Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
-“Cuối cùng cũng không thể thắng được ngươi.”-Tiêu Đỉnh thở dài nói, mặc dù hai đánh một nhưng không hề có khả năng chiến thắng. Về sau chắc chắn cũng không có cơ hội khi cấp bậc của Vô Tà càng lúc càng bắt kịp hai người.
-“Sao có thể thắng ta cơ chứ? Nghĩ ta là ai cơ chứ? Một nhân vật sẽ thành truyền thuyết, hahaha.”-Vô Tà cười vui vẻ nói.
-“Vị này là đệ muội?”-Tiêu Đỉnh chỉ qua Thanh Nhi.
-“Không phải.”-Vô Tà lắc đầu nói rồi kéo tai Tiêu Đỉnh lại nói nhỏ-“Nhưng tương lai là thế, ngươi đừng hỏi vậy nàng lại xấu hổ lỡ tay đánh một cái là chết không nhắm mắt nha. Nàng là cường giả Đấu Hoàng.”
-“Đỉnh, quá đỉnh, ngươi lừa được cả Đấu Hoàng vào trong tay.”-Tiêu Lệ cũng ghé tai nghe lén liền đưa ngón cái lên đầy thán phục.
-“Quá khen, quá khen.”-Vô Tà nói với giọng khiêm tốn nhưng vẻ mặt lại đầy vẻ khen nữa đi ta đang nghe đây.
-“Ngươi không tập khiêm tốn sao?”-Tiêu Đỉnh gõ xuống đầu Vô Tà một cái.
-“Tại hạ đang rất khiêm tốn nói ‘Quá khen!’ đấy thôi, nói tận hai lần lận.”-Vô Tà tỏ ra ta đây đang rất khiêm tốn mà-“Mà hai người để lão đại ở ngoài nói chuyện vậy sao?”
-“Rồi, mời hai người vào tệ doanh nghỉ ngơi.”-Tiêu Đỉnh ra hiệu mời rồi nói với thuộc hạ đứng ở đó-“Chuẩn bị tiệc ta tiếp đón người thân.”
-“Dạ.”-Một dong binh dạ một tiếng đi nhanh vào trong.
Ba người Vô Tà vừa đi vừa cười nói vui vẻ với nhau, mấy năm không gặp nhau có rất nhiều chuyện để nói. Ba tên nam nhân ngồi xuống với nhau mà đối tửu, một nữ tử dong binh ở cạnh Tiêu Đỉnh mà rót rượu cho ba người, Thanh Nhi nhàm chán mang theo Dao Tuyết và Cơ Diễm đi dạo xung quanh thành, Vô Tà không hề lo lắng cho nàng với thực lực của nàng ở đây ai còn có khả năng uy hiếp nàng nữa chứ.
-“Vị cô nương thật sự là Đấu Hoàng sao? Ngoài Vân Vận ra ta chưa nghe qua Đấu Hoàng là nữ tử.”-Tiêu Đỉnh thắc mắc hỏi.
-“Thật là chưa từng nghe qua sao? Thế trong sa mạc có một mỹ nữ ngươi thật chưa nghe qua sao?”-Vô Tà lắc nhẹ chén rượu trong tay.
-“Ngươi nói thật chứ?”-Tất cả đều trở nên điên cuồng, ngay cả nữ tử dong binh kia cũng để rơi vò rượu.
-“Hahaha, hai người nghĩ thật hay giả?”-Vô Tà tiếp tục tỏ ra thần thần bí bí, thăm dò hỏi-“Hai ngươi có ác cảm với xà nhân tộc sao?”
-“Nói thật với ngươi chứ, trên sa mạc không hợp lời là chém chém giết giết thôi. Nếu nói thẳng ra dong binh đoàn ra chết trên tay nhân loại còn nhiều hơn trên tay xà nhân.”-Tiêu Đỉnh cười lắc đầu, hắn cũng mới đến đây mấy năm nên không quá bài xích xà nhân tộc.
-“Thật ra nếu xà nhân tộc muốn có thể đơn giản quét sạch tất cả các quốc gia quanh đây.”-Vô Tà đặt chém rượu xuống-“Nếu thực lực của các đế quốc là chén rượu này thì thực lực của xà nhân tộc là cái vò rượu nha.”
-“Họ thật mạnh vậy sao?”-Nữ tử dong binh run lên một cái.
-“Thế nên xà nhân tộc không căm thù nhân loại ta thôi chứ chúng ta có gì để căm thù họ?”-Vô Tà tiếp tục nói-“Haizzz, ta đơn thuần nói thế thôi, không cần để ý đâu. Cô nương sẽ không nói ra ngoài chứ?”
-“Tất nhiên rồi.”-Nữ tử gật mạnh đầu một cách chắc chắn, nàng được ở đây bồi họ uống rượu cũng có nghĩa nàng có thể tin tưởng được.
-“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa chúng ta tiếp tục uống nào.”-Vô Tà vỗ bàn một cái, vò rượu đặt trên bàn bay lên rượu được rót chuẩn xác vào chén của hắn.
-“Uống!”
Ba nam nhân lại cười lớn uống với nhau không chút kiêng kị.
...
...
...
Lúc tỉnh dậy, Vô Tà cảm thấy đầu óc quay cuồng, đôi mắt hơi mở ra thì một tiểu cô nương đang đưa tay lại gần hắn, tiểu cô nương nhìn qua có phần khả ái xinh xắn, cánh tay nàng đang vươn ra lộ ra chút vảy mà xanh. Thấy Vô Tà tỉnh lại, thiếu nữ vội lui lại phía sau, dùng tay kéo vội tay áo che đi chỗ vảy rắn của mình.
-“Thiếu gia...gia đã tỉnh?”
-“Chưa, còn đang ngủ đây. Z...z...z...”-Vô Tà giả vờ ngáy mấy tiếng, rồi ngồi bật dậy vươn vai ngáp dài một cái-“Đoàn trưởng để ngươi đến?”
-“Dạ, đúng. Thiếu gia có gì cứ nói.”-Thiếu nữ vẫn đầy cảnh giác.
-“Ngươi có nghe qua, ta mỗi khi thức dậy đều ăn một tiểu hài tử giống ngươi.”-Vô Tà nhe răng múa vuốt.
-“A.”-Thấy vẻ hung tợn của Vô Tà vội lui lại đụng trúng chiếc bàn để thau nước chuẩn bị cho Vô Tà rửa mặt khiến nước đổ ra ngoài tràn xuống hết xuống đất.
-“Ngươi mới sáng sớm đã trêu chọc một đứa trẻ rồi.”-Cánh cửa phòng mở tung ra, Uyển Nhi xuất hiện ở ngoài của lên tiếng nói, rồi hiền lành nói với thiếu nữ-“Tiểu muội muội lại đây với ta nào.”
-“Không ngờ nàng còn có mặt này.”-Vô Tà không dám tin người lạnh lùng như Uyển Nhi lại có một mặt hiền lành như thế.
-“Liên quan gì với ngươi, tiểu muội muội lại đây nào, để mặc hắn tự mình làm.”
-“Tiểu muội muội, ngươi là con lai giữa nhân loại và xà nhân?”-Vô Tà lên tiếng hỏi, nếu nàng mang dòng máu xà nhân vương vậy phải là vảy bảy màu chứ.
-“A.”-Thiếu nữ run lên một cái, sắc mặt tái xanh.
-“Đừng sợ, tương lai con gái ta cũng giống nàng thôi.”-Vô Tà đầy ẩn ý nhìn Uyển Nhi.
-“Ta mà lấy ngươi cơ à?”-Uyển Nhi thấy ánh mắt của Vô Tà liền hừ một tiếng.
-“Là nàng tự nói chứ ta có nói.”-Vô Tà đầy vô tội nói.
-“Tiểu muội muội, nàng chắc từng nghe qua việc con lai của xà nhân và nhân tộc sống không quá năm tuổi, thế mà nàng lại kiên cường sống được đến lúc này, chả nhẽ chút ánh mắt lại khiến nàng bỏ cuộc?”
-“Chuyện này, chuyện này.”
-“Tất cả ánh mắt là do nàng mà thôi, một tiểu hài tử lúc nào cũng ỉu xìu, nhăn nhó ai chẳng ghét, ta cũng thế.”-Vô Tà thẳng thắn nói-“Uyển Nhi để Thanh Nhi ra đi.”
-“Anh gọi em có chuyện gì?”-Mái tóc chuyển thành màu xanh chứng tỏ nàng đã là Thanh Nhi.
-“Dẫn nàng đi xung quanh một vòng, gặp bất cứ ai cũng phải cười chào, gặp người mệt thì lấy họ chén nước.”-Vô Tà lên tiếng, rồi nhìn qua tiểu cô nương kia-“Nếu nàng không nghe lời cứ nói ta.”
-“Dạ.”-Thanh Nhi gật đầu dẫn theo tiểu cô nương kia ra ngoài.
Vô Tà thở dài một tiếng, hắn đành phải làm một ác nhân sửa lại tính cách của tiểu cô nương kia nếu không khó mà tu luyện tăng tiến lên, lúc đó cho dù có Dao Tuyết chỉ dạy cũng khó mà thành cường giả, hoặc nếu có thể trở thành cường giả thì chín phần vì hận đời mà lọt vào ma đạo.
-“Anh không sợ nàng có ác cảm với anh sao?”-Dao Tuyết hiểu được nỗi khổ tâm của Vô Tà mà lên tiếng.
-“Cứ để xem tình hình thế nào rồi nói tiếp, có một kẻ xấu bên cạnh làm mục tiêu phấn đấu sẽ tốt hơn nhiều.”-Cơ Diễm xuất hiện nói, dù mũi tên trúng vào đích nào cũng đều không quá tệ.
-“Đúng là vậy, một mục tiêu mạnh mẽ để nàng phấn đấu để trả thù thì là tốt nhất.”-Vô Tà cười nói không quan tâm tiểu cô nương kia nghĩ gì về hắn, bắt đầu tự rửa mặt, hơi men đã bị hắn bức ra khỏi cơ thể nhưng hắn vẫn còn khá là nhức đầu.
-“Mà hai người kia cũng có thiên phú khá tốt đó. Có điều công pháp không được tốt nên hạn chế sự phát triển của họ.”-Cơ Diễm trầm ngâm nói-“Tiêu gia anh có huyết mạch khá tốt đấy.”
-“Có lẽ gia tộc có bí mật gì đó.”-Vô Tà cũng suy đoán điều này từ khi phát hiện ra thân phận của Tiêu Huân Nhi đầy bí ẩn.
-“Anh cũng không biết sao?”
“Sao ta biết được, ta còn không thuộc dòng chính của gia tộc nữa là.”-Vô Tà nhún vai nói-“Thực lực mạnh nhất của gia tộc mới Đại Đấu Sư mà thôi........ Đừng nhìn ta thế, ta chỉ nói thật mà thôi.”
-“Thật kỳ lạ!”-Cơ Diễm nhận xét một câu.
-“Để khi nào ta dẫn về gia tộc cho nàng điều tra.”
-“A, đây được coi như là ra mắt cha mẹ chồng không?”-Cơ Diễm che miệng thốt lên.
-“Có thể là như thế.”-Vô Tà không biết Cơ Diễm nói đùa hay nói thật nữa, hắn không mấy tin tưởng mị lực của hắn có thể khiến hai cường giả Đấu Đế lịch duyệt phong phú của mười vạn năm trước rung động. Mà nếu có tự tin thế thì thế giới trước hắn đã không FA, đã mê hoặc ngược lại đại hồ ly nằm vùng kia.
-“Anh nghĩ gì mà nhập tâm thế?”-Dao Tuyết lắc nhẹ cánh tay trước mặt hắn.
-“Không có gì cả.”-Vô Tà khẽ lắc đầu một cái-“Ừm, Cơ Diễm em luyện thành mấy viên đan hỏa?”
-“Về Tử hỏa của Tử Tinh Dực Sư thì được 10 viên, còn về Thanh Liên Địa tâm hỏa chỉ có 6 viên mà thôi. Thực lực không đủ thật khó khăn.”-Cơ Diễm than thở nói, nếu ai đó nghe thấy chắc tức nổ phổi cắn răng đấm ngực than thở nhất là mấy tên luyện đan sư, khi một viên đan hỏa phục dụng có thể tương đương với việc hấp thu dị hỏa trong khi phục dụng đan hỏa dễ dàng hơn, ít nguy hiểm hơn gấp vạn lần so với hấp thu dị hỏa gốc.
-“Đưa ta một viên đan hỏa của Thanh Liên Địa Tâm hỏa đi.”
-“Anh cho tên nhóc kia hả?”-Cơ Diễm lấy ra một viên đan hỏa đưa vào nhẫn trữ vật của Vô Tà.
-“Em không muốn?”-Vô Tà ngẩng mặt lên hỏi.
-“Không phải, em chỉ hỏi vậy thôi.”-Cơ Diễm nhún vai nói-“Với lại chỉ có tên nhóc đó mới có khả năng hấp thụ lấy hai ngọn dị hỏa mà thôi.”
-“Là sao?”
-“Anh không biết? Người bình thường hấp thu nhiều hơn một ngọn dị hỏa sẽ chết, chúng đối lập với nhau mà bạo phát sức mạnh khủng khiếp.”
-“Cái này anh mới biết nha, tên nhóc đó sao hấp thụ được hơn một vậy?”
-“Công pháp hắn tu luyện là bắt nguồn từ em, môt công pháp hấp thu càng nhiều dị hỏa càng tiến giai mạnh mẽ. Mới tu luyện chỉ có Hoàng cấp mà thôi.”-Dao Tuyết chậm rãi giải thích-“Anh không biết mà dám để lại cho hắn.”
-“Thế sao anh không sao cả?”-Vô Tà hắn chỉ lấy mình hấp thu được mà suy luận ra ai cũng có thể làm.
-“Công pháp của anh cao minh hơn cái công pháp kia của em nhiều.”
-“Ra là vậy.”-Vô Tà gật gù nói, hèn gì Cơ Diễm hỏi lại chứ nếu tên Tiêu Viêm kia không tu luyện công pháp bắt nguồn từ nàng cũng chẳng hấp thụ được, để phí tâm tư của hắn mà thôi.