Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Jenny
Beta: Sakura
Alice từ trong nhẫn không gian lấy ra một quyển trục đưa cho Katy, “Ném về phía anh ta”
Katy đã lớn như vậy vẫn chưa từng thấy qua quyển trục ma pháp. Nghe lời của chị chủ không chần chừ mở quyển trục ra.
Một giây sau, cuồng phong gào thét trong phòng, chỉ chốc lát sau kẻ gây sự đã bị ném ra khỏi cửa tiệm.
Hai mắt Katy trợn tròn, không dám tin bản thân đã sử dụng pháp thuật hệ Phong.
Lúc này, Alice cất lời,”Đây là quyển trục ma pháp, phía trên vẽ pháp thuật hệ Phong ‘Vòi rồng’. Lần sau lại có người đến làm loạn trong cửa tiệm, không cần nhiều lời, trực tiếp thổi bay người đó.”
“Tôi không nghĩ sẽ tự tìm phiền phức nhưng cũng không sợ phiền phức!”
Nói xong, cô đưa cho Katherine, Katy, Dick mỗi người một quyển trục ma pháp.
Katy hưng phấn không thôi, rất muốn sử dụng pháp thuật một lần nữa. Thế nhưng nhớ đến giá cả những vật dụng ma pháp này không thấp, rốt cuộc vẫn không nỡ. Chỉ có thể chờ đợi kẻ gây sự đến cửa, về sau lại sử dụng.
Katherine coi như ổn trọng, cất kỹ quyển trục rồi đi tiếp đãi khách.
Dick ở bên cạnh nhỏ giọng nói, ” Ngày hôm qua có vị pháp sư Không gian thoạt nhìn rất nguy hiểm, ngày hôm nay lại có người cố ý đến quấy rối, chắc cửa hàng sắp ế rồi…”
“Đừng lo, chỉ có hai ngày này chịu ảnh hưởng.” Alice an ủi nói.
Dừng lại một lát, ánh mắt của cô trở nên vi diệu, “Người tới dùng cơm toàn người có tiền nên cậu hãy cho họ thêm chút lợi ích. “
Dick nghĩ nghĩ, cư nhiên cảm thấy rất có đạo lý.
“Khoảng thời gian này nếu như thong thả, hãy dạy dỗ ba người mới đến cho tốt. Chờ bọn họ mỗi người tự mình đảm đương một việc thì chị mới nhận thêm nhiều nhân viên nữa.” Alice dặn dò.
Dick nghiêm mặt, “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Tiếp đó lôi kéo Katy, chạy vội đến phòng bếp.
Alice nâng quai hàm, trong lòng bắt đầu tính toán.
Cửa hàng mở hơn nửa tháng, lượng tiêu thụ của sandwich vẫn là nhất tốt. Bánh mì có nhân bán cũng không tệ, ẩn ẩn sau này có thể dẫn đầu xu hướng. Duy chỉ có Cocacola là không người thưởng thức, mỗi ngày lượng tiêu thụ thấp đến đáng thương.
Phải nghĩ biện pháp đẩy mạng tiêu thụ cho đồ uống mới được.
Mặt khác, trải qua mấy ngày này tích lũy được một chút, trong tay có chút tiền. Cô đã thuê được hai gian nhà làm ký túc xá cho nhân viên, bây giờ chỉ chờ nhóm nhân viên thứ hai huấn luyện xong thì có thể thông báo tuyển dụng nhóm thứ ba.
Đợi đến lúc cửa hàng thực phẩm có hơn mười nhân viên chính thức, không cần lo lắng vấn đề không đủ nhân lực, cô ủy thác một người làm cửa hàng trưởng toàn quyền phụ trách, liền có thể thoát thân làm chuyện khác.
Nghĩ như vậy, tiền đồ một mảnh tốt đẹp, cảm thấy bận rộn chỉ là tạm thời.
Trong lòng an định lại, không nhịn được ngáp một cái —- — — đêm không ngủ, tinh lực khó tránh khỏi có chút không xong, thả lỏng ra liền cảm thấy buồn ngủ.
Alice dụi dụi con mắt, trở lên lầu. Dự định ngủ một giấc rồi lại cho chủ nợ đưa cơm trưa.
**
Giờ ngọ, thực ra là một khái niệm đặc biệt mơ hồ.
Vừa đúng 10h30, Noah liền có không tâm tư làm việc, thường ngẩng đầu, xem xét nhân viên giao thức ăn có tới không.
Mấy lần nhìn quanh đều không thấy người, trong mắt dần nổi bão.
“Giáo sư, nếu không ăn trước chút điểm tâm, lót dạ một chút?” Louis đề nghị.
Noah mặt không biểu tình, cầm lấy phần sandwich thịt bò chưa ăn xong của bữa sáng, từng miếng từng miếng một mà ăn.
Louis, “...”
Có trời mới biết cậu nói điểm tâm nhưng thật ra là bánh kem mật ong đã sớm chuẩn bị tốt.
Nhịn lại nhẫn, rốt cuộc nhịn không được, nói ra nghi hoặc trong lòng, “Chỉ là bánh mì kẹp thịt, có ăn ngon như vậy sao?”
Noah không nói gì, đem sandwich phân thành hai.
Dò xét một lát, lại lấy ra một miếng trong đó phân thành hai.
Cầm lấy một phần tư, còn đang nhìn, tựa hồ là đang suy nghĩ, phân lượng có phải đã nhiều rồi.
Louis, “...”
Còn không bằng cự tuyệt.
Nhưng mà khi nuốt một phần tư khối sandwich vào trong miệng thì ý nghĩ liền thay đổi.
Louis tinh tế nhấm nuốt, càng nhai càng hoài nghi nhân sinh. Nuốt thức ăn xuống bụng, cậu nghiêm mặt đặt câu hỏi, “Bánh mì có tăng thêm ma pháp sao?”
“Có.” Noah nắm một khối nhỏ sandwich, ưu nhã đưa vào miệng.
Khó trách giáo sư không khống chế được...
Đang cân nhắc thì trong phòng có ánh sáng trắng hiện lên.
“Cơm trưa của anh.” Alice đặt rổ xuống.
Noah nhìn cô, buồn bã nói, ” Tôi luôn ăn cơm trưa lúc 11 giờ đúng.”
Alice quét mắt đồng hồ, phát hiện giờ phút này đã là 11h05, “Biết rồi, lần sau sẽ đưa sớm hơn.”
Sắc mặt Noah hòa hoãn, định dùng bữa. Nhưng anh vừa cúi đầu xuống liền ngây ngẩn cả người —— trong chén hơn phân nửa là nước canh, trong canh lõng bõng chút mì.
Ngoài ra, cái gì cũng không có.
Trong lòng Noah đầy chờ mong có thịt kho tàu để ăn, “...”
Alice liếc mắt đã hiểu thấu anh đang suy nghĩ gì, “Ăn mỳ sợi xong rồi uống canh. Nói ăn không ngon thì tôi sẽ trả lại nhẫn không gian cho anh, cả nhánh cây Long Văn cũng không cần.”
Noah nhíu chặt lông mày, môi mỏng nhếch lên
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, ăn xong sẽ thay đổi ý nghĩ.” Alice thúc giục.
Noah lại gần thì ngửi thấy một mùi thơm nhạt.
Chắc là anh hiểu lầm rồi?
Ôm ý nghĩ như vậy, Noah nhấp một ngụm canh.
Ngon! Cực ngon!
Không biết sao lại làm được, nhưng là hương vị thơm ngon, hợp khẩu vị.
Bởi vì quá mỹ vị, Noah không nhịn được uống ngụm thứ hai.
“Còn có mì sợi, nếm thử xem.” Alice nhắc nhở.
Noah y lời nếm thử một miếng.
Mì sợi làm từ bột mì, ăn vào đặc biệt có ý vị. Lại thêm canh ngon hương thơm hoàn mỹ thẩm thấu, nếm lấy có một phen cảm thụ đặc biệt.
Noah càng ăn càng nhanh, có chút không dừng được.
Lúc này Alice mới giải thích, “Là canh hải sản nấu cùng mì sợi thật lâu, tuyệt đối ăn ngon. Anh yên tâm, nếu đã đáp ứng thì tôi sẽ đảm bảo nấu ngon.”
Nói xong, chớp mắt rời đi.
Noah không lo đáp lời, con ngươi sóng ánh sáng diễm liễm, ăn hết sức thỏa mãn.
Louis khép hờ mí mắt, cố gắng che lấp kinh ngạc trong lòng.
Bất kể là ai, ở trước mặt giáo sư đều sẽ bị khí tức uy hiếp, tự động khiêm tốn. Cái này là bản năng sinh vật, cũng là kẻ yếu đối với cường giả phát ra kính sợ từ nội tâm.
Vạn vạn không nghĩ tới, có người sẽ không sợ...
**
Từ khi sandwich thịt heo bán đắt hàng, khi Hunter mang hàng hóa thì sẽ mang chút sandwich vị thịt bò, bánh mì có nhân, còn có Cocacola.
Anh nghĩ như vậy, có thể bán hết là tốt nhất, bán không xong... Buôn bán đến người trong nhà trong bụng cũng hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề.
Sự thật chứng minh, năng lực tiếp thu của học sinh rất mạnh, có khá nhiềungười biết nhìn hàng.
Sản phẩm mới mới vừa xuất hiện thì đã có người không thiếu tiền mua một phần nếm thử.
Thường thường nếm xong cái thứ nhất, liền triệt để thành nghiện.
“Bánh mì có nhân thật sự quá ngon! Pho mát ăn ngon đến không cách nào hình dung!”
“Sandwich vị thịt bò cũng không tệ, tôi thích thịt mêmnf một chút.”
“Lạnh đều ăn ngon như vậy, nóng sẽ là tư vị gì? Tôi rất du lịch Clayton!”
“Mặc kệ loại nào đồ ăn, bên trong đều tăng thêm thuốc sức sống phiên bản yếu. Đây là ai nghĩ ra được? Quá trâu!”
Tiếng khen ngợi ùn ùn kéo đến giống như là không cần tiền, đập đến anh ta.
Hunter khiêm tốn mỉm cười nhưng trong lòng điên cuồng tính toán lượng tiêu thụ, lợi nhuận, tích góp.
Đợi đến khi tính ra kết quả, nụ cười càng đậm, gần như khống chế không được, khóe miệng giương lên.
Thương phẩm cực kì bán chạy, không đầy một lát, sandwich, bánh mì có nhân đều bán sạch.
Nữ sinh đang xếp hàng đoạt được chiếc bánh có nhân cuối cùng, hứng trí bừng bừng rời đi.
Nam sinh ở phía sau tức khí, bạo phát, “Có ý gì đây? Làm sao đến phiên tôi thì mọi thứ đều không còn?”
“Thật ngại quá, hàng hóa đã bán sạch, lần sau mời đến sớm.” Bị phàn nàn nhiều lần, Hunter ứng phó phá lệ thành thạo, giọng điệu trầm ổn.
Nam sinh không thể làm gì, đang muốn rời đi. Không ngờ khóe mắt liếc qua thoáng nhìn thấy chất lỏng màu đen, không khỏi dừng bước lại, “Đó là cái gì?”
Hunter trấn định đáp lời, ” Cocacola, uống xong cũng có thể hồi phục thể lực, một ly 2 0 đồng tiền.”
Nói đến lòng chua xót, đồ ăn khác đều đã bán tốt, duy chỉ có Cocacola bao giờ cũng còn lại.
Hunter thậm chí đã cân nhắc qua, nếu không về sau đừng mang Cocacola nữa? Đổi thành món khác, còn có thể kiếm nhiều thêm một chút.
Trong học viện có hiệu thuốc, cũng bán thuốc sức sống nhưng một ống cần 8 đồng bạc, giá cả rất không thân thiện.
Nam sinh ngẫm lại sắp huấn luyện thân thể, cắn răng, quả quyết, “Tôi muốn hai cốc.”
Cậu nghĩ như vậy, lúc huấn luyện kết thúc thì bản thân gần như sẽ mất nửa cái mạng. Đồ uống lại khó uống, nhưng hiệu quả là có thực, dù sao tốt hơn bị tàn phế.
Nghĩ tới đây, cậu quả quyết trả tiền, sau đó bưng lấy thần dược cứu mạng đi đến thao trường.
Kiếm sĩ đạt tiêu chuẩn, nhất định phải có được sức lực cường tráng, kiếm thuật cao siêu. Mà mỗi một loại kỹ xảo đang nắm giữ, đều cần luyện tập với cường độ cao.
Bởi vậy, các kiếm sĩ thường ngày chính là chạy bộ —— huấn luyện thân thể, chém trảm —— tu luyện kiếm thuật.
Từ sáng sớm luyện đến chạng vạng tối, đợi đến huấn luyện kết thúc, phần lớn người co quắp trên mặt đất, cánh tay mệt đến không nhấc lên nổi.
Ban đêm trước khi ngủ còn phải thoa cao dược đặc trị, giảm bớt mệt nhọc. Nếu không cẩn thận quên đi, ngày hôm sau tứ chi đau nhức, không bò xuống giường nổi, chỉ có thể xin nghỉ bệnh.
Cũng bởi vậy, luyện võ không phải chuyện dễ dàng. Cao dược là phải mua, thuốc sức sống là phải uống. Không nỡ dùng tiền, tiến độ kém xa người khác ngay.
Gia cảnh Hawke bình thường, không thể thường xuyên uống thuốc sức sống. Vì thế mà cậu ăn khổ nhiều, chịu tội nhiều. Ngẫu nhiên hồi tưởng lại, trong lòng kìm lòng không được chua xót.
Giữa lúc miên man suy nghĩ, võ đài đã gần ngay trước mắt.
8h30, lão sư giảng bài đúng giờ hiện thân. Chỉ thấy ông nhe răng cười một tiếng, nhẹ nhàng nói một câu, “Trước vòng quanh học viện chạy 20 vòng. Khi nào chạy xong thì ăn cơm trưa.”
Dù sớm đã đoán được, đáy lòng các học viên vẫn phát ra từng trận bi thương.
Hawke nuốt ngụm nước bọt, có chút khẩn trương.
Như thường lệ, giữa trưa có một giờ nghỉ ngơi. Nếu như về trễ, sử dụng lố thời gian nghỉ trưa, vì để không đến muộn lớp học buổi chiều, cơm trưa tự nhiên chỉ có thể bớt đi.
Trước đây, phàm là thầy giáo giảng bài phân phó chạy bộ thì cậu chưa bao giời được ăn cơm trưa.
Có lẽ sớm nay đã uống xong một ly côca, nói không chừng có thể kịp thời trở về.
Mang theo một tia chờ mong, chạy cự li dài chính thức bắt đầu.