Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phía ngoài sơn mạch U Minh.
Helen ngồi co quắp dưới đất, không có hình tượng kêu rên, “Vì sao lại là Cuồng Bạo Huyết Ngưu!”
Cũng không phải cô có ý kiến với Cuồng Bạo Huyết Ngưu mà trên thực tế, thịt của ma thú này rất ngon, cũng dễ ra tay. Vấn đề là, quá trình mang nó xuống núi, mang về tiểu trấn Clayton rất mệt mỏi.
“Thật vất vả kiếm được con mồi không tệ, các người còn có ý kiến?” Trong tiểu đội ba người, chỉ có KIếm sĩ Neil để ý.
Pháp sư hệ Lôi Fred thúc giục, “Dành thời gian nghỉ ngơi. Đợi một chút lại mang Huyết Ngưu trở về.”
Mặt trời nóng như lửa đốt, cơ hồ muốn nướng cháy người.
Helen vừa mở tấm vải ra rồi nói:“Ăn nhiều một chút, có chút khí lực, đến lúc làm việc bớt mệt hơn.”
“Cô nói hay lắm?”Fred nói gần nói xa đầy ghét bỏ, “Rõ ràng là pháp sư hệ Phong lại không thể dùng Phong hành thuật. Nếu có thể làm một chút, sao chúng ta phải tại nơi này chịu khổ.”
Helen lời lẽ chính đáng nói “Tôi mới cấp 28, không biết cũng bình thường! Có pháp sư hệ Phong hơn cấp 40 đều không biết Phi hành thuật”
Thừa dịp hai người cãi nhau, Neil uống một ngum bia lớn. Anh hiểu rõ, hai pháp sư chỉ có thể giúp một chút, còn chủ yếu vẫn phải dựa vào mình.
Helen liếc một chút, có chút đau lòng. “Anh uống ít một chút, trên trấn cũng không bán bia”
Fred tiếp lời, “Nếu không có, phải đi tới Bá Tước lĩnh để mua. Mỗi một lần tốn rất nhiều thời gian.”
Neil hừ nhẹ, “Không uống làm sao có sức mà làm việc?”
Hai pháp sư liền im lặng. Chặn quái giết địch bọn họ rất lành nghề, còn việc tốn thể lực, vậy…
Lúc này, miếng vải rơi xuống, lộ ra một góc trắng nõn của sandwich.
Fred hít hít mũi, hiếu kì “Mùi gì vậy? Rất lạ.”
“Món ăn ngon nhất trần đời.” Helen nói như đinh chém sát.
“A” Fred bị trọc cười, “Hai ngày nay cô cũng không ra khỏi Clayton, lấy đâu ra đồ ăn ngon.”
“Anh không tin đâu, thật sự là mua ở trên trấn.”
“Thật hay giả?” Fred bán tín bán nghi.
“Thử một chút đi, nếu không ngon trả tại cho tôi.” Khi nói chuyện Helen cũng đồng thời đưa cho đồng bạn mỗi người một cái sandwich.
“Càng nói càng khoa trương” Fred không tin tùy ý cắn một chút.
Một giây sau, hai mắt anh ta tròn xoe, nhìn về phía sandwich biểu cảm không thể tin được.
“ Khó ăn đúng không? Không thích liền trả lại cho tôi.” Helen cố ý nói, còn đưa tay ra đoạt.
Giây phút này, một pháp sư như Fred có thể linh hoạt như kiếm sĩ. Anh ta nhanh nhẹn tránh đi tay của đồng bạn, cực nhanh cắn miếng lớn, tựa như có ý định nuốt hết vào bụng. Cứ như vậy là không ai có thể lấy của anh.
Neil vốn dĩ còn đang uống bia, cầm sandwich trong tay, động cũng không động. Thấy hai người huyên náo, anh có chút kinh ngạc. Cái sandwich này thật sự ngon đến vậy?
Không uống bia nữa, ăn thử một miếng, ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
Helenn ôm bụng cười to, “Vừa rồi khuôn mặt các anh… Đặc biệt giống!”
Đầu tin là không tin, đợi nếm thử miếng thứ nhất, kinh ngạc, khiếp sợ, cảm thấy ngoài ý muốn, sau đó bắt đầu ăn ngồm ngoàm, sợ bị cướp đi.
Fred cấp tốc ăn phần của mình, nghiêm mặt hỏi, “Còn nữa không? Một cái không đủ ăn.”
Helen che bọc vải, ánh mắt cảnh giác, “Đừng nghĩ, tôi vẫn còn đói.”
Neil ăn vội miếng sandwich, liếm đầu ngón tay vẫn chưa thấy thỏa mãn.
Anh nghiệm giọng một cái, nghiêm túc nói, “Để thuận lợi mang Huyết Ngưu về, tôi cảm thấy nên là để người có khí lực lớn nhất trong đội nhát đầy bao tử, hai người thấy thế nào?”
Helen, “...”
Fred, “…”
Không chỉ có khí lực lớn nhất, da mặt cũng dày nhất!
Nhưng oán thầm thì oán thầm, từ góc độ đoàn đội mà nói, hẳn là nên đem cái sandwich ra cho Kiếm sĩ duy nhất.
Helen lạnh lùng, “Ăn nhiều thêm một cái sandwich, nhất định phải cố gắng làm việc, nếu không thì thật có lỗi với tôi. ”
“Tôi cam đoan!” Neil vỗ ngực thề.
Lúc này Helen mới miễn cưỡng giao ra cái sandwich cuối cùng.
Neil hung hăng cắn một miếng lớn, lộ ra vẻ kinh ngạc, “Wow, hương vị cùng với lúc trước không giống?”
“Đương nhiên không giống, sandwich có hai loại, kẹp thịt heo với kẹp thịt bò.” Helen giải thích.
“Vị thịt heo hay thịt bò, đều rất ngon.” Neil ăn một cách thỏa mãn.
Fred nhíu mày, nhịn không được đến bên cạnh Helen phần nàn, “ Cô mua sandwich ở đâu? Làm sao tìm được mà không nói với anh em một tiếng?”
“Sáng nay mới phát hiện ra sạp hàng này.”Helen tức giận nói “Chủ quán nói, hôm nay cô ấy mới bày hàng ngày đầu, làm sao nói trước được?”
“Vậy cô may mắn thật.” Fred không ngừng hâm mộ.
“Đừng nên vui mừng quá, mỗi cái tận 20 đồng tệ rồi.” Helen thở dài, “So với các loại đồ ăn khác là giá trên trời rồi.”
“Hương vị ngon như thế, coi như bán 2 ngân tệ, cũng phải cắn răng bỏ tiền mua mới được.” Fred nghiễm nhiên trở thành tù binh của mỹ thực, dần dần mất lý trí.
Ngay cả Neil, người từ trước tới nay tiết kiệm cũng không kìm lòng được gật đầu phụ họa, “Giá cả cao đến đâu đi nữa, bớt ăn bớt mặc thi thoảng ăn một bữa vẫn được.”
Nghe vậy, Helen cười, “Nếm qua sandwich rồi, anh có thể ăn được đồ ăn khác sao?”
Không đợi hai người phản ứng, cô nhún nhún vai, nói ra đáp án của mình, “Thế nào tôi cũng không nhịn nổi.”
Fred cùng Neil nhìn nhau, ngay nhất thời không trả lời được.
Nghỉ ngơi một lát, ba người khiêng Cuồng Bạo Huyết Ngưu lên đường, dự định về trấn Clayton.
Không biết có phải nghĩ đến đi ăn mỹ thực, trên đường bước chân như nhẹ nhàng hơn.
Nếu là trước đây, đi không được mấy bước Fred liền đau chân. Nhưng hôm nay anh không có mảy may chút khó chịu nào.
Không thể nhịn được thêm, anh thử thăm dò, “Hai người có phát hiện hay không, lần này đi đặc biệt dễ dàng?”
Neil quay đầu lại, lộ vẻ kinh ngạc “Cái này phải hỏi hai người. Tôi còn đang nghĩ xem bao giờ các người kêu mệt? Sao hôm nay chống đỡ lâu như vậy?”
“Là rất kì quái.” Helen mờ mịt nói, “Khiêng Huyết Ngưu đi một quãng thời gian dài như vậy lại không có chút mệt mỏi nào.”
Nếu như ngày hôm qua thì đã sớm yêu cầu dừng lại nghỉ ngơi rồi.
“Trừ ăn sandwich ra, chúng ta không làm chuyện gì cả, lộ tuyến vẫn giống như thường ngày.”Fred trong lúc vô tình nói ra chân tướng.
Helen nhanh nhạy nói “Nói không chừng cũng bởi vì sandwich”
Fred không nói gì nhìn cô. Cho dù sandwich ăn rất ngon, cũng không có khả năng liên quan tới sự dị thường này.
Helen hỏi, “Lúc lên núi anh thấy có mệt không?”
Fred không hiểu rõ “Đương nhiên mệt rồi! Vào sơn mạch U Minh phải đi bộ hơn một giờ, có lần nào là không mêt?”
Pháp sư a, đi nhiều một chút cũng không chịu nổi. Anh và Helen đi khắp nơi, thường xuyên rèn luyện. So với người cùng nghề thì tố chất thân thể kì thật khá tốt.
Helen cười thần bí, “Sáng nay tôi không cảm thấy mệt mỏi.”
Cô cúi đầu suy tư, “Mới đầu tưởng ăn sandwich nên mới có hứng làm việc. Bây giờ suy nghĩ lại, rất có thể sandwich có công hiệu đặc thù cho nên tinh lực mới đặc biệt dồi dào.”
Phân tích căn cứ, nghe liền thấy có lý.
Fred vểnh tai, hỏi lại, “Cái gì? Trước khi xuất phát, cô lén ăn qua sandwich? Ăn một mình?”
Ngay cả Neil đi phía trước cũng nhìn lại, ánh mắt khiển trách.
Helen, “... ”
Đây không phải trọng điểm được không!!!
“Món ăn chưa từng thấy, nếu như không nếm thử, ai nào dám mua?” Helen hỏi lại
Nhưng căn bản Fred không nghe vào.
Giờ khắc này, trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ, “Thì ra hai người kia đều ăn hai cái sandwich… chỉ một mình tôi ăn một cái…”
Anh ta càng nghĩ càng đau lòng. Tình nghĩa sinh tử cùng hoạn nạn rất có thể một giây sau liền chấm dứt.
“Thêm chút sức lực, mau chạy về Clayton! Tôi đã giao hẹn với chủ quán, chạng vạng tối sẽ có sandwich. Đến lúc đó có thể ăn thoải mái rồi!” Helen cổ vũ.
Nghe thấy lời này, Fred như tỉnh lại từ đau thương, “Đi đi đi, tuyệt đối đừng chậm trễ việc ăn cơm chiều.”
***
Sau khi thuê được nhà lầu, Alice vẽ bản vẽ để công nhân trang trí.
Daini chủ động hỏi thăm, “Cô có quen biết công nhân chứ? Nếu như không, có muốn tôi giới thiệu không?”
“Vậy làm phiền cô.” Alice nghiêm túc giao phó
“Tiền không phải là vấn đề, hơi đắt chút cũng không sao thế nhưng nhất định phải trang trí theo yêu cầu.”
“Nếu như làm xong không giống với bản vẽ…” Cô không nói tỉ mỉ phía sau, chỉ cười ý vị thâm trường.
Chẳng biết tại sao Daini bất chợt rung mình một cái.
Cô cũng không có quá để ý, cười nói, “Yên têm, công nhân trên trấn tay nghề đều đã hai mươi năm. Làm được việc, giá cả hợp lý, tìm bọn họ không sai đâu.”
Nhớ tới Dược tề sư duy nhất trên trấn Wilson, ngay cả dược tề khôi phục cơ bản nhất cũng không phối được. Alice không yên lòng.
Tạm thời cô cũng không có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể để người này thử một lần.
Trong lúc cửa hàng được trang trí, Alice ý định trở về quán trọ. Sau khi rời thành trấn, cô trở về, bắt đầu làm sandwich.
Nguyên liệu chưa sử dụng ở trong khối băng, giống như được đặt trong tủ lạnh nên còn rất tươi mới.
Thịt heo còn dư một chút, thịt bò sắp sử dụng hết, xà lách thì không còn.
Alice đi tới quán thịt, quán rau củ mua thêm chút nguyên liệu mới,liền một lúc dùng hết nguyên liệu.
Một lát sau đã làm xong năm cái vị thịt bò, mười tám cái vị thịt heo.
Alice lưu lại ba cái thịt heo làm bữa trưa và bữa tối, còn lại cất vào giỏ.
Đợi đến khi hoàng hôn, cô mới mang theo giỏ nhàn nhã ra ngoài.
***
Bên cạnh quầy bánh kem mật ong vẫn trống không, Alice quen thuộc bước tới, “Chú John, xin chào, cháu lại đến rồi.”
John nhìn thấy Alice giống như thấy ma thú quý hiếm. Ông nghĩ mãi cũng không ra, vì sao mà một khối sandwich 20 đồng tệ bán nhanh chóng mà một cái bánh kem mật ong 10 tệ lại không bán được.
“Cô đến hơi muộn. Dân cư một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, hiện tại đã qua giờ ăn rồi.” John tốt bụng khuyên bảo, “Nếu là bán đồ ăn uống, lần sau nhớ kỹ mở quầy sớm một chút.”
“Hóa ra là như vậy à, ta biết rồi, cảm ơn ông.” Mặc dù khách hàng tiềm ẩn không phải người bớt ăn bớt mặc mà là những người mạo hiểm giàu có nhưng Alice vẫn cảm ơn đối với lòng tốt của John.
Không biết là may mắn đã dùng hết hay còn là khó làm ăn, Alice bày quán bán hàng một lúc lâu cũng không ai liếc nhìn một cái.
Khó có được người đi đường hiếu kì, tới hỏi thăm, nghe xong là một khối sandwich bán 20 đồng tệ liền lập tức sợ hãi, “Ăn cướp sao?”
Nói xong liền quay đâu đi không một chút do dự.
Cũng có người nhìn sandwich mới lạ, ý muốn cò kè mặc cả,“ Nếu cô hạ giá đến 10 đồng tệ, tôi sẽ mua một cái nếm thử.”
Alice không nói gì, chỉ mỉm cười lắc đầu.
Thương lượng thất bại, người kia cảm thấy thất vọng, yên lặng rời đi.
“Giảm giá vẫn tốt hơn là không bán được.” John xót nguyên vật liệu, xen vào một câu.
“Không phải không bán được.” Alice cười nói. “Buổi sáng lúc bán hàng, có vị khách đã hẹn với tôi, chạng vạng tối sẽ tới mua sandwich.”
“Nếu như cô ấy quên chuyện này, không đến thì làm sao bây giờ?” John còn sốt ruột hơn cô.
Ăn qua đồ bình thường cho người ăn, làm sao có thể quên mất được? Không thể nào.
Alice hiểu rõ trong lòng, lại không biết giải thích thế nào.
Cô cười cười, ôn hòa nói, “Bán không được cũng không sao, cháu giữ lại ăn từ từ.”
Nói đến nước này, John cũng không khuyên thêm nữa. Mắt thấy trời gần tối đen, ông dọn sạp hàng, chuẩn bị về nhà.