Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thủy Lưu Ly
Sau khi kết tinh tình yêu của hai người được ôm về nhà, Warner lập tức cảm giác địa vị của anh tuột dốc không phanh, mỗi ngày đều bị cho ăn bơ. Tuy rằng sau khi bé con có thể bước đi, Mạc Vấn không sốt sắng giống như trước, nhưng Warner vẫn theo thói quen mà so sánh với con trai mình.
Tên Mạc Tầm là Mạc Vấn lấy, cậu vốn muốn gọi con trai là ‘Mạc Phương’, nhưng đối với chuyện này Warner đặc biệt kiên trì, nói nếu Mạc Vấn thật sự gọi con trai như vậy, bé con nhất định sẽ hận Mạc Vấn cả đời.
Sau đó vì không muốn con trai ghi hận, Mạc Vấn thỏa hiệp, bây giờ tên chính thức của con trai bọn họ là Mạc Tầm • Zener Naiya.
Zener Naiya là họ của Warner, Mạc là một trong hai chữ tên Mạc Vấn, tên Mạc Tầm vừa nghe đã biết bé con là con của hai người, tên cũng kết hợp từ tên của hai người.
Khi còn bé Mạc Tầm đặc biệt dính người, đặc biệt dính Mạc Vấn, Warner cứ tưởng sau khi bé con lớn hơn chút nữa sẽ có thể độc lập, không ngờ sau khi lớn lên, Mạc Tầm càng dính người trầm trọng hơn, hơn nữa rất nghịch ngợm.
Nhiều năm sau, Mạc Vấn thăng chức thành Tướng quân, trở thành vị Tướng quân là phụ trợ sư duy nhất, mà Mạc Tầm đã đến tuổi đi học.
Thân là đứa con duy nhất của thủ lĩnh đương nhiệm và Tướng quân, Mạc Tầm được người toàn thế giới quan tâm. Đương nhiên gen của Mạc Vấn và Warner không kém, cho nên bề ngoài Mạc Tầm quả thật cũng thuộc hàng đầu.
“Lớn lên con muốn kết hôn với Vương tử Mạc Tầm.” Lúc tan học, một nhóc shota ôm chặt đùi cha mình, vẻ mặt kiên định nói.
Cha nhóc còn chưa kịp nói gì, anh trai bên cạnh đã xì cười một tiếng: “Sao được, em xấu như vậy mà!”
Đây nhất định không phải anh ruột, lúc đó, nhóc Shota lập tức rụng nước mắt.
Sau khi về nhà Mạc Tầm lập tức hỏi Mạc Vấn: “Ba ba, tại sao các bạn học đều muốn kết hôn với con, con mới không muốn đâu.”
“Vậy thì không kết hôn với bọn họ.” Mạc Vấn đang bề bộn xem văn kiện, vì không để Mạc Tầm lúng túng, cũng thuận miệng hỏi: “Thế con muốn kết hôn với ai?”
“Với ba ba.” Mạc Tầm bật thốt lên: “Con yêu ba ba nhất.”
Warner ngồi bên lập tức đen mặt, thằng nhóc chỉ biết nịnh nọt mồm mép này, ngoài miệng giống như thoa mật vậy, dỗ Mạc Vấn muốn gì được nấy.
Quả nhiên Mạc Vấn đã ngẩng đầu nhìn Mạc Tầm, trên mặt cười tươi như hoa: “Vậy cha con làm sao giờ? Đến lúc đó cha con sẽ không có ai muốn đâu.”
Mạc Tầm lập tức khó xử, trong thời gian ngắn rất khó làm ra lựa chọn.
Mạc Vấn vui vẻ cười ra tiếng, trẻ con vừa ngây thơ lại đáng yêu, Mạc Tầm thật là bảo bối của cậu.
Mạc Vấn không giống đại đa số người chọn gia sư về nhà dạy con trai, mà là khi Mạc Tầm vừa đến tuổi đến trường, cậu liền dẫn bé đến trường học báo danh.
Học tập ở nhà quá cô đơn, trẻ con nên có nhiều bạn chơi mới được, Mạc Vấn không hy vọng tính cách Mạc Tầm giống Warner, độc lai độc vãn, quá cao lãnh.
Hiện tại nào có nam thần cao lãnh, ấm nam mới được hoan nghênh, Mạc Vấn chuẩn bị bồi dưỡng Mạc Tầm thành một tiểu ấm nam hợp lệ.
Bộ dạng Mạc Tầm vốn đạt tiêu chuẩn, lúc cười còn ngọt hơn cả người khác, một câu chú, một câu dì, kêu lên khiến trái tim người ta đều nhũn ra, vì thế mà mỗi khi đến sinh nhật bé đều thu được rất nhiều quà tặng.
Chuyện này dù Mạc Vấn muốn ngăn đều ngăn không được, không thể làm gì khác hơn là chờ đến lúc sinh nhật con người ta, lại tặng quà lại gấp bội, thế nhưng năm sau tình huống như thế vẫn tiếp diễn tiếp,
Hơn nữa Mạc Tầm còn là con cưng của truyền thông, khi còn bé Warner cũng không được hoan nghênh bằng bé đâu, đến lượt Mạc Tầm, ngay cả quấn khăn lông đi dạo phố đều được vô số fan ba ba khen thật đáng yêu, bởi vì số lượng click tin tức nhiều, cho nên chỗ nào nhóc xuất hiện, vô số phóng viên đều lập tức hớn hớn hở hở nhào tới.
Cũng vì thế mà nhiều lúc bọn họ sẽ bị hiểu nhầm là kẻ bắt cóc, rồi bị người nghi ngờ lập tức báo cảnh sát, sau đó kẻ đó sẽ được miễn phí vào cảnh cục dạo chơi xơi nước một ngày.
Tuy rằng quá trình rất gian nan, nhưng kết quả đáng giá, một vị phóng viên mới vừa rời khỏi cảnh cục nước mắt rơi đầy mặt nghĩ.
…
Hiện tại tỷ lệ xuất kính của Mạc Vấn và Warner không thấp, một người là thủ lĩnh, một người là người yêu của thủ lĩnh, không nói đến tin tức trên báo mỗi ngày, đến bản tin thời sự cũng tuyệt đối không thiếu hai người này.
So với trước kia khi xem bản tin thời sự, mỗi người đều mặt mày nghiêm túc quan tâm quốc gia đại sự, hiện tại đều thành mặt 囧 囧 xem chồng chồng thủ lĩnh ngọt ngào ngược cún, thuận tiện quan tâm quốc gia đại sự.
Thật sự là không chịu nổi! Phóng viên phía sau làm cái gì vậy, vì cái gì mà đến hương trấn thăm cư dân cũng không quên khoe ân ái, thủ lĩnh, ngài bày bộ mặt chân chó như vậy trước màn ảnh thật sự được hả?
Vẻ mặt đàng hoàng trịnh trọng cũng không thể che lấp được nội tâm trung khuyển của ngài. Rõ ràng Thiếu tướng đã đứng lên muốn tự mình rửa hoa quả, ngài lại đưa tay ra nhận lấy sau đó tiến vào nhà bếp.
Rốt cuộc một nhà tiếp đón chồng chồng thủ lĩnh là ai! Mấy người rửa sạch hoa quả trước rất khó sao? Vì cái bíp gì muốn cho đám cún độc thân như chúng tôi thấy cảnh này, cảm giác hô hấp đều khó khăn mà.
Nè, chú cảnh sát, chính là một đôi này! Bọn họ là kẻ khả nghi ngược đãi động vật nhỏ.
Tuy rằng cún độc thân điên cuồng phỉ nhổ trước Quang Não, nhưng mỗi ngày đều như cuồng M mà tiếp tục theo dõi, giống như mỗi ngày không bị ngược một lần sẽ không thoải mái vậy.
Từ sau khi Warner lên đài, tỷ lệ người xem bản tin thời sự cấp tốc tăng vọt, người phụ trách tin tức suýt chút nữa đã cầm cờ thưởng đến Vương cung cảm tạ Warner với Mạc Vấn.
Phải biết trước đó, tuy rằng nghe thì thấy bản tin thời sự rất cao lớn, những người thật sự xem chỉ cố định một đám người, bình thường đều là trung lão niên, sinh thời rất ít khi thấy tỷ lệ người xem tin tức cao hơn tiết mục giải trí.
Đương nhiên Mạc Vấn không chú ý những chuyện này, từ trước cậu đã rất ít đi dạo diễn đàn, sau thì bận rộn công việc càng không nhìn, hơn nữa còn có sự tồn tại của Mạc Tầm, mỗi ngày chỉ chơi đùa cùng bé đã mất rất nhiều thời gian rồi.
Tinh lực của trẻ con là vô hạn, nếu không phải trụ cột của Mạc Vấn rất tốt thì e rằng đã sớm mệt đến xụi lơ.
…
Hằng năm thủ lĩnh đều có một tuần nghỉ ngơi, Warner thừa dịp này mang theo người yêu và con trai ra biển chơi, mà Mạc Tầm cũng thích trò bóng chuyền bãi cát đến điên rồi.
“Ba ba!” Mạc Tầm cách đó không xa hô to với Mạc Vấn, ý là bé chơi một mình rất buồn, muốn ba ba đến chơi cùng.
Mạc Vấn nằm nhoài trên ghế không muốn động, nghiêng đầu nhìn Warner: “Con trai của anh muốn chơi bóng chuyền kìa, mau tới đó đi.”
Warner còn mệt hơn cả Mạc Vấn, Mạc Vấn có nội lực duy trì, nhưng Warner thì chỉ dựa vào một thân chính khí mà chơi đùa với con trai.
“Mệt mỏi quá, thằng bé lấy đâu ra nhiều thể lực thế.” Warner quay đầu lại ngó Mạc Tầm, thở dài một hơi, nhận mệnh lại chỗ con trai.
Tuy rằng lúc đi bước chân rất nặng, nhưng lúc chơi với con trai thì cái gì cũng quên, trong lúc nhất thời, chỉ còn tiếng cười đùa, hò reo của cha con Warner theo gió truyền tới.
Mạc Vấn nằm trên ghế khẽ cong khóe môi, cuộc sống này trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ đến, cha, mẹ, trong tương lai con sống rất thoải mái, cha mẹ yên tâm đi.