Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dị Giới Thú Y
  3. Chương 8: Hoàng cung dạ yến (hạ)
Trước /652 Sau

Dị Giới Thú Y

Chương 8: Hoàng cung dạ yến (hạ)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong khi yến hội được tiến hành một cách rất náo nhiệt trong đại điện, thì tại thư phòng của Lô Địch đệ tam, không khí có phần căng thẳng và nóng bức. Hoàng đế bệ hạ đang nổi cơn lôi đình với ba vị thuộc hạ của mình.

"Hừ, toàn bộ một trăm hai mươi bảy vị tế ty của cung đình đều bó tay bất lực à? Để coi một ma pháp đại thần như ngươi ăn nói làm sao đây?" Vỗ mạnh lên bàn, Lôi Địch đệ tam chỉ và mắng thẳng một vị trong trang phục pháp sư.

"Bệ hạ, các vị tế ty đều đã tận hết lực rồi, nhưng chuyện này quả thực là thiên tai...." Cảm thụ được hoàng đế đang giận đến bốc khói, ma pháp đại thần Đạt Mã Nhĩ vội giải thích.

"Thiên tai à? Thiên tai sao lại khiến mười vạn thớt chiến mã đồng thời bị bệnh thế kia!" Lô Địch đệ tam càng giận dữ hơn, "Thiết kỵ của Khải Tát là bất khả địch! Hiện giờ bệnh lăn quay ra hết thế này, Lôi Tư đế quốc thì như hổ rình mồi, nếu hiện giờ địch quốc xâm nhập thì làm thế nào?"

Tới lui vài bước, Lôi Địch đệ tam cố gắng áp chế cơn nộ hỏa, xoay người đối diện một vị có sắc diện âm trầm, hỏi: "Ba Lí, cục tình báo của ngươi tra được gì không?"

"Khải bẩm bệ hạ, chúng thần đã tra kỹ, không có dấu hiệu gì là do người làm." Âm thanh trầm ấm dễ nghe vang lên từ miệng Ba Lí. truyện được lấy tại mTruyen.net

"Doanh trại chiến mã là cấm địa quân sự, không có thủ lệnh của bệ hạ hoặc thống soái, không ai có thể đến gần. Hơn nữa, muốn làm cho mười vạn chiến mã đồng thời bị bệnh, thì nếu không phải là người có mức thành tựu tối cao trong nghề, hoặc có ma thú cấp chín trở lên, thì không thể thực hiện được. Về mặt tình báo, các quốc gia có ma thú cao cấp cũng như cao thủ siêu cấp gần đây không có dị động gì. Do đó, thần cho rằng đây nhất định là do thiên tai!" Ba lí đem phân tích của mình nhất nhất nói ra.

"Ôi, cho dù là thiên tai, nhưng chúng ta phải có cách gì xử lý tình huống này chứ?" Nghe thuộc hạ phân tích, Lôi Địch đệ tam hòa hoãn lại dần, nhưng vẫn tiếp tục hỏi Đạt Mã Nhĩ.

"Thần cho rằng đối với chuyện này, chúng ta nên triệu tập các tế ty cao cấp trong nước lại rồi cùng thương nghị, nhất định sẽ có biện pháp...." Thấy hoàng đế lại có vẻ phát nộ, Đạt Mã Nhĩ lén lau mồ hôi lạnh, không dám nói tiếp nữa.

"Bệ hạ, kỳ thật thì về hình thức cũng không có gì quá khẩn cấp, có thể để cho các vị tế ty từ từ thương lượng cũng được." Lúc này, tả tướng Cách Lôi Minh nãy giờ vẫn giữ im lặng chợt cất tiếng xen lời.

"Vậy à? Nói tiếp đi!" Lôi Địch đệ tam cảm thấy hứng thú đối với mấy lời của Lôi Minh.

"Chiến mã bị bệnh, quân lực của nước chúng ta quả thật sẽ tổn thất rất lớn. Nhưng số tổn thất chỉ là chiến mã ở phụ cận đế đô. Bốn quân đoàn chủ lực ở biên cương vẫn không bị thương tổn gì, một khi có chiến sự xảy ra, hai mươi vạn thiết kỵ còn lại vẫn có thể chiến đấu được.

Hơn nữa, tuy Xích Diễm không có ở đây, nhưng ma thú cấp chín Khố Á Tháp có thể chấn nhiếp chư quốc. Mười bảy ma thú cấp tám cũng có thể tùy lúc xuất chiến. Do đó, tình thế không phải là không thể cứu vãn.

Ngoài ra, thú tộc ở bắc phương thảm bại trong tay Tạp Nạp Tư vào ba tháng trước, nguyên khí còn chưa khôi phục. Trong thời gian ngắn, chúng không thể tiếp tục xâm nhập. Tây phương Ai Nhĩ Sâm vương quốc giao hảo rất tốt với ta. Tư Khoa Đặc vương quốc thì trọng thương khinh võ, không cần phải lo sợ gì. Hai phương hướng đó tạm thời không thể xảy ra chiến hỏa. Ngay cả Lôi Tư quốc ở phương nam, dù hắn có thừa dịp dấy động can qua, chúng ta cũng có thể điều động trú quân ở hai vùng tây và bắc, đủ để khống chế chúng.

Cách Lôi Minh đã trải qua ba đời đế vương, suốt đời chuyên tâm vì sự nghiệp, là vị lão thành mưu quốc, cột trụ của quốc gia. Mấy lời vừa rồi của lão cũng đủ để Lô Địch đệ tam thoải mái tinh thần. "Còn về chuyện của chiến mã, bệ hạ cùng lắm là nhờ Phất Lạp Địch Nặc bá tước thử xem, dù sao thì y cũng đã trị liệu được cho ma thú cấp chín Xích Diễm lành hẳn đấy thôi!" Cách Lôi Minh lại bổ sung thêm.

Ba Lí đột nhiên bước lên trước một bước, tâu: "Bệ hạ, theo điều tra của tình báo cục, Sở Thiên chỉ học chỗ An Đông Ni tiên sinh hai tháng, hơn nữa, hắn không hề có chút ma pháp nào chuyển vận trên người cả.

Nếu như Sở Thiên biết mình bị điều tra kỷ đến từng cọng lông cái tóc như thế, chỉ sợ hiện giờ gã không còn lòng nào ở đại điện chuyên tâm nghiên cứu mỹ nữ nữa. Hiệu suất của Ba Lý tuyệt đối xứng với cái ngoại hiệu "Đế quốc khán môn khuyển" – chó giữ cửa cho nước nhà! Sở Thiên vừa đến Bàng Bối thành chỉ được ba ngày, đã bị hắn nghiên cứu thấu đáo mọi chuyện. Hèn gì hắn có thể chiếm cứ cái ghế cục trưởng cục tình báo của đế quốc đến hai mươi năm như vậy.

"Không có chút biểu hiện nào của ma pháp à?" Trầm ngâm một lúc lâu, nghĩ tới biểu hiện của Sở Thiên trong lúc được ban thưởng, Lô Địch đệ tam nói: "Hãy để hắn thử một lần xem sao, dù sao cũng có cái tiền lệ của Xích Diễm rồi."

"Bệ hạ thánh minh!" Công đầu đều bị hai người khác chiếm hết, Ma pháp đại thần Đạt Mã Nhĩ cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói, hồi hồi hộp hộp vuốt lia vuốt lịa "đuôi ngựa" của Lô Địch đệ tam.

Nhăn tít chân mày, Lô Địch đệ tam nhìn Đạt Mã Nhĩ một lúc, rồi hạ lệnh: "Cách Lôi Minh, ngươi đôn đốc Thánh hoàng quân đoàn của Xúc Phí Na gia tăng sự giám thị đối với Lôi Tư, đồng thời lệnh cho Minh lang quân đoàn của Đồ Mỗ soái lập tức đến ngay Thái Thạch bảo hỗ trợ phòng ngự! Ba Lí, tăng gia số lượng mật thám ở nam phương, tất yếu phải điều tra cho rõ nhất cử nhất động của Lôi Tư, đặc biệt là hướng hành động của các ma thú cấp cao!"

Dứt lời, lại phất tay ra hiệu cho Đạt Mã Nhĩ, có chút phiền não không kiên nhẫn nói: "Đạt Mã Nhĩ, ngươi đi thông tri cho Phất Lạp Địch Nặc bá tước, bảo hắn đi chuẩn trị cho chiến mã." Dứt lời, lại bổ sung thêm: "Nếu ngay cả chuyện nhỏ này mà ngươi không làm xong, thì sau này không cần trở về đây nữa!"

Nghe Lô Địch đệ tam phân biệt ra mệnh lệnh đối với ba người, Đạt Mã Nhĩ thật thà trung hậu run lên cầm cầm, thầm nói: "Cái chức vị ma pháp đại thần của mình sắp tiêu rồi...."

---o0o---

Trong đại điện, lúc này Sở Thiên xoay người lại, trợn mắt há mồm nhìn người trước mặt, quả là một tuyệt sắc tiên nữ trong chốn nhân gian khói lửa này. Trong đầu gã, từng bánh xe đại não giống như chợt đụng phải cái gì đó, rít "chi chi" lên liên hồi, dừng hẳn vận chuyển.

Sở Thiên đã thấy qua rất nhiều mỹ nữ rồi, nhưng chưa bao giờ gặp được người đẹp khiến hắn quên mất trời đất như thế này. Nàng xuất hiện trước mặt, gần như mọi ngôn ngữ đều mất hết ý nghĩa! Mọi âm thanh quanh gã đều biến mất hết, cảnh vật xung quanh cũng không còn nữa, thời gian như dừng hẳn lại. Lúc này, trong mắt Sở Thiên chỉ còn lại duy nhất một người đẹp đang đứng đó.

Ánh mắt của hắn tự nhiên tối đi hẳn, trong lòng Sở Thiên đột nhiên vọng ra một câu nói chắc nịch: "Nàng... là... của... ta đấy!"

Chờ khá lâu, thấy Sở Thiên không có phản ứng gì, Mỹ nữ thản nhiên cười nói: "Xem ra hôm nay Bá tước tiên sinh quá mệt rồi, ta không dám quấy rầy nữa. Hôm khác gặp lại!" Dứt lời, ban cho Sở Thiên đang si ngốc đứng đó một bóng lưng phiêu dật từ từ khuất hẳn.

Thấy biểu hiện vụn về của Sở Thiên, từ xa xa, An Đức Sâm, cùng những chúng đại biểu là những thanh niên anh tuấn, thở dài một tiếng, thay nhau thu hồi mục quan khẩn trương có xen lẫn vài phần sát khí lại. Xem ra, mị lực của Sắt Lâm Na công chúa đã khiến cho một người như Sở Thiên mà cũng không có cách gì đề kháng nổi. Thật ra thì, về mặt tình ái, Sở Thiên xem ra không có vẻ thuận lợi cho lắm, ngay từ lúc sống trên địa cầu.

"Hà hà, thế nào rồi? Choáng váng rồi phải không? Sắc Lâm Na công chúa quả là danh bất hư truyền, còn muốn quyết đấu nữa hay không?" Lôi Cát thấy bộ dạng đó của Sở Thiên, cất giọng trào phúng.

"Hồi mâu nhất tiếu bách mị sanh, lục cung phân đại vô nhan sắc [1]!" Sở Thiên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, thuận miệng thốt lên một câu danh ngôn thiên cổ.

"Ê? Ngươi sao rồi?" Sở Thiên đột nhiên phát hiện, Lôi Cát chợt giống như hóa thành đá, ánh mắt và mồm miệng như dại hẳn đi, ngây ngốc nhìn mình.

"Đần luôn rồi hả?" Sở Thiên dụng lực vỗ mạnh lên đầu Lôi Cát một cái.

"Đại ca! Không! Lão đại!" Lôi Cát đột nhiên ôm chầm lấy Sở Thiên, lớn tiếng thốt: "Từ rày về sau, huynh chính là thần tượng của đệ!"

Cử động của Lôi Cát khiến mọi người chung quanh đua nhau quay lại nhìn, bất quá khi họ thấy đó là Lôi Cát, thì đều lắc đầu, y muốn làm gì thì làm, xem ra, tình huống này không phải là mới phát sinh lần đầu.

"Lão đại, câu thơ vừa rồi quả là có ý, bằng câu thơ đó, chuyện theo đuổi Sắt Lâm Na công chúa không còn là vấn đề gì nữa rồi!" biểu hiện khoa trương của Lôi Cát khiến Sở Thiên thầm cười khổ. "Lão tử thuộc có mấy câu, thêm vài dịp nữa chắc là cùng đường!"

Con đường văn nghiệp cũng là thứ có tiền đồ. Bất quá, nếu để cho gã Sở Thiên thuộc "thú y hệ" này làm, thì chính là gây khó dễ cho gã rồi. Học đại học bốn năm, phần lớn thời gian Sở Thiên dùng vào việc đọc sách thuốc. Còn về Đường thi Tống từ, dù có được một cuốn, thì lại bị hắn dùng làm cái để chêm bàn học cho chắc.

"Nghe ý tứ trong lời nói vừa rồi của ngươi, hiện giờ vẫn chưa có người nào theo đuổi được Sắt Lâm Na công chúa hả?" Đẩy Lôi Cát ra, Sở Thiên hỏi. Khi được câu trả lời khẳng định, Sở đại thiếu gia bật cười, một nụ cười khá bỉ ổi. Vàng bạc đã có rồi, mỹ nữ còn xa sao?

Thầm tính toán làm thế nào để chiếm được tâm hồn của Sắt Lâm Na công chúa, Sở Thiên không hề ngờ rằng phiền phức đang tìm kiếm gã.

-------------------------------------------------------

[1] Chú thích của người dịch: Tạm dịch: "Ngoảnh mặt miệng cười sinh trăm nghìn mê luyến, xóa mất hồng nhan son phấn ở sáu cung". Câu này trích trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, mô tả cảm xúc bi lụy và si tình của Đường Minh Hoàng với Dương Quý Phi.

Quảng cáo
Trước /652 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa

Copyright © 2022 - MTruyện.net