Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Hana
Beta: Sakura
Ăn xong sandwich, Ward liền túm Martin đi, bóng lưng bọn họ như đang chạy trối chết.
John cẩn thận hỏi thăm, “Vừa rồi hai người kia… là học sinh học viện Hoàng Gia?”
Alice sững sờ, “Vì sao lại nói vậy?”
“Đi tới sơn mạch U Minh, không phải học sinh học viện Hoàng Gia thì là người của Công hội mạo hiểm. Hai người bọn họ trẻ tuổi, ra tay hào phóng, nhìn rất giống thiếu gia nhà quý tộc.” John phân tích rất có lý.
Alice cũng không giấu diếm, “Chú nói không sai, bọn họ chính là học sinh của học viện Hoàng Gia.”
Nghi vấn được giải đáp, John chẳng những không trở nên thoải mái hơn, ngược lại biểu cảm càng thêm mê mang.
Học sinh học viện Hoàng Gia vì sao lại gọi cô gái trước mặt là “quý cô “. Phải biết đây là một loại tôn xưng không phải ai cũng có thể được gọi như vậy.
Ông lại nghĩ tiếp, sandwich kia thật sự ăn ngon như vậy sao? Có thể mua liền một lúc 5 cái.
Trong đầu chợt có một suy nghĩ, một bữa ăn bỏ ra một ngân tệ, bọn họ cũng thật phung phí.
...
Suy nghĩ dần hỗn loạn, nhất thời không thể tìm ra đầu mối, John có chút ngây người, giống như đang ngẩn người.
Lúc này, một người tới hỏi “ Cái sandwich kia, thật sự ăn ngon như vậy sao?”
John bỗng nháy mắt trở nên rất bối rối, còn tưởng rằng mình đem nghi vấn trong lòng hỏi ra miệng. Đợi đến khi phát hiện người nói ra không phải làm mình thì ông mới lấy lại bình tĩnh, tỉnh táo lại.
Alice theo tiếng nói nhìn lại, người đặt câu hỏi là nữ pháp sư Helen. Cô nở nụ cười ôn hòa, “Thử một chút liền biết.”
Đối với người có tiền như Helen, 20 đồng tệ không tính vào đâu, muốn tiêu liền tiêu. Hôm qua bán đi Cuồng Bạo Huyết Ngưu, lập tức có thể kiếm được 20 ngân tệ.
Helen suy tư một chút, liền gật đầu đáp ứng, “Được, lấy cho tôi một cái sandwich.”
“Một cái sandwich 20 đồng tệ.” Alice nhắc nhở
“Được.” Helen nói
Vừa rồi khi Martin ăn từng miếng sandwich, cô đang đứng ở gần đó xem toàn bộ quá trình.
Không thể không thừa nhận, trông thấy Martin ăn như vậy, người thường sẽ sinh ra cảm giác muốn ăn. Không biết người khác thế nào nhưng cô cảm thấy bụng mình đói còn đặc biệt thèm sandwich.
“Có hai loại sandwich, thịt bò và thịt heo.”
“Tôi muốn kẹp thịt bò.”
Chọn xong, Alice đưa sandwich ra.
Helen giao tiền, vội vàng nhận lấy.
John há hốc mồm, biểu lộ kinh ngạc, hồi lâu cũng không bình tĩnh được. Hai người đối thoại nhanh chóng, dứt khoát khiến ông trong phút chốc tưởng rằng hai người này nói là 2 đồng tệ chứ không phải 20 đồng tệ.
Cắn một miếng sandwich, bánh mì trắng mềm xốp, rau xà lách giòn tươi, cùng với vị thịt bò thơm ngon mang theo chút vị ngọt.
Helen thật không dám tin trừng to mắt. Thật sự là ăn quá ngon! Trên đời sao lại có thể có đồ ăn ngon như thế?
Cô cúi đầu cắn miếng sandwich, nhanh chóng nhai nuốt rồi lại nhanh chóng cắn thêm một miếng.
Không đến một lúc, sandwich liền bị ăn sạch.
Helen lấy lại tinh thần, trong lòng có chút ngượng ngùng. Vừa mới nhìn thấy một thằng nhóc ăn như chết đói cô còn cười trong lòng người ta mấy ngày chưa ăn cơm. Không nghĩ, tới lượt mình thì cũng không khá hơn bao nhiêu.
Thế nhưng, sandwich ngon như vậy, ai có thể cưỡng lại chứ. Căn bản không thể nhịn được.
“Chủ quán, cho thêm 10 cái nữa đi.” Helen không kịp chờ đợi bỏ tiền.
Alice nhìn vào rổ, tiếc nuối lắc đầu, “Chỉ còn bốn cái.”
Helen “…”
Chủ quán, cô làm ra bánh này đúng không. Ra ngoài làm ăn, sao cô có thể chỉ chuẩn bị ít như vậy? Không đủ cho khách hàng nhét kẽ răng.
“Hôm nay là ngày đầu tiên tôi mở bán, sợ bán không hết nên không chuẩn bị quá nhiều.” Alice giải thích
Nhìn ánh mắt u oán của Helen, cô dừng một chút, “Hay tôi lại quay về làm thêm, đến tối ra bán?”
“Quyết định như vậy đi!” Helen cấp tốc nói, “Tôi mua hết bốn cái sandwich còn lại.”
Nhìn bộ dáng vội vàng kia giống như là lo lắng có người đoạt của cô vậy.
John kìm lòng không được bừng tỉnh. Sandwich giá 20 đồng tệ bán còn tốt hơn bánh kem mật ong 10 đồng tệ, ông có phải đang nằm mơ?
Hoàn thành giao dịch, thanh toán xong tiền hàng, Helen liên tục căn dặn, “Buổi tối nhớ đến nha! Không gặp không về.”
“Được, nhất định.” Alice cười đáp ứng
Được cam đoan, Helen mang theo sandwich đã được gói kĩ rời đi.
Số sandwich dự tính không thể bán hết trong một ngày liền bán hết trong 2 giờ, thậm chí không thừa cho cô ăn trưa, Alice cảm thấy ngoài ý muốn.
Cô cũng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, mang rổ đi tới sảnh lớn của thành trấn.
Sau khi cô rời đi thì những người bán hàng xung quanh đều chụm lại bàn tán.
“ Cái sandwich kia ngon như vậy sao? Mười cái liền bán trong nháy mắt.”
“Chỉ lớn chừng một bàn tay lại dám bán 20 đồng tệ. Chắc chi phí cũng chỉ 4, 5 đồng tệ.”
“Cô gái đó không phải đã nói rồi sao, bên ngoài là bánh mì trắng, bên trong kẹp thịt và rau tươi. Nếu không, chúng ta học làm thử xem?”
Cách làm sandwich đơn giản, lợi nhuận phong phú khiến không ít người động lòng.
**
Cùng lúc đó, Alice đi trên đường, không lo lắng chút nào việc bị bắt chước.
Mặc kệ thịt hay rau tươi, chỉ dùng nước để nấu, không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì.
Một mặt khác, một cái sandwich ước chừng 5 đồng tệ, sở dĩ dám bán 20 đồng tệ hoàn toàn dựa vào công hiệu đặc thù của dược liệu trong tương ngọt.
Bởi vậy, dù có người bắt chước làm sandwich, cũng không thể cạnh tranh được với cô.
Khóe miệng đầy ý cười, không bao lâu, Alice đi vào cửa phòng giao dịch trong thành trấn.
Đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp ngồi ở bàn làm việc.
“Xin chào, tôi là Daini, cô muốn giúp gì sao?” Cô gái trẻ nhiệt tình mỉm cười.
“Xin chào” Alice lên tiếng chào hỏi rồi nói tiếp mục đích, “Tôi muốn thuê một căn nhà, một cửa hàng. Nếu hai gian phòng có thể gần nhau thì càng tôt.”
“Nhà lầu cỡ nhỏ được chứ?” Daini hỏi
“Nhà có hai tầng. Tầng một là cửa hàng, có thể làm ăn. Tầng hai làm nơi ở, có thể dùng để nghỉ ngơi.”
Ánh mắt Alice sáng lên, “Nghe không tồi, tôi có thể đi xem một chút sao?”
“Đương nhiên là được.” Daini cùng đồng nghiệp chào hỏi, sau đó đi phía trước, dẫn đường cho khách.
Nhà lầu ở bên cạnh quảng trường, bốn phía người đi lại, vị trí coi như không tệ.
Đi vào trong phòng, Alice thấy phòng ở rất sạch sẽ, còn có đồ dùng trong nhà đơn giản. Tầng hai là lầu nhỏ, chỉ có một phòng ngủ. Một mình ở lại, rất thích hợp với cô.
“Tiền thuê thanh toán bao lâu một lần?’’
“Nửa năm, một năm, hai năm đầu được.” Daini trả lời.
Trầm ngâm một lát, Alice lại hỏi, “Nếu tôi muốn mua lại nơi này, cần bao nhiêu tiền?”
Daini ngẩn người, hơn nửa ngày mới phản ứng lại “Muốn mua thì cần 60 kim tệ, ký xong giấy tờ chuyển nhượng, xong xuôi thủ tục, từ nay vè sau phòng ở này là của ngài.”
60 kim tệ? Quá đắt.
Cô chợt nghĩ, nếu không thì chạy tới sơn mạch U Minh, săn giết ma thú cấp cao, kiếm đủ tiền mua nhà.
Nhưng một giây sau, cô liền từ bỏ. Dãy núi lớn như vậy, có trời mời biết ma thú cấp cao tránh ở góc nào. Có lẽ săn giết một phút đồng hồ, tìm kiếm mất cả ngày.
Rồi sau đó, cô giết được ma thú cao cấp thì đem bán cho ai? Nếu như ở trấn Clayton không tìm được người mua lại phải chạy tới lãnh địa khác?
Trừ Clayton, cô chẳng biết nơi nào. Chạy ngược chạy xuôi, chỉ nghĩ thôi đã thấy phiền phức.
“Tôi thuê trước một năm” Alice rất nhanh ra quyết định.
“Được, xin theo tôi về văn phòng của thành trấn làm thủ tục.” Daini cười nói.
Về đến nơi, ký hiệp nghị cho thuê phòng, thanh toán 2 kim tệ 64 ngân tệ liền xong thủ tục.
Daini trịnh trọng nói, “Hiệp ước chia làm hai phần, phải giữ gìn thật kĩ. Sau này nếu gặp phải phiền phức thì có thể đến văn phòng tìm tôi.”
“Được rồi.” Alice kiểm kê lại tài sản, phát hiện giao xong tiền nhà, tiền trong tay ít hơn phân nửa, chỉ còn 1 kim tệ, hơn 30 ngân tệ.
Kế tiếp còn phải trang trí cửa hàng, mua thêm bàn ghế, sửa lại căn nhà.
“4 kim tệ, chỉ ăn uống có thể sử dụng thật lâu còn nếu muốn làm việc lớn hơn căn bản không đáng là bao.” Alice khó chịu trong lòng
***
Trên đường về học viện Hoàng Gia có hai người liều mạng chạy dưới ánh mặt trời.
Không biết qua bao lâu, người đằng sau đã không đi nổi, “Thiếu gia, nghỉ ngơi một chút đi, ta không thở nổi.”
“Được, vậy liền nghỉ ngơi một lát.” Người phía trước quay đầu lại, rõ ràng là Martin.
Hai người tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, vừa nghỉ ngơi vừa nói chuyện phiếm.
Martin ảo não không thôi, “Đều tại ta, đem hơn một nửa sinh hoạt phí ra ngoài. Bằng không, vừa rồi còn có thể mua được mười cái sandwich.”
“Thiếu gia sốt ruột cứu người.” Ward an ủi hắn, “Kia là tiền tiêu vặt của thiếu gia, ngài muốn tiêu thế nào thì tiêu.”
“ Là tớ không đúng, tớ làm sai mà cậu cũng không mắng tớ…” Martin tự trách
“Tôi làm sao dám mắng thiếu gia?”Ward thản nhiên nói.
Martin là con của Bá Tước, là quý tộc. Còn cậu là con trai quản gia, là phận tôi tớ.
Mặc dù có thể vào học viện Hoàng Gia học là dựa vào thiếu gia muốn nhập học. Ngài Bá Tước hỗ trợ cậu thanh toán tiền học phí để chăm sóc thiếu gia.
Coi như là tại học viện, trên danh nghĩa là bạn học nhưng cậu cũng không quên bổn phận của mình.
Martin thăm dò nói, “Nếu không, tiền tiêu vặt tháng sau để bạn giữ?”
Tiền tiêu vặt của cậu là tiền sinh hoạt của hai người, tiêu hết rồi hai người đều sinh hoạt khó khăn.
“Thiếu gia, nếu Bá Tước biết sẽ tức giận.” Ward nhắc nhở.
Martin hừ một tiếng, “Vậy chỉ cần không cho ông ấy biết là được.”
Ward cười bất đắc dĩ, nhưng không chịu trả lời.
Martin không thể làm gì, đành thôi.
Yên lặng một hồi, Ward đột nhiên lộ vẻ nghi ngờ, “ Thiếu gia, người mau nhìn cảnh vật xung quanh, có vẻ không đúng lắm.’’
Martin nhìn nhìn, lập tức sửng sốt, “Làm sao đã đến nơi này?”
Học tập kiếm thuật, thể lực rất quan trọng. Vì thế, tới trấn Clayton, trở về học viện họ đều sẽ chạy bộ, rèn luyện thân thể.
Căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, xuất phát buổi sáng, chạng vạng tối sẽ về tới học viện. Trừ đi thời gian nghỉ ngơi, đi đường chạy hết khoảng sáu giờ.
Hơn nữa, lần thứ nhất nghỉ ngơi thường là đã đi được một phần tư lộ trình.
Ward chống cằm trầm tư “Lúc chạy bộ tinh lực dồi dào, không mệt mỏi hóa ra không phải ảo giác.”
Martin thầm tự nhủ trong lòng “Thể năng bình thường chỉ tăng lên chậm chạp, hôm nay sao tự dung tăng cao như vậy?”
Martin nhàn rỗi không có chuyện gì, con sâu thèm ăn trong bụng bắt đầu làm ầm ĩ. Cậu liếm môi một cái, ngôn từ chính đáng biểu thị, “Chúng ta chia sandwich ra ăn đi? Ăn xong cũng không đói nữa.”
Ward không lay chuyển được cậu ta, đành phải đáp ứng.
Mùi thịt muối đặc thù phiêu tán trong không khí.
Hai người từng miếng từng miếng ăn hết sandwich, thần sắc hết sức thỏa mãn.
Đột nhiên, Ward thay đổi sắc mặt, “Thể lực khôi phục nhanh quá! Tớ cảm giác mình đã nghỉ ngơi tốt, lại có thể chạy bộ tiếp rồi.”
Nếu là trước đây, thế nào cũng phải nghỉ ngơi nửa tiếng.
Hai người nhìn nhau, như ý thức được chuyện gì, trăm miệng một lời nói, “Là sandwich! Nó có thể tăng tốc độ phục hồi thể lực.”