Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Nayuki
Beta: Sakura
“Sandwich thịt heo! Sandwich thịt heo mới ra lò đây!”
“Cocacola lạnh, Cocacola ướp lạnh ngon ngọt đây! Tổng cộng 100 ly, ai tới trước được trước.”
“100 phần kem ly miễn phí đây, ai thích mau tới lấy nào!”
…
Nghe nói tất cả đồ ăn ngon đều được nhận miễn phí, trước các sạp hàng bắt đầu xếp thật dài.
“Sandwich, Cocacola ướp lạnh, gà hoàng kim, bánh mì nhân, kem ly, tất cả đều có thể nhận sao?” Người xếp hàng đầu tiên hỏi lại Katherine cho chắc chắn.
Katherine khẳng định, “Đúng vậy, tất cả đồ ăn tự do chọn, giới hạn mỗi người được một phần.”
Đồ ngon thì quá trời, mà mỗi người chỉ được chọn một.
Người kia khổ sở nhắm mắt lại, không biết nên chọn cái gì.
“Nhanh lên, đừng có lưỡng lự nữa.”
“Kem ly sẽ bị chảy ra phải không?”
“Lỡ mà tan hết đá rồi thì còn gì, Cocacola ướp lạnh nữa!”
Người phía sau giục không ngừng.
Dù sao cũng là đồ miễn phí, cứ nhằm cái nào đắt tiền nhất là chọn là được rồi! Chuyện đơn giản nhưng hiệu quả thế còn gì.
Khách không chần chừ nữa, quyết đoán chọn luôn, “Cho tôi một phần gà hoàng kim.”
“Muốn chọn loại nước sốt nào? Có sốt thịt nướng, sốt tương ớt ngọt.” Katherine nhẫn nại hỏi thăm.
Cái gì mà sốt thịt nướng, rồi còn sốt tương ớt ngọt… Người này trước đây chưa từng ăn qua gà hoàng kim, nên không phân biệt được sự khác nhau của hai loại sốt.
Người đằng sau thì càng ngày càng giục rối rít, đành chọn đaị một loại, “Sốt thịt nướng.”
Katherine đưa gà hoàng kim cùng sốt thịt nướng được đóng gói cẩn thận đưa cho khách, sau đó đợi người tiếp theo.
Người tiếp theo rõ ràng là khách quen. Đến lượt mình, anh ta gọi ngay, “Cho tôi một phần kem ly. Trời mùa hè thế này ăn kem ly giải nhiệt là nhất!”
“Vâng, thư ngài.” Katherine đồng ý, ngay bên cạnh có người đưa kem ly tới.
Vị khách cầm ly kem không đi ngay mà ở lại nói thêm đôi câu, “Tất cả đồ ăn này đều tặng miễn phí sao? Lãnh chúa mới nhậm chức thật hào phóng quá!”
Katherine cười bảo, “Chị chủ nói có thể nhận được tước vị lãnh chúa, người thấy vui vẻ. Cho nên mới bỏ tiền túi ra mời mọi người ăn bữa cơm.”
“Những thứ khác không nói, còn sandwich thì sao? Theo tôi biết thì cửa hàng đã không bán món này nữa rồi mà.”
“Mua của người dân ạ. Ngài cứ yên tâm, chúng tôi đã thử qua rồi, tay nghề khá lắm, hương vị tuyệt đối không vấn đề gì.”
Nghe vậy, khách quen lắc đầu thở dài, “Lúc trước công khai cách chế biến sandwich, ai muốn học, chỉ cần đến phủ lãnh chúa là được học. Đáng tiếc bà vợ ta quá ngốc, học hoài không được. Nếu không chỉ cần dựa vào tay nghề làm món này cũng có thể kiếm ăn được rồi!”
Không phải cứ muốn học làm sandwich là học được, trên thế giới này có một loại người gọi là tay phế…
Khách quen càng nghĩ càng đau lòng, rốt cục không còn tâm tình nào nói chuyện phiếm nữa. Cụp đầu, rũ mắt đi ra ngoài.
Người thứ ba là một cô gái trẻ.
Cô cô này dẩu mỏ, xem ra không vui vẻ gì, còn lẩm bẩm, “Một ly Cocacola mà 10 đồng, tôi muốn thử xem, nó có gì hay chứ! Cho tôi một ly.”
Thái độ rõ là bất mãn, nhưng Katherine lại ngó lơ, vẫn ôn hòa rót đồ uống.
Cô gái trẻ uống ừng ực ừng ực, rồi trợn tròn mắt.
Trước khi uống, trong lòng còn lầm bầm – cái gì mà cửa hàng gà cay chứ? Muốn lừa người ta chắc! Chỉ có đồ ngu mới bỏ 10 đồng ra mua thứ đồ uống đen thui như mực thế này!
Uống xong rồi… Vị ngọt từ từ lan ra, sao mà đã! Toàn thân tự nhiên thư thái mát mẻ, cứ như bị phù phép ý! Bảo bối thần kỳ như thế mà chỉ có 10 đồng, chủ quán quá lương thiện! Chỉ vì quyết tâm giữ mình, cho đến giờ không hề uống một ngụm Cocacola nào, mình quả thực là ngốc không biên giới.
Cô gái trẻ vừa tự phỉ nhổ mình, vừa vội vàng lục túi, “Tôi còn muốn uống một ly nữa, 10 đồng đúng không?”
Không ngờ Katherine lắc đầu, “Hiện tại, quầy chỉ tặng chứ không bán.”
Cô gái trẻ, “…”
Đây là cái chuyện gì vậy.
Trò đời? Muốn vung tiền cũng vung không được là sao.
Liếc sắc mặt người ta, cô cô thở dài, dường như phải chấp nhận số phận, “Được, được, được, ta chịu khó đi vài bước, đến cửa hàng thực phẩm mua là được chứ gì?”
Ai ngờ Katherine trưng vẻ mặt nuối tiếc, “Trong lúc diễn ra lễ hội ẩm thực, tất cả nhân viên cửa hàng đều đến giúp hết nên cửa hàng tạm nghỉ ạ.”
Cô gái trẻ ngốc trệ. Làm sao mà ngờ được, tiền của mình muốn bỏ ra mua đồ, người ta cũng không cho cơ hội mà mua.
Cô cô còn muốn nói gì nữa, khách xếp hàng phía sau đã nổi giận, “Nói nhảm cái gì mà lắm thế? Được ăn được uống rồi thì rời khỏi hàng được không? Đằng sau vẫn còn đang đợi đây này.”
“Cái con nhỏ này làm sao vậy? Mình uống nước mát rồi không quan tâm người khác vẫn còn xếp hàng dưới mặt trời chói chang đấy à?”
“Mấy cái người này, người sau càng lề mề hơn người trước, lúc nào mới đến lượt ta? Muốn phát điên quá đi.”
“Đằng sau đừng xếp hàng nữa! Trên thị trấn cũng có sạp khác cơ mà, mắc cái quái gì mà cứ phải xếp chỗ này chứ?”
“Cái gì? Cửa hàng thực phẩm nghỉ bán? Thôi tiêu đời! Cửa hàng không mở thì ăn cái gì? Mấy ngày tiếp theo sống thế nào bây giờ? Thà không làm lễ hội ẩm thực còn hơn, cứ mở cửa hàng bình thường được rồi.”
Phàn nàn, bất mãn, thúc giục xen lẫn nhau, oán khí cũng đặc lại sắp thành hình rồi. Cô gái trẻ không dám nấn ná nữa, cũng không dám hỏi gì thêm, vội vàng rời khỏi.
Cả hàng dài di chuyển chậm chạp, may mà ai cũng tuân thủ kỷ luật, ồn ào thì ồn ào, nhưng không hề đánh nhau, cũng không hề chen ngang.
“Để ăn mừng lẽ nhậm chức, lãnh chúa tiến hành lễ hội ẩm thực, tất cả các quầy hàng đều có thể nhận đồ ăn miễn phí.” Tin tức nhanh chóng lan ra khắp Clayton.
Nghe chuyện này xong, Wilson đến cửa hàng cũng không mở bán, kích động chạy đi nhận phúc lợi.
Ở góc đường, nhân viên cửa hàng bận đến sứt đầu mẻ trán.
“Mỗi món mỗi người chỉ được nhận một phần, không thể nhiều hơn.”
“Cảm thấy gà hoàng kim đắt hơn Cocacola, vậy nên nghĩ mình lỗ vốn hả? Vậy thì gọi gà hoàng kim đi, đừng chọn Cocacola làm gì?”
“Gà hoàng kim giá 20 đồng, nên để cho công bằng phải đòi phần ăn Cocacola với sandwich hả? Đùa à! Chỉ cho phép chọn một như nhau. Không cho chọn phần ăn, có phải còn có ý định để ta bù lại tiền chênh lệch cho phải không?”
Katy bị khách hàng cù cưa cù nhầy, trán nổi gân xanh, thiếu điều muốn cùng người kia đồng quy vu tận luôn cho xong.
Đúng lúc ấy, một thanh kiếm kề vào cổ khách hàng nọ.
Arthur lạnh lùng hỏi, “Muốn chết phải không?”
Ngay lập tức người kia ra sức lắc đầu, giọng nói cũng run rẩy, “Tôi, tôi, tôi bỏ là được chứ gì!”
Arthur thu kiếm, tiếp tục lừ mắt nhìn.
Người kia sợ đến mức vội vàng bỏ chạy.
“Coi như là tống tiễn xong, cho đồ ăn mà cũng mang thù được.” Katy không cam lòng còn nói thêm.
Tên quấy rối đã rời khỏi, Arthur lại ôm kiếm đứng bên cạnh, lạnh lùng nói, “Tiếp tục.”
Giờ thì, không còn ai dám ý kiến nữa.
Khách hàng đã ngoan ngoãn hơn, chỉ báo loại đồ ăn, lấy đồ rồi rời khỏi hàng rất nhanh.
Tất cả đều ngay ngắn trật tự, hiệu suất tăng lên nhiều, cuối cùng Katy cũng bận rộn không ngơi tay.
Cô bé vừa ăn một cái bánh mì nhân, vừa cầm một ly Cocacola ướp lạnh, đang định uống thì vô tình nhìn qua Arthur, có chút do dự.
Cuối cùng, cắn môi, đưa Cocacola qua, “Cám ơn đã hỗ trợ, trời nóng thế này, mời chú một ly nhé.”
Arthur định từ chối, không ngờ cô bé rất kiên quyết, không cho phép cự tuyệt.
“Đồ ăn của nhân viên, không cần dùng tiền, không cần khách sáo.” Nói xong, Katy cầm bánh mì nhân đi xa.
Arthur nhìn ly Cocacola ướp lạnh, giọng nói đầy bất đắc dĩ. “Lỡ mà uống nhiều quá, mình cũng giống đám Sư thứ đuôi đỏ kia không rời khỏi được Clayton thì làm sao bây giờ? Đây là báo ân hay báo thù chứ?”
Thở dài xong, làm ba ngụm đã uống xong Cocacola, dù sao trời cũng quá nóng nực.
Wilson đứng ở gần đó, quan sát hết toàn bộ, không chỉ không sợ hãi mà còn cực kỳ vui vẻ tham gia đội ngũ xếp hàng.
Bản thân là khách quen của cửa hàng thực phẩm, sớm đã có thói quen tuân thủ quy định, như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra. Chỉ cần không tuân thủ quy định thì cô chủ sẽ có 100 cách dạy dỗ cho ra người.
Xem đi, lòng tham không đáy, chẳng phải đã bị sức mạnh áp chế đi khỏi sao? Cuối cùng cái gì cũng không được, còn không thảm à? Không bằng ngay từ đầu ngoan ngoãn chút là được.
Cùng lúc đó, ở quảng trường, có người rụt rè hỏi, “Mỗi người có thể lấy một phần thật sao?”
Dick nhìn qua, thấy người hỏi là một cô bé mười hai mười ba tuổi. Sau lưng là một cậu bé nhỏ hơn, khoảng bảy tám tuổi.
Sau khi trở thành nhân công làm việc cho cửa hàng đến giờ, mỗi ngày đều được ăn no mặc ấm, Dick cũng đã dần quên cảm giác đói khát như thế nào.
Nhìn kỹ cặp chị em gầy như que củi này, cảnh tượng xưa kia bỗng hiện lên trong trí nhớ.
Mũi cậu cay cay, dùng giọng khẳng định chắc nịch trả lời, “Đúng vậy, mỗi người đều có thể được nhận. Hai người có thể nhận được hai phần đồ ăn.
“Vậy thì tốt quá!” Cô bé mừng rỡ reo lên.
Đợi đến lúc Dick hỏi chúng muốn ăn gì, cô bé không cần nghĩ đã nói, “Em muốn ăn bánh mì nhân.”
Cô bé nhìn tới nhìn lui, nhận định đây là món đồ ăn chống đói cao nhất.
“Đây.” Dick đưa bánh mì ra.
Đến lượt cậu bé, nó cũng chọn bánh mì nhân.
“Cảm ơn, rất cám ơn mọi người.” Cô bé cảm ơn rối rít, mãi sau mới chịu rời khỏi.
Ngồi xổm xuống đất, cậu bé ngoan ngoãn đưa bánh mì nhân ra, “Chị, cho chị ăn nè.”
Cô bé đỏ hoe mắt, suýt chút nữa là khóc. Cố nén lại an ủi, “Không sao, chị cũng có bánh mì, cái này em ăn đi.”
“Vừa rồi anh kia nói, lễ hội ẩm thực sẽ kéo dài năm ngày, mỗi ngày chúng ta đều có thể đến nhận đồ ăn đấy.”
“Trong khoảng thời gian này không cần phải chịu đói rồi, em yên tâm ăn đi.”
Lúc này cậu bé mới cầm lại bánh mì, vui vẻ cắn một cái.
Bánh mì mềm mại, pho mát ngọt ngào, kết hợp với nhau đúng là món ăn ngon nhất trên đời! Hai đứa trẻ cực kỳ kinh ngạc, cảm giác mình đã gặp may.
Bên kia, đến lượt một nhà có ba người gọi món. Đứa con gọi một hộp kem ly, chồng gọi một ly Cocacola, còn vợ gọi gà hoàng kim với sốt tương ớt ngọt.
Ba người thay nhau ăn kem ly, uống Cocacola, ăn gà viên, bỗng nhiên người chồng nói, “Lúc trước nghe nói chủ tiệm phía tây bán đồ ăn ngon, tưởng là nói khoác, ai ngờ hương vị đúng là không tệ.”
“Nếm thử cái này đi, hương vị tuyệt vời! không biết làm như nào mà được vậy.” Người vợ đưa một miếng gà tới đút cho chồng.
Người chồng tiện thể ăn luôn, một lúc sau sợ hãi thán phục, “Quả đúng vậy.”
Lập tức bổ sung thêm, “Món đồ uống này cũng dễ uống lắm, thử đi.”
Hai vợ chồng cùng trao đổi đồ ngon, lúc này, đứa con mới ngẩng đầu nói lớn, “Kem ly cũng ăn ngon lắm, sau này con muốn ăn nữa!”
Người mẹ mỉm cười bảo, “Nếu con có thể vào được học viện Kỵ Sĩ, một tháng cho con ăn hai lần cũng không sao.”
Vào được học viện Kỵ Sĩ, có thể ăn được hai lần một tháng?
Căn bản đứa bé không hiểu ý trong lời nói, chỉ hiểu mình có thể có cơ hội ăn ngon thêm nữa, vì vậy không thể chờ thêm mà đồng ý ngay, “Mẹ hứa rồi nhé!”
Khẳng định nhanh chóng, rất sợ người lớn sẽ đổi ý.
Mà không thấy ba mẹ mình liếc nhau, nở nụ cười.