Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở bên ngoài vẫn đợi cho đến lúc hoàng hôn xuống , Gia Cát Diệp cùng Phương Hoán Thanh mới dắt tay về nhà.
Trên bàn cho có hai bọn họ . Bởi vì đột nhiên Lã Oanh nói thân thể nàng ấy không được khỏe . Cho nên không muốn quấy rầy thời gian hai người bịn họ ở bên nhau như trước kia.
Bữa cơm này của bọn họ thật sự ăn rất chậm , không phải bởi vì có nhiều đồ ăn , mà là hai người bọn họ ngồi mặt đối mặt ngồi si ngốc nhìn đối phương suốt khoảng thời gian dài , nhìn hơn nửa ngày mới ăn một miếng cơm . Như vậy phải mất rất nhiều thời gian mới có thể ăn xong.
Nguyên Đồng ở đằng xa nhìn bọn họ , trong lòng vừa vui lại vừa sầu.
Hắn vui mừng khi thấy Gia Cát Diệp với Phương Hóa Thanh trở thành một đôi , về phương diện khác hắn cũng đồng tình Lã Oanh thất tình , thấy nàng ấy thật khổ sở.
Vất vả lắm mới chấm dứt bữa cơm . Cả buổi sáng hai người dính cùng một chỗ rốt cuộc cũng tạm thời tách ra , đều tự trở về phòng của chính mình.
Tắm rửa xong , Phương Hoán Thanh sung sướng nằm ở trên giường , trên mặt còn lộ vẻ hạnh phúc.
Đến bây giờ nàng còn tưởng mình vẫn có cảm giác mình đang mơ , hạnh phúc tới quá nhanh , khiến cho nàng không thể tin đây là sự thật. Bây giờ nàng mới biết dược , hóa ra mình có khát vọng muốn cùng Gia Cát Diệp ở cùng một chỗ như thế.
Khi hắn ôm cả người nàng , nàng cảm thấy tâm trạng không bực tức như trước , nàng cảm thấy vui vẻ . Nàng chưa bao giờ biết thản nhiên đối mặt với hắn lại sung sướng như vậy . Cùng hắn ở cùng một chỗ cảm thấy đau khổ đã là chuyện của quá khứ. Hiện tại , nàng rất hạnh phúc.
Cho dù muốn nàng ở bên người hắn làm nha hoàn cả đời. Cũng coi như là một loại hạnh phúc đi?
“Hoán Thanh , nàng ngủ chưa?” Gia Cát Diệp ở ngoài cửa hô.
Nàng đang nghĩ tới hắn , hắn đã tới rồi.
“ Chưa.” Nàng chạy nhanh đứng dậy đi mở cửa.
Nhìn đến vẻ mặt hắn dịu dàng , trên mặt nàng không khỏi nóng bừng lên.
“ Đã trễ thế này còn chưa đi ngủ sao?”
Gia Cát Diệp cười lắc đầu :” Ta nhớ nàng , nhớ không ngủ được .”
“ Ta cũng vậy.” Nàng thẹn thùng nói.
Gia Cát Diệp ôm nàng vào lòng :” Ta có chuyện muốn nói với nàng.”
“ Ngươi nói đi!” Nàng tựa vào ngực hắn , trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào.
“ Là chuyện của Oanh nhi.” Gia Cát Diệp áy này nhìn nàng :” Ta định nghĩ tối hôm nay nói nhưng thấy nàng ấy ở trong phòng không có đi ra , còn nói thân thể không được khỏe , ta nghĩ chuyện này để hôm khác nói đi!”
“ Tùy ngươi!” Phương Hoán Thanh chẳng hề để ý câu nói.
“ Sao thế , nàng tức giận?” Gia Cát Diệp nhìn kỹ phát hiện sự thay đổi trên mặt nàng.
“ Không có!” Phương Hóan Thanh lắc đầu . Nàng không có lừa hắn , bản thân mình cũng không tức giận , chỉ cảm thấy Lã Oanh là con người rất giảo họat.
Nàng để ý khi Lã Oanh nhìn thấy bọn họ tay trong tay đi về , sắc mặt liền thay đổi , lập tức nói mình không thoải mái lui về phòng nghỉ ngơi. Người ở đây chỉ có Gia Cát Diệp là không nhìn ra , còn làm nàng không thoải mái.
Nhưng nàng cũng chẳng muốn so đo với Lã Oanh , nàng sẽ không vì mình thắng lợi mà đi chế nhạo người thất bại. Nếu Gia Cát Diệp nói khi khác nói lại với Lã Oanh về chuyện bọn họ thì để sau này nói ! Nàng mới không sợ Lã Oanh giở trò quỷ , bởi vì nàng rất tin tưởng Gia Cát Diệp.
“ Chúng ta đừng nói chuyện về Lã Oanh có được không?”
Không khí tốt như vậy mà nhắc đến nàng ta thì thật mất hứng , vất vả lắm mới biết được hắn có tình cảm với mình , nàng không muốn thả hắn đi.
Nàng dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn , nũng nịu hỏi :” Ngươi nói ngươi yêu ta , đúng không?”
“ Đúng!” Gia Cát Diệp hôn trán nàng :” Trước tới nay, ta đều yêu nàng .”
“ Ngươi nói yêu ta , vậy ngươi còn muốn ta làm nha hoàn của ngươi sao?” Nàng chớp mắt xinh đẹp to tròn nhìn hắn.
“ Chỉ cần nàng thích , ta cũng có thể lại làm hạ nhân của nàng.” Nói xong , hắn nhịn không được , hôn nàng thật sâu.
“ Ừ ………!” Phương Hoán Thanh ừ thầm một tiếng , toàn thân mềm nhũn tựa vào trên người hắn.
Hắn dùng lực ôm lấy nàng , thèm khát hút ngọt ngào của nàng .
“ Miệng của nàng thật ngọt , thơm quá.”
Hắn hôn đủ môi nàng , lại hướng ánh mắt mà hôn tới , lại đến cái mũi , hai cái tai.
“ Ha ha , ngứa !” Không chịu nổi cái cảm giác vừa lạ lại vừa ngứa , cảm giác được cái miệng cùng tay của hắn đang dao động , hô hấp của nàng trở nên dồn dập , trong cơ thể cũng dâng lên từng đợt khoái cảm.
“ Gia Cát Diệp ……”
Nàng bị hắn ôm lấy , rất nhanh, nàng ở nằm ở trên giường .
“ Gọi là Diệp..”
Gia Cát Diệp hôn lấy xương quai xanh xinh đẹp của nàng , khiến người nàng lại là một trận ngứa ngáy.
“ Diệp …”
Nàng mơ hồ nhìn hắn đang cởi áo của nàng xuống , nàng không có ngăn cản hắn . Bởi vì nàng thích hắn , nàng không kháng cự hắn làm với nàng loại sự tình này , cũng chỉ có hắn mới được làm như vậy.
“ Đồng ý đem bản thân mình giao cho ta sao ?” Gia Cát Diệp ở bên tai nàng thì thầm .
“ Ta đồng ý …” Nàng không cần nghĩ ngợi nói.
“Ta cũng đồng ý .”
Gia Cát Diệp ôm chặt thân thể mềm mại của nàng , tay hắn xen đan tay nàng , ngực hắn dựa vào ngực nàng , bọn họ gắt gao ôm lấy nhau.
Lại một lần hôn sâu , lại một lần âu yến , bọn họ không ngừng khao khát yêu cầu tìm kiếm thân thể của nhau.
Đêm càng lúc càng tối , trong phòng dục vọng cũng càng lúc càng cao …
Gia Cát Diệp cùng Phương Hoán Thanh tăng nhiệt độ tình cảm , thì thân thể Lã Oanh càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.
Mười ngày nháy mắt qua đi , cả ngày Lã Oanh ốm đau nằm liệt ở giường , ngay cả đại phu không nhìn ra bệnh gì. Ngoài Gia Cát Diệp ra , nàng không cho bấtkì kẻ nào đến chăm . Cuộc sống của nàng đều do nha hoàn bên người chăm sóc. Gia Cát Diệp vì nàng , không thể không tạm thời bỏ công việc mà chuyên tâm chăm sóc nàng.
Nếu là một ngày , cho dù hai ngày còn tạm được.
Chứ làm gì có người nào bệnh suốt mười ngày ?
Phương Hoán Thanh bất mãn với Lã Oanh đã tới cực hạn , nàng không chịu được .
“ Diệp , rốt cuộc ngươi còn muốn chăm sóc nàng bao lâu? Chẳng lẽ ngươi không thấy nàng đang giả bệnh sao?” Phương Hoán Thanh nhịn không được trước mặt Gia Cát Diệp nói Lã Oanh.
“ Àiz …” Gia Cát Diệp nghĩ đến Lã Oanh mà đau đầu :” Đương nhiên ta biết nàng ta đang giả bệnh . Nhưng nàng bảo ta có thể vạch trần nàng ta sao? Vì ta nên nàng ấy mới như thế , ta thật sự cảm thấy đối xử với nàng ấy không đúng?”
“ Ngươi cảm thấy có lỗi với nàng? Được ! Ngươi có thể lựa chọn nàng ta!” Gia Cát Diệp nói như vậy, nàng như thế nào có thể không tức giận ?
“ Đừng trẻ con!” Biết nàng đang cáu kỉnh , hắn ôm lấy bả vai của nàng , dịu dàng dỗ nàng :” Ta biết rõ nàng phải chịu ủy khuất , nhưng Lã oanh cũng có nỗi khổ của mình , nàng ta không muốn đối mặt với chuyện ta yêu nàng . Cho nên mới lấy cớ sinh bệnh để trốn tránh , chúng ta cho nàng ta ít thời gian đi , được không?”
Phương Hoán Thanh chu cái miệng nhỏ nhắn :” Đã mười ngày rồi , chẳng lẽ còn không đủ sao? Nếu nàng ta muốn giả đời giả bệnh , vậy ngươi cũng cả đời không lấy ta?”
“ Đương nhiên là không!” Gia Cát Diệp hôn lên mặt nàng :” Nàng ấy không có khả năng giả bệnh cả đời đâu , ta nghĩ nàng ấy còn muốn làm nhiều điều mình thích , cho nên ….”
“ Cho nên muốn ta làm cho nàng , ngươi cũng muốn làm cho nàng , mọi người đều phải làm cho nàng phải không?” Phương Hoán Thanh căm giận bất bình hô to :” Nàng có thể giả bệnh , ngươi không thể giả bộ ! Ngươi không cần làm người xấu ? Ta đây đảm đương làm người xấu , ta phải đi tìm nàng !”
Phương Hoán Thanh chạy trốn thật nhanh , lập tức chạy ra bên ngoài.
“ Hoán Thanh !”
Gia Cát Diệp không kịp nghĩ nhiều , hắn cũng đuổi theo rất nhanh.
Phương Hoán Thanh xông thẳng vào phòng Lã Oanh , làm cho nàng ta không kịp nằm lại trên giường , còn đang mồm to ăn cơm , nàng nhịn không được cười to .
“ Ha ha , cái này gọi là bị bệnh không xuống giường được sao? Ta xem ngươi tinh thần rất tốt , một chút cũng không giống bộ dạng chán ăn , đã muốn ăn xong chén cơm thứ 2 nha !
“ Tại sao ngươi lại xông bừa vào phòng người khác ! Thật sự là không có giáo dục !” Lã Oanh căn bản không kịp đem đồ ăn trên bàn cất đi, bím tóc bị nắm , nàng oán hận trừng mắt nhìn Phương Hoán Thanh .
Nàng còn muốn mắng Phương Hoán Thanh thêm vài câu , nhưng sợ hãi khi nhìn thấy một vị khách không mời mà đến .
“ Diệp đại ca , huynh …. “ Tại sao hắn lại đến đây ? Lần này nàng không xong rồi !
“ Diệp, ngươi tới thật đúng lúc.” Phương Hóan Thanh lôi kéo Gia Cát Diệp đứng ở cửa tiến vào phòng :” Ngươi xem nàng ăn nhiều như vậy , còn mắng ta không có giáo dục , hiện tại ngươi tin tưởng bệnh của nàng đã khỏe chưa?”
Gia Cát Diệp bất đắc dĩ nhìn Lã Oanh :” Oanh nhi , thật vất vả cho muội khi làm những chuyện này . Nếu mọi người ở đây , chúng ta cần nói chuyện một chút !”
Lã Oanh nhìn hai người bọn họ , trong mắt toát ra sự óan hận mà Gia Cát Diệp chư bao giờ thấy.
“ Ngươi tưởng theo ta nói chuyện gì? Nói ngươi vong ân phụ nghĩa , không cần ta , có phải hay không?”
Oanh nhi , sao muội lại nói như vậy?”
Gia Cát Diệp không thể tin được những lời này nói từ trong miệng Lã Oanh phát ra , nàng là Oanh nhi dịu dàng hiền thục kia sao?
“ Lời ta nói là thật , vì sao ngươi muốn cô ta mà không cần ta ? Cô ta chưa từng đối đãi tốt với ngươi , không phải sao? Trước kia đều không cần ngươi , vì sao ngươi còn muốn trở về bên cạnh cô ta? Diệp đại ca , ngươi nói cho ta biết , rốt cuộc ta có điểm nào không bằng cô ta ? Vì sao người chọn lại không phải là ta ?” Lã Oanh nghẹn lời , hốc mắt trở nên ướt át.
Nàng nghẹn ngào rơi nước mắt , bộ dáng điềm đạm đáng yêu càng làm cho Hoán Thanh cảm thấy khâm phục. Nếu không tận mắt nhìn thấy , nàng thật sự không thể tin được trong nháy mắt một người có thể thay đổi nét mặt nhanh như vậy , thật sự quá lợi hại !
Gia Cát Diệp nhìn mắt Phương Hoán Thanh , hắn đi đến trước mặt Lã Oanh , để tay lên vai nàng .
“ Oanh nhi , không cần như vậy , cô tốt lắm , thật sự .”
“ Diệp đại ca—“ Lã Oanh quát to một tiếng , sau đó nàng tựa đầu vào trước ngực hắn .
Nữ nhân này thật quá đáng ! Nàng không coi mình không tồn tại sao? Ánh mắt Phương Hoán Thanh dường như sắp phun lửa tới nơi rồi .
“ Lã Oanh , ngươi …..”
“ Hoán Thanh !” Gia Cát Diệp lắc đầu nhìn Phương Hoán Thanh đang phát hỏa .
Phương Hoán Thanh biết ý tứ của hắn , nàng hừ lạnh một tiếng sau đó đi qua mặt bọn họ .
“ Oanh nhi , cô nghe Diệp đại ca nói , ở thời điểm ta thất vọng bất lực nhất , là nghĩa phụ cùng cô cho ta một lần nữa được sống lại. Đại ân đại đức của các người , ta vĩnh viễn không bao giờ quên , nhất định ta sẽ nghĩ ra biện pháp để báo đáp các người.” Gia Cát diệp chân thành tha thiết nói với Lã oanh .
Lã Oanh một bên vừa rơi lệ vừa nói :” Muội không cần huynh báo đáp , muội muốn huynh vĩnh viễn ở bên muội !”
“ Thật xin lỗi , ta không làm được! Đời này ngoài Phương Hoán Thanh ra , ta sẽ không lại yêu nữ nhân khác , cô từ bỏ ý nghĩ đó đi!” Gia Cát Diệp không muốn làm cho nàng hy vọng , hắn nói thật với nàng , cho dù có làm tổn thương nàng , hắn cũng không ngại .
“ Không cần , ta không muốn hết hy vọng!” Lã Oanh đẩy Gia Cát Diệp ra lớn tiếng kêu lên “Ta không muốn đem ngươi tặng cho người khác, ngươi là của ta ! Nếu như không có Phương Hoán Thanh thì …….” Ánh mắt của nàng nhìn chuyển trên người Hoán Thanh .
Phương Hoán Thanh bị ánh mắt nàng nhìn xem trong lòng đều là tia lạnh lẽo.
Lã Oanh oán hận trừng mắt nhìn Hoán Thanh , rống to khàn cả giọng :” Đều là tại ngươi ! Nếu như ngươi không xuất hiện , Điệp đại ca sẽ không bỏ rơi ta!”
Gia Cát Diệp kinh ngạc không thôi nhìn Lã Oanh dường như đang phát điên.
“ Oanh nhi?”
Khang Hoằng nói đúng , nữ nhân lòng tràn đầy ghen tỵ đúng là chuyện gì cũng có thể làm .
Xem Lã oanh một bộ muốn đem phương cán thanh ăn sống nuốt tươi . Gia Cát Diệp không thể không bắt lấy của nàng bả vai, sợ nàng sẽ làm bị thương hại Phương Hoán Thanh.
“ Mau buông ra!” Lã Oanh thật sự muốn tóm lấy Phương Hoán Thanh , nàng liều mạng giãy dụa :” Ta muốn giết ả ! Diệp đại ca , ngươi đừng cản ta!”
“ Oanh nhi , bình tĩnh một chút!”
Khí lực của Lã Oanh so với Gia Cát Diệp hình như còn muốn mạnh hơn , hắn ôm lấy nàng mới có thể ngăn cản được.
Phương Hoán Thanh nhìn Lã Oanh như vậy sợ tới mức da đầu run lên , chân tay khẽ run . Nếu như không nhờ Gia Cát Diệp , nàng tin Lã Oanh sẽ giết nàng , bộ dáng hiện giờ của Lã Oanh thật sự đáng sợ .
“ Hoán Thanh , ra ngoài trước đi!” Phương Hoán Thanh không có ở đây , có lẽ Lã Oanh sẽ tỉnh táo lại .
“ Được , ngươi cẩn thận.” Không dám nhìn lại Lã Oanh , Phương Hoán Thanh xoay người bỏ chạy , nàng chạy ra khỏi nơi này.
Sau nửa canh giờ , vẻ mặt Gia Cát Diệp mệt mỏi đi ra khỏi phòng Lã Oanh .
“ Diệp , thế nào rồi?” Phương Hoán Thanh cầm lấy tay hắn .
“ Ngủ rồi.” Gia Cát Diệp thở dài . “ Vẫn khóc , vẫn muốn ta đừng bỏ rơi nàng ấy , mặc kệ ta nói cái gì cũng không muốn nghe . Nếu như không phải khóc nhiều quá khiến mệt mỏi , có lẽ bây giờ ta vẫn phải ở bên cạnh nàng ấy.”