêu xài, cũng sẽ cạn kiệt thôi……. Kỉ Dĩ Ninh rất bất hạnh, gặp được tôi có hứng thú với cô ấy, mặc kệ có ý nghĩ muốn cái gì, cũng chỉ có thể thừa nhận thôi.”
Nghĩ đến đó, Đường Thần Duệ đi qua. Kỉ Dĩ Ninh nhìn thấy anh, cũng đã gặp vài lần, biết anh là bạn của Đường Dịch, cũng đối tốt với cô, vì thế cô gật đầu một cái chào hỏi anh.
Đường Thần Duệ nghiêng người về trước, nói thẳng:“Nếu muốn Đường Dịch, cần phải lớn mật nói ra mới được đó……”
Kỉ Dĩ Ninh bất ngờ đỏ mặt.
“Tại sao anh……”
“Muốn hỏi tôi làm sao thấy được à?” Đường Thần Duệ cười một cái, đáp đơn giản rõ ràng chặn đúng chỗ hiểm yếu:“Tôi chơi đầu tư, tâm lý học chủ công.”
A……
Kỉ Dĩ Ninh đỏ mặt gật gật đầu.
Nhìn thấy cô như thế, trong lòng Đường Thần Duệ có chút ngoài ý muốn. Còn tưởng rằng Kỉ Dĩ Ninh và Đường Dịch kết hôn ba năm, giường cũng đã nằm cùng rồi, ứng phó với chuyện thế này khẳng định là phải thành thạo chứ, bây giờ thoạt nhìn vẫn chỉ là con gà con thôi.
Khi lái xe đưa cô về nhà, cũng đã quen với Đường Thần Duệ rồi nên con gà con không nhịn được xin giúp đỡ:“Nếu tôi nói tôi thích Đường Dịch, anh có thể cảm thấy kinh ngạc không?”
“Oh” Đường Thần Duệ vuốt cằm, thay cô giải thích nghi hoặc:“Cô đem chữ ‘Thích’ này xóa đi, đứng lên nói lời này một lần, có lẽ tôi có thể cảm thấy kinh ngạc……”
“……”
Tục ngữ nói rất đúng, một người đang buồn rầu, một khi đã quyết định quyết tâm làm việc gì đó, hiệu quả thường thường thực kinh tủng.[ tôi nói bừa ] (Tiểu Dương: đó là tác giả nói mình nói bừa đó ))
Cũng không biết có phải bởi vì câu nói cuối cùng của Đường Thần Duệ làm rung động quá mức hay không, tóm lại là nội tâm của Kỉ Dĩ Ninh đang rất căng thẳng, xác thực đã bị xúc động hoàn toàn.
Tại sao không thử biện pháp này nhỉ?
Nếu ngượng ngùng mở miệng nói chuyện đứa nhỏ với Đường Dịch, vậy thì cũng có thể làm theo trình tự, quyến rũ anh rồi nói sau……? Chỉ cần quyến rũ anh quên làm phòng ngừa là tốt rồi……
Kỉ Dĩ Ninh quả quyết không dám có ý tưởng kinh hãi ‘Trên Đường Dịch’ đó, chỉ có thể đổi góc độ suy nghĩ.
Quyến rũ như thế nào đây?
Dùng sức mạnh?
Dùng thuốc?
Hôn mê?
Dụ * gian?
Đối với Đường Dịch, loại thủ đoạn ti bỉ hạ lưu này có thể hữu dụng sao? Anh cũng không phải trẻ con……
Nếu nói rõ ràng với anh ‘Đường Dịch, vợ chồng giải quyết giúp nhau là thực bình thường mà’, Đường Dịch nhất định có thể cảm thấy cô biến thái?……
Đang nghĩ tới đó, đi vào phòng ngủ, bỗng nhiên đã bị một người ôm lấy từ phía sau.
Hơi thở của Đường Dịch phả ra,“Suy nghĩ cái gì?”
Hô hấp của Kỉ Dĩ Ninh bị kiềm hãm.
– anh đã trở lại.
Nghĩ đến ngay cả Tiểu Miêu và Đường Kính cũng có cục cưng, không biết Kỉ Dĩ Ninh lấy đâu ra dũng khí, bỗng nhiên xoay người ôm lấy cổ anh, mang theo chút hương vị mệt mỏi nói với anh:“Em nghĩ muốn anh, không dùng các biện pháp đó nữa……”