Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Achill chớp chớp mắt phải, phát hiện hóa ra chỉ có thể phân biệt trắng và tối của con ngươi, có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy chút ít cảnh tượng.
Anh ta nhất thời mững rõ, hung phấn đến không biết phải nói lời gì.
“Vấn đề của anh có chút nghiêm trọng, chậm trễ quá lâu, đã bỏ lỡ thời điểm điều trị tốt nhất.” Alice trầm giọng tuyên bố tin dữ.
“Vậy phải làm sao đây?” Achill lộ ra một chút nôn nóng.
Nếu không thể điều trị thì anh đành phải chịu. Nhưng hiện giờ bệnh tình rõ ràng có chuyển biến tốt, anh kìm lòng không nổi mà chờ mong kỳ tích có thể xuất hiện.
“Từ hôm nay trở đi, liên tục ba ngày đều đến báo danh, tiếp nhận điều trị.” Alice cẩn thận dặn dò.
Achill, “…”
Nghe nói vấn đề của anh có chút nghiêm trọng, anh còn cho rằng sẽ phải táng gia bại sản để mua sắm thảo dược, không nghĩ đến đối phương chỉ muốn anh trong hai ngày kế tiếp, mỗi ngày đi một chuyến.
Cái này cũng có thể tính là yêu cầu?!
Achill không dám tin, nhịn không được hỏi thêm một câu, “Cần phải chuẩn bị gì không?”
“Không cần, anh đến là được.”
“Ba ngày sau, đôi mắt liền sẽ không sao nữa?”
“Đúng.” Alice gật đầu.
“Tiền chữa trị...” Achill muốn nói lại thôi.
Alice kỳ quái nhìn hắn, “Đám hộ vệ không có nói với anh sao? Hễ là cư dân trong trấn, điều trị miễn phí.”
Kinh hỉ tới quá đột ngột, như trực tiếp đem Achill vào trong mộng.
Vừa nghĩ đến đối mắt rốt cuộc có thể chữa khỏi, còn không cần tiêu phí tiền, anh vui đến độ muốn chạy vòng quanh quảng trường.
“Quý cô Alice, tôi, tôi, thật sự rất cảm tạ cô!” Achill kích động đến run rẩy, lời nói đều không thể nói trôi chảy, “Tôi cam đoan, hai ngày tới nhất định sẽ đến đúng giờ.”
“Uhm, ngày mai gặp.”
Sau khi tạm biệt lẫn nhau, Alice lại tiếp tục “ăn không ngồi rồi”
**
Lúc chạng vạng tối, nhóm người mạo hiểm mang theo thu hoạch của một ngày, lục tục trở về Clayton.
Dựa theo thói quen những ngày qua, trước đi đến quán ven đường mua phần sandwich, sau lại đến của hàng thực phẩm Alice, mua ly Coca, cùng nhóm đồng bọn vừa ăn vừa trò chuyện.
Mấy ngày nay, Helen, Fred, Neil bôn ba qua lại trấn Clayton và học viện Hoàng Gia, chút thời gian nhàn rỗi cũng không có. Thỉnh thoảng đến cứ hàng thực phẩm mua thức ăn cũng không thể dừng lại, chỉ có thể mang theo ăn trên đường.
Bánh mì mới ra lò so với bánh mì cũ, hương vị cách biệt rất lớn.
Nhóm 3 người Helen, miệng đã sớm được dưỡng tốt từ lâu, ăn lương khô ăn đến thống khô vạn phần. Thế cho nên về sau, bọn họ có tiền cũng không muốn kiếm, chỉ muốn tranh thủ thời gian trở về Clayton, mỗi ngày săn bắt, ăn cơm, bình bình yên yên qua ngày.
Đợi đến khi kết thúc công việc, ba người họ không kịp chờ đợi chạy đến cửa hàng thực phẩm tụ tập dùng bữa.
Bởi vì chuyến này kiếm được không ít tiền, Helen tay lớn vung lên, biểu tình hào phóng, “Bánh mì có nhân, Coca, gà viên hoàng kim, kem, mỗi thứ 3 phần!”
Hôm đó Katherine nghỉ phép, Taylor đang trực. Không bao lâu cậu liền tính toán ra tổng tiền, “Chào quý khách, tổng cộng là 150 đồng tiền. Xin hỏi gà viên hoàng kim muốn dùng với loại tương nào?”
“Hai dĩa tương vị thịt nướng, 1 dĩa tương ớt ngọt.” Trong lúc trả lời, nước bọt trong miệng không tự giác bài tiết. Helen cảm thấy bản thân và mỹ thực “cửu biệt trùng phùng”, đặc biệt muốn tiếp xúc gần gũi, cùng nhau giải bày tâm sự.
“Chờ một lát.”
Thức ăn rất nhanh đầy đủ, ba người cấp tốc tìm chỗ ngồi ở đại sảnh.
Múc một muỗng kem đưa vào miệng, Helen hạnh phúc cảm than, “Đây mới là thức ăn cho người ăn.”
Neil không nói hai lời, uống một ngụm lớn Coca, tiện đà thở một hơi dài đầy thỏa mãn, “Đồ uống trong cửa hàng thực phẩm thật ngon. Coca không thêm đá lạnh, quả thực như mất đi linh hồn.”
Fred lấy khối gà hoàng kim chấm đầy tương vị thịt nướng, sau đó “A ô” một ngụm, hạnh phúc muốt vào bụng, “Gà hoàng kim nguội lạnh không ngon bằng nóng hôi hổi. Chất thịt xốp giòn, tươi non, ngon quá đi thôi!”
Ba người động tác nhanh chóng mạnh mẽ, liều mạng đưa thức ăn vào miệng, trong nhất thời không quan tâm trò chuyện.
Lúc này, tiếng nghị luận rõ rệt của bàn bên cạnh lọt vào tai.
“Quý cô Alice quá tài ba! Chẳng những biết làm thức ăn siêu cấp ngon, bản thân còn là pháp sư toàn hệ! Người như vậy đừng nói là tận mắt nhìn thấy, trước kia nghe cũng chưa từng nghe qua.”
“Pháp sư toàn hệ? Thật hay giả? Chưa từng nghe nói Đế quốc có một người như vậy nha.”
“Đương nhiên là thật. Có người tự mình đến hỏi, Quý cô Alice thẳng thắn thừa nhận. Lúc đó tôi ở bên cạnh, nhìn thấy rất rõ ràng.”
“Chẳng trách. Nghe nhóm người hộ vệ nói, Qúy cô Alice có hi vọng trở thành Lệnh chủ đời kế tiếp. Cô ấy lợi hại như thế, không chọn cô thì còn chọn ai?”
“Tôi cảm thấy để cô kế nhiệm là rất tốt. Này mới mấy tháng đâu? Trấn Clayton liền phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất! Nếu để tôi quay lại những ngày tháng trước kia, tôi có thể không chịu nổi đâu.”
“Trước tiên là công bố công thức làm sandwich, sau lại ở quảng trường chữa bệnh miễn phí cho cư dân, Quý cô Alice thật sự quá tốt rồi! Nếu như cô có thể kế thừa tước vị, nhất định sẽ là một vị Lệnh chủ tốt.”
Nhóm Helen nghe thấy liền sửng sốt.
Pháp sư toàn hệ?
Lệnh chủ kế nhiệm?
Chữa bệnh miễn phí cho cư dân?
Đây là cái gì cùng cái quái gì?
Chẳng qua chỉ ra bên ngoài nửa tháng, lời cư dân nói, bản thân làm sao lại nghe không hiểu chút gì cả?
**
Buổi sáng có chút bận bịu, buổi chiều cơ bản (tê liệt) ngồi trên ghế phơi nắng.
Alice tự nhủ trong lòng, bàn tay vàng/ cuộc sống thần thánh thật sự là tịch mịch như tuyết, không có chuyện gì có thể làm khó được cô.
*Nguyên văn “khai quải nhân sinh”: nghĩa tựa như “bàn tay vàng”
Đến 5 giờ, cô đứng lên, dự định rời khỏi quảng trường.
“Hôm này là ngày đầu tiên, dựa theo ước định của quý cô và ngài Lệnh chủ, còn 6 ngày …” Một gã hộ vệ tận chức trách nhắc nhở.
Alice lên tiếng, “Tôi biết.”
Nói xong thuấn di biến mất.
Hộ vệ vẻ mặt kinh ngạc, miệng khẽ nhếch, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ đóng lại.
Alice trở lại phòng bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn cần thiết, một phen chuẩn bị, sau đó mới đi đưa cơm.
Trong phòng thí nghiệm, Noah đã sớm không còn tâm tư làm việc. Mỗi năm phút anh liền ngẩng đầu đảo mắt một vòng, mỗi năm phút lại ngẩng đầu đảo mắt một vòng, hi vọng nhìn thấy thân ảnh nào đó trong phòng.
Thế nhưng người nọ chậm trễ không đến.
“Đã nói buổi tối làm món ngon, chính là không thấy người, đây không phải là chọc người thèm ăn sao?” Noah có chút cáu kỉnh.
Mỹ thực trước mắt, khả năng tự chủ của anh chịu không nổi một kích.
Lại một lần nữa ngẩng đầu không thấy người, Noah thầm hạ quyết tâm, người đưa cơm lại không đến, anh sẽ tự mình tìm đến cửa.
Ý niệm vừa nảy ra trong đầu, không gian vặn vẹo, Alice xuất hiện ở trước mặt anh.
Khóe miệng Noah giương lên, “Tối nay ăn gì?”
“Lẩu”
Noah, “?”
Anh nghe thấy câu trả lời, nhưng lại không hiểu lẩu là cái gì.
Chỉ nhìn thấy Alice từ chỗ lấy tài liệu, mang ra một cái đèn cồn, dựng lên một cái nồi nhỏ.
Đổ nước canh vào trong nồi, nhóm lửa đèn cồn, đậy nắp. Trong lúc chờ nước canh đun sôi, cô đem nguyên liệu cắt thành từng khối từng khối, đặt vào trong đĩa.
“Có ý gì? Lẩu ăn như thế nào?” Noah đã sớm đợi khai tiệc, nhưng đợi hồi lâu, cũng chưa nghe Alice nói có thể ăn.
Bụng đói bắt đầu kêu vang, anh xụ mặt, môi mỏng mím chặt, khí áp quanh thân càng lúc càng thấp.
“Kiên nhẫn chút, chờ một chút là có thể ăn.” Alice tự thân bộn rộn một hồi, không hề sợ người nào đó đen mặt.
Vài phút sau, nước canh đã sôi, công tác chuẩn bị cuối cùng cũng hoàn thành.
Alice mở nắp nồi, gắp một miếng thịt bò béo đưa vào trong nước canh nhúng rồi lại nhúng. Đợi đến miếng thịt đổi màu, cô đặt miếng thịt vào trong đĩa đựng đầy tương mè, “Ăn đi.”
“Vừa nấu vừa ăn?” Noah kịp phản ứng.
“Đúng, muốn ăn thứ gì thì lấy thứ đó, bỏ vào trong nồi nấu nấu 1 chút, qua chốc lát là có thể vớt lên.” Alice chỉ đến cái đĩa, “Bên trong là tương mè, vừa thơm vừa ngọt, hương vị đặc biệt đậm đà. Nếm thử xem, nếu không thích, không chấm tương, có thể trực tiếp ăn.”
Đối mặt với sự vật không quen thuộc, thái độ Noah luôn cẩn trọng. Anh trước chấm chút tương mè nếm thử, đợi khi xác định hương vị không tê, mới đem miếng thịt chấm đầy tương đưa vào miệng.
Thịt mỡ nạc giao nhau, đường vân rõ rang tự nhiên, màu sắc tươi đệp. Cắn 1 cái, cảm giác tươi non nhiều nước hòa lẫn vị ngọt của tương mè, hương vị tuyệt diệu.
Ăn một miếng, Noah không nhịn được lại thả 4 miếng thịt bò vào trong nồi.
“Thịt dê cũng không tệ, còn có rau xà lách, cải thảo, thịt bò viên, bánh tổ, cánh gà.” Alice lần lượt giới thiệu.
Cô nói loại nào thì Noah liền thả loại đó, phối hợp ăn ý.
Đến khi giới thiệu xong, Alice lại láy cái nồi nhỏ, ở dưới đáy châm lửa đèn cồn.
Noah, “?”
“Vì nhanh chóng chạy đến, bữa tối còn chưa kịp ăn.” Alice nói năng hung hồn đầy lý lẽ, “Lát sau còn ở lại phòng thí nghiệm chế tác pháp trượng, lười chạy đi chạy về.”
Mặt khác, cô chuẩn bị nguyên liệu ăn lẩu, vốn là phần cho hai người.
Noah, “…”
“Nếu tôi nói không được thì sao?” Anh rất tò mò.
Alice ý vị thâm trường nhìn lại, không đáp mà hỏi lại, “Về sau còn muốn ăn lẩu hay không?”
Nước canh là đặc chế, tương mè là bí phương độc nhất vô nhị, không có cô, về sau không dễ lại ăn được hương vị tương tự.
“Ngồi.” Noah quyết đoán đổi giọng.
“Lựa chọn sáng suốt.” Alice ung dung ngồi xuống, “Ăn đi, ăn xong sau đó còn có kem.”
Nếu người nào đó quả thực dám không cho cô ngồi xuống, liên quan đến món ngọt sau bữa ăn, cô tuyệt đối sẽ không nhắc đến nửa câu.
Kem? Lài là danh từ chưa từng nghe nói qua, hẳn là sẽ rất ngon? Nghĩ tới đây, Noah không khỏi âm thầm chờ mong.
Mùa hè ăn lẩu, rất dễ ăn đến một thân đầy mồ hôi, may mắn hai người đang ngồi đây đều là pháp sư toàn hệ.
Trên đầu vừa mới toát ra chút mồ hôi mỏng, Noah liền dùng pháp thuật hệ Băng từ bốn phía tạo ra hai khối băng lớn. Sương trắng mang theo khí lạnh nhè nhẹ phiêu tán ra bên ngoài, từng đợt gió mát hướng thẳng chính diện mà thổi đến.
Alice từ trong không gian giới chỉ lấy ra hai ly Coca ướp lạnh, nghiêm mặt nói, “Thời điểm trời nóng, dùng thức uống rất thống khoái.”
Dứt lời liền uống một ngụm lớn, khí nóng trên thân đột nhiên rút đi.
Thần kỳ như vậy?
Noah đưa cái ly để sát vào, nhấp một ngụm nhỏ. Một giây sau, rất nhiều bọt khí trong khoang miệng nổ vỡ ra. Lỗ chân lông toàn thân nở ra, sảng khoái nói không nên lời.
“Kem là cái gì?” Noah đột nhiên mở lời.
“Là món lạnh.” Alice cắm cúi ăn, đầu cũng không ngẩng lên.
“Tôi muốn nếm thử ngay bây giờ.” Noah mắt sắc đen nhánh, ánh mắt mờ mịt.
Alice động tác ngừng một chút, kinh ngạc nhìn anh.
“Lấy ra đây.” Noah thúc giục.
Alice cũng không nhiều lời, từ trong không gian giới chỉ lấy ra 1 cái hộp, nhắc nhở anh, “Dùng muỗng múc lấy ăn.”
Noah múc thử một muỗng, phát hiện kem có cảm giác nhẵn mịn, hương vị ngọt ngào. Quan trọng nhất là, vụn băng cực ít, một chút cũng không cảm thấy có hạt nào.
Noah từng muỗng từng muỗng đưa vào miệng, càng ăn càng nghiện, cuối cùng, bày ra dáng vẻ chính đáng mà nói, “Lấy kem làm bữa tối cũng có thể.”
Alice, “…”
Đây chính là muốn đem món ăn vặt làm bữa tối, thân làđầu bếp, cô cảm thấy không được.
**
Lẩu phối với Coca đá lạnh, đánh đâu thắng đó! Lại thêm kem vani, trên đời này không mấy ai có thể chống lại mê hoặc dạng này!
Sau bữa cơn, Noah ôm bụng, ra cửa tản bộ tiêu thực.
Alice đem vật liệu cần thiết chất đống ở trên bàn, hít thở sâu mấy lần, điều tiết tâm tình.
Cô tự nhắc nhở bản thân, “Cơ hội chỉ có một, nếu trong quá chế tác xuất hiện sai sót, hoặc là tự mình tìm vật liệu khác, hoặc là ghi nợ ân tình, lại nhờ Noah giúp đỡ.”
Nghĩ đến hậu quả thất bại nghiêm trọng, cô không rét mà run, hạ quyết tâm 1 lần thành công.
Ngưng thần tĩnh khí, ngừng thở, hết sức chuyên chú làm việc.
Nửa giờ sau, pháp trượng toàn thân đen nhánh, kiểu dáng mộc mạc phiêu phù giữa không trung, phát ra ánh sáng nhạt trong suốt.
Alice cất giọng trong mang theo tia mừng rỡ, “Xong rồi!”
**
Tác giả có lời muốn nói: A, nghĩ đến muốn ăn và ăn
Tương mè, Spite lớn, nồi lẩu nhỏ.