Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Óc sên lười biếng
- ------------------------------------------------------------
Mai Như Ngọc này không theo lối thường tiếp chiêu khiến mấy thanh niên muốn có hành động tiếp theo ngẩn ra một chút.
Nhưng bọn họ nhanh chóng phản ứng lại, nếu như kế hoạch A bể rồi thì mình thực hiện luôn kế hoạch B thôi! Dù sao bọn họ có rất nhiều thủ đoạn đạo tặc, sẽ không chỉ bởi vì bị hớ một lần mà từ bỏ.
Vì thế ngay lúc cô nàng bị đẩy ngã, vài thằng nhóc lập tức lao ra.
Ngay lập tức Mai Như Ngọc tiến vào trạng thái cảnh giác, thầm nghĩ: Chẳng nhẽ mấy tên này muốn đánh nhau với mình?!
Cậu có nên triệu hồi bạn trai đến đây để khống chế hiện trường không nhỉ? Lỡ bạn trai không thể bảo vệ được cậu, vậy thì cậu gọi ba mình với anh em trong nhà đến vậy.
Kết quả mấy tên nhóc kia tuy là sắc mặt không tốt lắm nhưng lại rất lễ phép: "Này người anh em, cho dù em gái bọn này có uống say va phải cậu thì cậu cũng không thể không thương hoa tiếc ngọc như vậy chứ!? Em gái tôi chính là Nữ hoàng khiêu vũ ở quán bar Tinh Dạ Hoàn Vũ này. Người anh em nhìn bên đó coi, có biết bao người còn đang xếp hạng đợi em tôi ngã vào lòng đấy."
Mai Như Ngọc nhìn kia cô gái đang được tên đàn ông này đỡ, gương mặt kia cũng được coi là tự nhiên, không phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng rõ là đã bơm ngực, cậu không khỏi thở dài một cái. Cậu cũng đâu còn cách nào khác, thân là một máy "giám định người đẹp" chạy bằng cơm, cho dù trước mắt là có đẹp như tiên nữ thì cậu cũng không thể bị nói thật thành giả, giả thành thật được.
Suýt chút nữa Mai Như Ngọc đã nói ra sự thật, nhưng suy xét đến thể diện của con gái nhà người ta nên cậu cũng không đánh giá trực tiếp. Tiếp tục tỏ ra ngờ nghệch bất mãn nói: "Cô ấy có đẹp đến đâu cũng không đẹp bằng tôi. Nếu tôi ra kia nhảy, thì nơi này sẽ không có nữ hoàng mà chỉ có đế vương thôi."
"Được rồi! Không tranh cãi với mấy người nữa. Tôi nói cho mấy cậu biết, mấy cậu đỡ cô ấy đi đi, đừng có để cô ấy va quệt lung tung. Nơi này có đủ loại người, thân là con gái nên biết tự chăm sóc bản thân mình thật tốt."
Nghe được lời nói của Mai Như Ngọc, mấy tên đồng bọn đều lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó có chút giãy giụa. Nhưng biểu tình này cũng chỉ giằng co đôi chút, thay vào đó là một nụ cười mỉm: "Vừa nhìn đã biết người anh em đây là người hiền lành, tốt bụng lại cẩn thận, tỉ mỉ. Người như này anh em bọn tôi muốn kết bái. Cậu coi, em gái tôi lỡ làm ướt áo cậu, tôi thấy áo da không dễ khô. Nào nào nào, để bọn tôi mang cậu lên lầu thay bộ khác nhé."
"Cậu yên tâm, chúng tôi không đưa cho cậu quần áo người khác đã mặc rồi. Tầng cao nhất ở đây có hai gian hàng hiệu, too bảo mấy anh em mua cho cậu một bộ mới cóng ha!"
Hắn vừa nói vừa một mực phải kéo Mai Như Ngọc lên lầu. Mai Như Ngọc phát hiện tay người này khá lớn. Chẳng qua chỉ là một bộ quần áo mà thôi, tuy là thật sự có chút không thoải mái, nhưng cũng không đến nỗi chịu không nổi bắt người khác đi mua cho mình một bộ mới. Chỉ cần không phải tới gây sự là được:
"Thôi, em gái mấy cậu cũng không cố ý. Không sao, không sao. Chỉ là một bộ quần áo thôi, không cần phải đi mua bộ mới làm gì. Vừa hay bọn tôi cũng xong việc rồi, tôi về thẳng nhà là được."
Mai Như Ngọc dứt lời liền cảm thấy có chút chóng mặt, cậu thì có thể là do bầu không khí ở nơi này quá hỗn loạn, đông đúc và ngột ngạt.
Nhưng này người này một mực không buông: "Cũng không thể nói như vậy được! Dù gì bọn tôi cũng thường xuyên đến chỗ này chơi, đã nói bồi thường quần áo cho cậu thì nhất định phải bồi thường. Với cả đâu phải bồi thường không nổi, hay là cậu khinh chính tôi?"
Người này giống như tức giận, vẫy ray với đàn em bên cạnh: "Còn đứng ngây ra đó à, nhanh chạy đi mua quần áo đi!"
Sau đó hắn kéo Mai Như Ngọc đi đến phía cầu thang lên lầu hai.
Đến lúc này, Mai Như Ngọc bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng. Những người này hình như rất muốn dẫn cậu lên tầng 2, hơn nữa giờ cậu rất chóng mặt. Cả đêm nay cậu chỉ mới uống một ly rượu trắng nhỏ ở quán bar thứ hai, một ly rượu nho pha Sprite, sao có thể chóng mặt như vậy được!
Hệ thống tự bảo vệ trai đẹp trong đầu của Mai Như Ngọc điên cuồng vang lên.
Giống như một đàn gà đang la ó: Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm! Mau kêu cứu!
Mai Như Ngọc không nhiều lời kêu lẻn: "Sư phụ cứu mạng! Bọn họ thèm muốn vẻ đẹp của con! Mau gọi cho người yêu con với ba con!"
Ngay từ đầu, Lạc Thu Bạch đã cảm thấy hơi quai quái, đám nam nữ này xuất hiện quá đột nhiên không thể trùng hợp như vậy được. Nhưng vốn dĩ mấy chuyện này thường xảy ra ở các quán bar, nên cũng không kỳ lạ lắm.
Chỉ là lúc này đồ đệ nhỏ của hắn kêu lên một tiếng, hắn lập tức đề cao cảnh giác! Nghe giọng của đồ đệ mình đi, tiếng la hét không có sức sống như trước!
Phản ứng đầu tiên của Lạc Thu Bạch là lấy di động ấn nút liên lạc khẩn cấp với người nhà
Sau đó hắn đứng dậy định kéo đồ đệ nhỏ yêu quý của mình trở về, nhưng mà lúc này những tên đó cuối cùng cũng lòi mặt chuột. Bọn họ cũng không trực tiếp làm gì Lạc Thu Bạch, chỉ bao vây hắn lại không cho hắn rờ khỏi đây.
"Người anh em này đừng gấp, đại ca bọn này chỉ muốn dẫn người kia lên thay quần áo thôi. Phản ứng của hai người như kiểu bọn này là người xấu không bằng. Chẳng cho bọn này chút mặt mũi nài cả."
"Người anh em có thể đi hỏi thăm quanh đây là biết bọn này là người có uy tín, tuyệt không làm chuyện xấu. Người anh em cứ chờ ở đây là được."
Lạc Thu Bạch lập tức cười lạnh: "Không chột dạ sao phải cản tao? Không nghe thấy đồ đệ ông đây kêu cứu à?"
Một tên đàn em kinh ngạc nhìn Lạc Thu Bạch: "Người anh em cứ đùa, thời buổi này làm gì còn sư phụ với đồ đệ mà ân nghĩa thầy trò. Nhất định là người bạn kia của anh uống nhiều quá, muốn chơi trò chơi thôi."
"Ê mày, tao cũng có tình nghĩa lúc chơi game nha, nhưng chút tình nghĩa ấy tắt thở sớm mất rồi."
"Đúng đúng đúng! Người kia chắc uống nhiều quá thôi, không có việc gì đâu. Nhiều nhất là nửa tiếng nữa cậu ta sẽ xuống thôi, thật sự không có chuyện gì!"
Sắc mặt Lạc Thu Bạch lúc này đã trở nên tương đối khó coi. Hắn thực sự không ngờ rằng có người dám nói những điều vô nghĩa trước mặt bao người rồi thừa cơ lôi người khác đi. Dù sao quán bar này cũng là một trong những quán bar lớn nhất thành phố Tinh, sao có thể có đám người như này tồn tại?
Lạc Thu Bạch liều mạng cách mấy cũng không xuyên qua được bức tường thịt trước mặt, mà bên kia Mai Như Ngọc hoa mắt chính mặt đã bị người đàn ông kia kéo lên tầng hai. Hắn tức đến bật cười, nhìn những người ngăn mình rồi xắn tay ái, sau đó túm lấy một bình rượu, hung hăng ném xuống đất.
Choang!
Âm thanh của bình rượu giữ cùng với tiếng kinh hô của mọi người lùi lại vì mảnh thủy tinh bắn ra khắp nơi thu hút sự chú ý của nhiều người trong quán bar. Lạc Thu Bạch lần lượt quét qua từng người đứng chặn mình:
"Nhân lúc còn kịp, chúng mày tránh ra cho tao! Đi lên tìm đại ca chúng mày đưa người về đây! Bằng không, tất cả những ai tham dự chuyện này sẽ nhận lấy sự trả thù khủng khiếp nhất!"
"Nhìn cái đéo gì mà nhìn?! ĐCM gọi ông chủ quán bar này ra đây! CMN bar này đéo muốn mở cửa nữa đúng không? Đừng tưởng không lộ mặt là không có tội, đụng một ngón tay vào đồ đệ tao thì đừng hòng thoát được! Ông chủ chúng mày sẽ chết đéo có chỗ chôn!"
Lạc Thu Bạch đột nhiên gào lên khiến không khí xung quanh hắn yên tĩnh hẳn đi, nhưng trong quán bar lúc này quá ồn ào, ngoài những người đứng gần đó thì rất nhiều người chưa ý thức được đã có chuyện xảy ra.
Chỉ có vài tên đàn em đi theo Chu Lang bắt đầu đổ mồ hôi. Sợ là lần này đại ca nhà hắn đá phải tấm ván sắt rồi, mỹ nhân áo da kia cũng phản ứng quá nhanh, lên lầu thay quần áo thôi mà cũng kêu cứu. Sao có thể có ý thức phòng bị nguy hiểm mạnh như vậy chứ? Rốt cuộc cậu ta là ai?
Một tên đàn em đang nghĩ có nên gọi điện thoại cho Chu Lang trên lầu hau nhắc nhở không, thì đột nhiên bàn DJ vang lên âm thanh nhọn hoắt như đâm vào tai người khác của tiếng vỗ micro bồm bộp.
Nhạ khiêu vũ ồn ào trong quán bar cũng ngừng lại từ lúc nào, nên âm thanh này lại càng rõ rành như muốn đâm thủng màng nhĩ mọi người. Mọi người đang khiêu vũ ở sàn nhảy đều dừng lại, ồn ào khó chịu, thậm chí lá mắng, chửi bới vang lên.
Bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía bàn DJ, và thấy một chàng trai trẻ mặc bộ lễ phục màu đen với mái tóc xoăn vàng dài ngang lưng đang đứng dưới ánh đèn mờ ảo.
Người đàn ông này có một đôi mắt xanh sẫm như biển, đứng ở đó như thể không phải đang đứng trong một quán bar mà là trong một buổi hòa nhạc tao nhã và cao quý.
"incredibile stupidità." (Ngu ngốc đến mức khiến người khác kinh ngạc)
Người đàn ông vừa mở miệng, giọng nói trầm như đàn cllo vang vọng khắp hội trường.
Còn cái người lúc nãy đương hung hăng, kiêu ngạo - Lạc Thu Bạch vô thức rụt cổ lại, khóe miệng run rẩy.
Ờm ~ "Ngu đến mức không thể tin nổi"
Người đàn ông từng bước đi đến bên cạnh Lạc Thu Bạch dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trong quán bar. Thân hình cao 1m9 của hắn khiến cho Lạc Thu Bạch 1m78 trông nhỏ xin hơn hẳn.
"Lạc à ~ Chơi đủ rồi, em về nhà với anh thôi!"
Người đàn ông hơi cúi người về phía Lạc Thu Bạch, văn nhã vươn tay ra.
Đó là một hành động không cho người khác cơ hội từ chối, cũng là một động tác khiến toàn bộ phụ nữ trong hội trường rung động, tim đập rộn ràng.
CMN Lạc Thu Bạch lại cảm thấy đây là lời mời gọi từ địa ngục thì có!
Hắn còn lâu mới nhượng bộ!
"Không được! Đồ đệ nhỏ nhà em vẫn còn đang trên lầu đó!"
Safirot nhìn Lạc Thu Bạch: "Không sao, thằng Tịch đã lên lầu rồi."
Lạc Thu Bạch: "......"
"Vẫn còn chuyện em chưa xử lý xong!"
Mặt Safirot không đổi sắc: "Quán bar này mai không mở nổi nữa."
Lạc Thu Bạch: "......"
Lúc Lạc Thu Bạch còn muốn nói gì nữa, hắn lại thấy đôi mắt xanh lam của Safirot càng sẫm màu hơn, cuối cùng không tình nguyện thở dài, nắm lấy tay Safirot rời đi.
Tốt lắm, bắt đầu từ ngày mai, những ngày tốt đẹp của hắn sẽ vĩnh viễn biến mất.
Hắn dùng nhân cách của mình thề, con yêu ma quỷ quyệt đến từ Italy tuyệt đối là do thằng cháu ngoại bất hiếu kia tìm đến!!!
Cháu chắt mất dạy!!!!
Lúc này, đúng như Safirot đã nói, lúc Lạc Thu Bạch ném chai rượu thì hắn đã chạy lên lầu hai rồi. Giây phút hắn nhìn thấy gian phòng Mai Như Ngọc bị tên kia kéo vào, cũng thấy được gã mắt xếch Chu Lang đang đứng ở cửa.
Rĩ ràng bọn họ đang muốn bàn giao người. Tên kia tất nhiên là do Chu Lang sai đi làm việc, còn Mai Như Ngọc đã chóng mặt đến mức mơ màng.
Tư Không Tịch sải chân dài từng bước về phía bên kia, đồng thời cởi khuy áo vest, tùy ý cởi áo khoác ném vào hành lang. Hắn bắt đầu xắn áo sơ mi lên, lúc hắn lộ ra cơ bắp rắn chắc cũng là lúc hắn chạy đến cửa gian phòng kia.
Hắn túm lấy vạt áo của Mai Như Ngọc, nhẹ nhàng kéo Mai Như Ngọc vào lòng. Chu Lang vừa mới ôm lấy Mai Như Ngọc cũng bị kéo về phía trước một bước.
Chỉ này một bước, một nắm tay khác của Tư Không Tịch, dùng tốc độ và sức mạnh kinh người đáp lên mặt Chu Lang!!
Một màn này diễn ra quá nhanh, Tư Không Tịch xuất hiện quá mức đột ngột, lúc Chu Lang bị đánh văng ra ngài vẫn còn không kịp phản ứng.
Nhưng người "siêu kiên định" - tay paparazzi đã kịp từ bỏ soái ca ngoại quốc tóc vàng lúc nãy, lia lịa ấn màn trập, lẩm bẩm: "Làm tốt lắm! Soái VL!"
"Lên luôn! Đàn ông phải cứng như vậy mới đáng mặt!"