Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe thấy câu hỏi của cô anh chỉ cười một nụ cười miễn cưỡng và rất buồn nói
- Anh không tàn nhẫn như em được! Những lời em nói với anh năm đó không thể nào quên nhưng càng như vậy anh lại không thể nào ngăn cho trái tim mình...ngừng yêu em
Khi anh nói xong câu này cả không gian rơi vào im lặng
Thấy mình ở đây lâu dù sai cũng không tiện nên anh nói
- Thôi em nghỉ ngơi đi anh có việc phải về rồi
Khi anh quay lưng bỏ đi ra đến cửa thì vẫn cố quay lại mà nói
- Nếu cuộc sống của em có gì khó khăn thì em có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào anh luôn sẵn sàng giúp đỡ em
Nói rồi không để cô đáp mà cứ thế quay lưng đi thẳng
Lúc này bên ngoài Ánh Nguyệt cũng đã nghe hết mọi chuyện trước đây của chị mình cùng với người thanh niên đó từ Ngọc Hân cô ngạc nhiên lắm và cũng thương chị mình rất nhiều
Khi anh ta ra khỏi phòng bệnh thì cũng lịch sự chào 2 người một lần nữa rồi đi thẳng
Cô vào phòng bệnh hỏi chị
- Sao chị không nói với em?
- Lúc đó em còn nhỏ quá chị không muốn để em phải bận tâm
Ngọc Hân thấy thế thì nói với Ánh Dương
- Tao nghe mấy đứa bạn cấp 3 của tụi mình nói Mạnh Hoàng sau đó được sang Mỹ du học và rồi cũng khởi nghiệp thành công một công ty bất động sản đấy. Nghe nói anh ta chưa có vợ hay bạn gái gì cả chắc trong lòng vẫn còn yêu mày đấy! Hay mày thử...
Ánh Dương nghe đến đây đã lêb tiếng cắt ngang nói
- Yêu gì chứ? Tao bây giờ là người không xứng với anh ấy với lại tao còn chưa li hôn chồng xong sao dám nghĩ đến bắt đầu lại với anh ấy được
Hai người nghe thế cũng không nói gì thêm mọi quyết định đều ở Ánh Dương họ cũng không tiện xen vào
Ánh Dương chiều đó cũng đã dọn vào căn nhà nhỏ mà Ngọc Hân đã thuê giùm mình tất nhiên là chỉ có Ánh Nguyệt và Ngọc Hân mới biết căn nhà ấy ở đâu. Đến cả ông Hoàng hai người cũng không nói để tránh cho ông ấy nói với bà Hà lại đến tai của Thiên Vĩ cần phải chờ lúc nào thủ tục ly hôn của cô hoàn tất cái đã
Ông Hoàng biết mà cũng chẳng buồn nói gì còn Ánh Nguyệt trong nhà cứ đi ra đi vào như mộ cái bóng có nói chuyện cũng chỉ là nói với dì Năm mà thôi
Chiều hôm đó ông Hoàng trở về nhà có chuyện gì mà ông ấy vui lắm đến bữa ăn cơm ông ấy nói
- Cuối tuần này bố mời gia đình một người bạn cũ của bố sang nhà mình ăn cơm các con chuẩn bị nhé!
Ai trong bữa cơm nghe thế đều cảm thấy ngạc nhiên bà Hà lúc này hỏi
- Ai vậy anh? Sao em không nghe anh nói đến
Ông Hoàng cười bảo
- Anh cũng mới gặp lại ông ấy đây thôi là một người bạn cũ thời đại học giờ là chủ một công ty xuất nhập khẩu đấy em ạ
Cả nhà nghe thế thì cũng không thắc mắc gì nữa ông Hoàng là doanh nhân có nhiều bạn thì cũng là chuyện bình thường mà
Tối đó ở trong phòng riêng của hai vợ chồng bà Hà đang bóp vai cho ông Hoàng thì ông ta noud
- Em à! Đối với bữa cơm này anh rất coi trong công ty mình sản phẩm chủ yếu là đồ xuất nhập khẩu nếu có thể kết thân được với gia đình anh ấy thì không gì bằng được
- Chuyện làm ăn trước nay đều là anh tính toán chứ em có biết gì đâu anh nói sao thì em biết vậy thôi
- Để có được lòng tin tuyệt đối thì dựa vào mối quan hệ là bạn cũ thôi thì không đủ
Bà Hà nghe đến đây đủ thông minh để hieeor ông Hoàng muốn nói điều gì nên cố ý thăm dò
- Chứ anh nghĩ nên làn sao để hai bên tin tưởng nhau mà không vướng bận điều gì
- Gia đình anh ấy độc nhất một cậu con trai nên anh tính mai mối cho con Ánh Nguyệt nhà mình như vậy thì chuyện làm ăn cũng sẽ dễ nói hơn
Bà Hà nghe đến đây chợt yên lặng một chút bà ấy nghĩ
- Nếu ông Hoàng đã đề cao gia đình bên ấy như vậy thì chắc bên kia điều kiện cũng không tệ nếu để con Nguyệt lấy được cậu ta thì chẳng phải phần lớn tài sản vô tay nó hết hay sao
Nghĩ vậy bà ấy lại nhẹ nhàng thủ thỉ với ông
- Anh à em thấy cái đám này để con Ngọc thì tốt hơn
- Sao em nói vậy? Anh thấy con Ngọc còn nhỏ quá!
- Có chuyện này em vẫn chưa nói với vì sợ anh lo lắng
- Có chuyện gì vậy?
- Hôm trước con Nguyệt bị tai nạn em vào thăm thấy bạn trai nó vô thăm đầu xanh đầu đỏ xăm trổ các thứ nhìn sợ lắm anh ạ! Lỡ mình mai mối nó cho gia đình bên kia bạn trai nó mà quậy lên thì mặt mũi em với anh biết giấu đi đây bây giờ?
Ông Hoàng nghe đến đây gương mặt hiện rõ sự tức giận mà nói
- Có chuyện này thật sao? Con này hư thật
- Thôi anh cũng đừng tức giận mà làm gì? Dù sao giờ con nó cũng về nhà rồi mình sẽ dễ quản lí hơn
Ông Hoàng nghe đến đây chỉ im lặng một chút rồi nói
- Thôi cái đám này để cho con Ngọc vậy còn con Nguyệt anh sẽ tìm con đường khác sau