Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lăng Bách vốn nhìn không thuận mắt Trình Sở Y, cho nên dù Trình Sở Y có đến ông cũng xem như không thấy, vẫn an nhiên nhắm mắt ngồi xếp bằng trên giường đá. Trình Sở Y cho Chúc Bình và sai nha lui hết, hướng Lăng Bách ở bên kia thanh chắn phòng giam nói: “Ta muốn hỏi ngài về chuyện của Thông Thiên Đài.”
“Không lời để nói.” Lăng Bách dùng bốn chữ đáp gọn.
“Ta biết ngài không phải nội gián của vương gia.”
Nghĩa phụ khi còn sống một lòng vun đắp cho hắn và Khương Mặc Hiên, đương nhiên người nghĩa phụ tin tưởng sẽ không bán đứng Khương Mặc Hiên mà đi theo Khương Hạo Giai được.
Trình Sở Y nói tiếp: “Ta không hỏi vì hoàng thượng bảo ta đến. Ta hỏi vì nghĩa phụ muốn ta đến.”
Lăng Bách cả đời ngưỡng mộ nhất là Hi Hoài, nghe vậy liền mở mắt ra: “Ngươi muốn biết gì?”
“Máu của hoàng thượng là do ngài lấy đi?”
“Đúng.”
“Lấy đưa ai?”
“Thiếu trang chủ của Tàng Kiếm sơn trang Hạc Thương.”
“Những chuyện này đều do nghĩa phụ bảo ngài làm?”
“Không sai. Nếu không phải là y, người khác có cho ta bạc vàng vạn lượng ta cũng không làm.”
“Nghĩa phụ quen biết được bằng hữu như ngài thật sự chết cũng không hối tiếc.”
Lăng Bách siết tay lại đấm xuống giường đá. Dây xích quanh tay ông kêu leng keng lạnh lẽo. Ông thở dài nói: “Chết không hối tiếc thì cũng là chết. Ta đã bảo y đừng nên can dự quá sâu vào vận mệnh người khác, y lại không nghe ta. Tuổi thọ của y vốn dĩ không phải ngắn ngủi như thế.”
“Đều là tại ta.” Trình Sở Y cắn rứt tự trách.
Lăng Bách ngước nhìn hắn bức xúc nói: “Chính là tại ngươi. Nhưng mà…đều do y tình nguyện. Y tình nguyện làm thế thì ta còn nói được gì?”
Trình Sở Y nghe mà xót xa trước hai chữ tình nguyện. Hắn không muốn nghĩa phụ phải đổi mạng vì bảo vệ hắn. Nếu để hắn được chọn, hắn có thể làm tất cả chỉ cần nghĩa phụ sống lại.
Trình Sở Y cắn môi hỏi: “Ngài có biết vì sao phải đưa máu của hoàng thượng cho vị thiếu trang chủ đó không?”
Lăng Bách giải thích: “Bởi vì Hạc Thương là người đi theo vương gia. Hi Hoài thần cơ diệu toán, sớm đã lường được cục diện hoàng thượng và vương gia sẽ công khai trở mặt, cũng lường được cả chuyện ngươi sẽ rời khỏi cung một thời gian. Hi Hoài căn dặn ta sau khi ngươi trở về thì giả làm bạn thân của sư phụ Hạc Thương là Huyền Chân đạo nhân, mượn lý do hoàng thượng tàn bạo hoang dâm người người căm ghét chỉ cho Hạc Thương cách lập trận trấn yểm. Chuyện bất lợi cho hoàng thượng đương nhiên sẽ có lợi cho vương gia. Không lâu sau đó, y thật sự đã bày trận. Hi Hoài từng nói trận này sẽ không tổn hại hoàng thượng thật sự, bởi vì ngươi nhất định cứu hoàng thượng. Nó chỉ làm Đế Tinh chấn động, khiến vận mệnh hoàng thượng rẻ sang hướng khác tốt hơn, cũng cứu Đại Khương thoát khỏi kiếp nạn diệt vong. Bất quá, hoàng thượng sẽ chịu chút ảnh hưởng, qua được liền không sao.”
Trình Sở Y hiểu ra, hỏi: “Cũng cùng đạo lý với lấy độc trị độc?”
Lăng Bách thừa nhận: “Đúng vậy. Hạc Thương kia thật ra chỉ là vật hy sinh. Dám phá đi Đế Tinh định trước sẽ không thể sống lâu.”
“Ngài rõ biết sẽ có kết quả gì mà vẫn luôn im lặng là vì không muốn nghĩa phụ của ta mang tiếng xấu, phải không?”
Lăng Bách kết luận trong một câu: “Phụ thân ngươi có ơn tri ngộ đối với Hi Hoài, còn Hi Hoài lại có ơn tri ngộ đối với ta.”
Trình Sở Y thật lòng cảm kích nói: “Đa tạ ngài.”
Lăng Bách khinh bỉ nói: “Đừng đa tạ ta. Ta không phải làm vì ngươi. Huống hồ ta chưa bao giờ ủng hộ việc lập nam hậu hoang đường của hoàng thượng.”
Trình Sở Y không trách ông, ngược lại còn thật tâm nói: “Dù sao, ta nhất định sẽ tìm cách thả ngài ra. Ngài có lẽ không thích ta, nhưng Đại Khương cần một quốc sư như ngài. Nghĩa phụ không còn nữa. Ta mong Quan Tinh Các vẫn sẽ giữ vững.”
Lăng Bách ngỡ ngàng nhìn hắn, cứ như không tin lắm vào những gì vừa nghe được. Hắn kính trọng chào ông một cái rồi đi.
Trình Sở Y rời phòng giam của Lăng Bách đi ra gặp Chúc Bình. Chúc Bình đánh xe ngựa đưa hắn đến một khu giam giữ khác cũng nằm trong Hình bộ, nhưng là nơi nhốt riêng Khương Hạo Giai.
Trình Sở Y xuống xe đi vào trong một mình. Giống như Khương Mặc Hiên từng nói, sau sáu năm xa cách, cố nhân gặp lại hẳn là chuyện đáng vui đến mức nào. Nhưng mà, vào lúc này đây, hắn thực sự không vui nổi.
Khương Hạo Giai đứng trong nhà giam, tay chân bị quấn đến mấy vòng xiềng xích nặng nề. Bởi vì Khương Hạo Giai biết võ, Hình bộ đối với y đặc biệt đề phòng cẩn mật hơn cả Lăng Bách. Mặt y hướng ra bức tường cao chỉ có duy nhất một ô cửa nhỏ bị chắn song cản lại. Y đang nhìn trời, hoặc có lẽ chỉ nhìn như vậy không chủ đích.
Trình Sở Y buồn bã bước tới các thanh chắn hỏi: “Hạo Giai, ngươi đang nhìn gì?”
Khương Hạo Giai quay lại nhưng vẫn đứng ở vị trí cũ, mỉm cười nói: “Hôm nay hẳn là một ngày đẹp trời.”
Trình Sở Y im lặng. Trong tình huống này hắn không biết nên khen Khương Hạo Giai lạc quan hay là quá ngông cuồng. Y ngay cả một chút sợ hãi cho kết cục sắp tới của bản thân cũng không hề có.
“Sao ngươi không nói gì?”
“Ngươi muốn ta phải nói gì đây?” Trình Sở Y thở dài hỏi.
“Vậy thì để ta nói. Ngươi vốn dĩ không nên trở về cái nơi thị phi này. Nếu ngươi vẫn còn ở đại mạc thì tốt biết bao.”
Trình Sở Y im lặng trầm tư rồi nói: “Có lẽ nên như vậy. Nhưng mà, khi ta ở đại mạc, ta không thực sự vui vẻ như mình đã nghĩ. Trong lòng ta luôn cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó. Có điều, ta từ chối thừa nhận, bởi vì ta vẫn muốn tự do hơn. Lúc đầu bị hoàng thượng bắt về, ta có nghĩ đến chuyện chạy trốn lần nữa. Tuy nhiên bây giờ thì không còn. Nghĩ lại ta thấy thật may mắn. Khi ta đã buông xuôi mọi chuyện, quyết định trầm luân giữa cuộc đời này giống như bao người tầm thường khác, thì chí ít vẫn còn hoàng thượng nhớ đến ta, kéo tay ta thoát khỏi tất cả. Vì vậy Hạo Giai…”
“Không cần nói nữa.” Khương Hạo Giai nhìn hắn thất vọng hỏi: “Ngươi thích hắn rồi?”
Trình Sở Y đáp không do dự: “Ta vẫn luôn thích hoàng thượng. Dù là ngày ấy, hay là bây giờ, vẫn chỉ thích một mình hoàng thượng.”
“Nếu như hắn chết?”
“Ta sẽ chết theo người.”
Khương Hạo Giai siết tay lại quay mặt vào trong tường không muốn nhìn đến hắn nữa: “Sở Y, đây là ân oán riêng giữa ta và hắn, vì sao ngươi nhất định phải chen vào? Ngươi như vậy là đang làm khó ta.”
“Hạo Giai, hoàng thượng là trượng phu của ta. Ta muốn cứu trượng phu của mình lẽ nào còn không hiển nhiên sao?”
“Vậy ta báo thù cho phụ thân của mình cũng là chuyện hiển nhiên. Ta không thể tha cho hắn được.”
Trình Sở Y sững người hỏi: “Hạo Giai, lời này có ý gì?”
Khương Hạo Giai nhắm mắt chần chừ một lúc rồi mở ra nói:
“Ta không phải con ruột của Khương Thành Đế. Phụ thân ta là cửu hoàng tử của Tang Du quốc. Khương Thành Đế nghe nói máu từ tim của hoàng tộc Tang Du chữa trị bách bệnh, bèn đem quân đánh Tang Du, bắt hết người trong hoàng tộc về nhốt chung ở một căn hầm. Bọn họ bị đối xử như súc vật, chỉ chờ đến khi ông ta cần thì đem ra lấy máu. Là máu từ tim, lấy rồi ngươi nghĩ bọn họ còn sống nổi chăng? Mẫu hậu và phụ thân vốn quen biết từ trước khi bà xuất giá, cho nên đã âm thầm đem ông giấu đi, nghĩ rằng nhiều người như vậy Khương Thành Đế sẽ không để ý tới. Ban đầu rất thuận lợi, cho đến khi chuyện này bị Khương Linh Đế phát hiện. Ông ta bắt phụ thân ta đi, tuyên bố rằng đã giết chết phụ thân ta. Mẫu hậu khi đó biết mình đang mang thai, sợ rằng ta cũng bị giết bèn nghĩ ra cách uống độc làm chậm lại thai kỳ. Bà đã bị dồn vào đường cùng, chỉ còn cách liều đại một phen. Ta sinh ra đến năm ba tuổi vẫn chưa thể nói chuyện được, mọi người đều nghĩ sẽ biến thành kẻ ngốc cũng vì chịu ảnh hưởng từ độc. May mắn là, có dòng máu của Thất Linh Tâm hộ thể mới dần dần hóa giải chất độc trưởng thành như người bình thường. Sau khi mẫu hậu qua đời, ta biết rõ thân thế của mình, bèn quyết định điều tra lại chuyện cũ. Thì ra năm đó Khương Linh Đế vẫn chưa giết phụ thân ta mà chỉ bí mật giam cầm, ngay cả Khương Thành Đế cũng không biết. Trong lúc ta vẫn đang tìm ra nơi giam cầm thì có một hôm, An Phúc cung đột nhiên náo loạn. Khương Mặc Hiên bị ai đó bóp cổ suýt tắt thở. Các ngự y đều nói hắn khó lòng qua khỏi đêm đó. Khương Linh Đế đã lấy máu tim của phụ thân ta cho hắn uống, vì vậy mới giữ được mạng hắn. Khương Mặc Hiên có thể sống đến ngày nay, uy phong rạng rỡ trở thành hoàng đế Đại Khương đứng trên vạn người chính là đổi bằng mạng của phụ thân ta. Hắn đáng phải chết. Còn đáng chết hơn cả Khương Linh Đế.”
Khương Hạo Giai đay nghiến tột cùng khi nói ra những lời này. Trình Sở Y nghe mà chết cả tâm. Khương Mặc Hiên bị như vậy chính vì đỡ thay một kiếp nạn sinh tử cho hắn. Mệnh trấn mệnh mà nghĩa phụ sắp xếp, nói đơn giản không khác gì mạng đổi mạng. Khương Mặc Hiên vốn là chân long thiên tử, vậy nên không đến nỗi mất mạng, thế nhưng lại bắt một người vô tội khác phải hy sinh để y được sống.
“Hạo Giai, ta sẽ không xin ngươi cứu hoàng thượng nữa, nhưng hãy dùng tính mạng của ta đổi cho hoàng thượng. Trong chuyện này hoàng thượng cũng là kẻ vô tội không hay biết gì.”
Mọi chuyện đều bắt nguồn từ hắn mà ra, vậy thì để hắn kết thúc mọi chuyện mới là công bằng nhất.
Khương Hạo Giai tâm ý đã quyết nói: “Sở Y, ngươi về đi. Kẻ thù của ta trước nay chỉ là hoàng tộc Đại Khương, không phải ngươi. Ngươi có nói thêm gì cũng vô ích thôi.”
Trình Sở Y không thuyết phục được Khương Hạo Giai, nghĩ ngợi rồi tìm cách khác.
“Tiên đế có phải do ngươi hạ độc?”
“Phải.”
“Kính quý phi từng nói với ta không ai biết được ngươi đã hạ độc tiên đế bằng cách nào. Ta muốn đoán thử. Nếu như ta đoán đúng, xin ngươi nói cho ta một manh mối về thứ tẩm trên đầu tên, dù là manh mối nhỏ thôi cũng được, không tính là thiệt thòi cho ngươi.”
Khương Hạo Giai rút dạ minh châu từ thắt lưng ra bóp chặt trong tay. Y trầm ngâm thật lâu rồi nói: “Được. Ngươi nói xem.”
“Ngươi bỏ độc vào quân cờ đen. Không đúng, nên nói là những quân cờ đó vốn được làm từ đá độc. Tiên đế mỗi khi đánh cờ đều muốn giành thế chủ động cho nên chỉ chọn cờ đen, chưa bao giờ chọn cờ trắng.”
“Nếu vậy, người chơi cờ với Khương Linh Đế không phải cũng trúng độc luôn sao? Ngươi đừng quên ta từng chơi cờ với hắn rất nhiều lần, và ngươi cũng từng.”
Trình Sở Y mừng thầm. Khương Hạo Giai chịu hỏi lại, chứng tỏ những lời hắn nói không sai. Hắn bình tĩnh nói tiếp: “Bởi vì cờ đen có độc nhưng cờ trắng lại là thuốc giải độc. Người chơi cờ trắng hiển nhiên sẽ không sao. Những người mới vừa học chơi cờ thường thích thu cờ của đối phương chứng tỏ mình giỏi, nhưng cao thủ chơi cờ sẽ chỉ tận hưởng khoái cảm vây hãm chứ không làm chuyện vô bổ như thu cờ. Tiên đế tiếp xúc cờ đen nhiều hơn cờ trắng, có khi trong cả ván cờ ông còn không tiếp xúc với cờ trắng nào, khiến cho chất độc tích tụ ngày càng nhiều, dẫn đến mất mạng.”
“Dựa vào đâu ngươi đoán được?”
“Bởi vì không thể hạ độc vào trong thức ăn nên ta nghĩ chỉ có thể hạ độc vào đồ vật, phải là đồ vật mà tiên đế thường hay dùng nhất, có như vậy mới thấm dần từng chút không bị ai phát hiện. Lúc tiên đế bị trúng độc chắc cũng nghĩ như ta, vậy nên hẳn là đã điều tra qua không ít thứ. Thứ còn sót lại hiển nhiên là thứ mà tiên đế không nghĩ tới vì nó quá vặt vãnh, chẳng hạn như quân cờ.”
Khương Hạo Giai thở dài: “Quả nhiên là ngươi sẽ đoán ra. Vậy được, ta đã hứa thì sẽ thực hiện. Điều duy nhất mà ta có thể nói với ngươi là Khương Mặc Hiên nên bị quả báo từ việc nhận lấy thứ vốn không thuộc về mình.”
Trình Sở Y lại rơi vào im lặng, lát sau mới băn khoăn hỏi: “Hạo Giai, hoàng thượng nói lần này ngươi đột nhiên trở về là vì ta, thật không?”
Khương Hạo Giai lạnh nhạt đáp: “Không phải vì ngươi. Chỉ vì Khương Mặc Hiên đã ép ta tới bước không thể thoái lui được nữa. Cho dù ta không trở về thì cũng không còn nơi để trốn.”
Trình Sở Y gật đầu. Không phải vì hắn là tốt nhất. Hắn không muốn trở thành lý do đưa y đi đến cục diện này.
“Vậy năm đó vì sao ngươi lại đặc biệt đối tốt với ta?”
Khương Hạo Giai cụp mắt xuống nói: “Đồng bệnh tương lân. Phụ thân của ngươi và phụ thân ta đều vì một người mà chết oan.”
“Ân tình năm đó khó trả hết. Ngươi có điều gì cần ta làm giúp không?”
“Nếu được, hy vọng ngươi giúp ta thả một người tên Hạc Thương ra. Y là người vô tội trong chuyện này, chẳng qua cứ cố chấp muốn báo ân huệ cũ với ta.”
“Được, ta hứa với ngươi.”
Trình Sở Y lặng lẽ quay đi. Khương Hạo Giai mở tay, thả dạ minh châu rơi lạnh lẽo xuống mặt sàn, lăn dài vào trong một góc tối: “Ta không muốn ngươi mang theo cắn rứt mà sống cả đời.”
Chúc Bình đang vỗ bờm ngựa thì thấy Trình Sở Y thất thểu trở ra. Y vội vã chạy đến hỏi: “Hoàng hậu, vương gia có chịu nói gì không?”
Trình Sở Y nhíu mày: “Có nói một chuyện, nhưng ta nghĩ mãi cũng không hiểu.”
“Vậy rốt cuộc hoàng thượng bị làm sao?”
“Ta cũng chưa rõ.”
“Vương gia không nói thêm gì sao? Hay là…?”
Trình Sở Y đọc hiểu ánh mắt e dè của Chúc Bình, cảnh cáo: “Không được dụng hình. Mà cho dù ngươi có dụng hình, vương gia cũng sẽ không nói thêm gì đâu. Điểm này ngươi nên hiểu hơn ta. Ngoại trừ vương gia còn có ai bị bắt giữ nữa?”
“Tàn dư của Hắc Kỵ Quân còn sống sau trận nổ, thiếu trang chủ của Tàng Kiếm sơn trang và một đám người do y kêu gọi tới.”
“Trận nổ gì?”
Chúc Bình giải thích: “Cái này sau khi trận nổ diễn ra ta mới biết. Trước đó vài năm, hoàng thượng đã bí mật căn dặn thợ triều đình ở Phúc Châu làm ra một lượng lớn hỏa dược đặc biệt rồi giao cho tướng quân Hồ Thiên Tu canh giữ. Sau đó hoàng thượng mượn lời dân gian tiết lộ chuyện Phúc Châu đang chứa hỏa dược ra bên ngoài, đợi một ngày nào đó người của vương gia đến cướp. Số hỏa dược này đều là thật, nhưng có một đặc điểm là không chịu được sự biến đổi khác nhau của thời tiết. Nếu chuyển chúng ra khỏi Phúc Châu, trải qua một thời gian ngắn chúng sẽ tự phát nổ. Hắc Kỵ Quân có gần một nửa chính là bị số hỏa dược này nổ chết. Có điều sức công phá của hỏa dược quá lớn, cũng khiến cho dân chúng của vài thành lân cận chịu chút họa lây.”
Trình Sở Y nghe vậy liền hiểu ra. Chuyện này cũng cùng một cách nhử mồi như chuyện Khương Mặc Hiên cần Huyết Đà La ở đại mạc cứu mạng. Bất quá, vương gia so với những người khác thông minh hơn rất nhiều, chẳng trách Khương Mặc Hiên lại phải dàn xếp từ lâu. Nhưng mà chỉ vì diệt trừ một người lại hy sinh tính mạng của ngàn vạn người, Trình Sở Y không thể ủng hộ được.
“Từ xưa nhất tướng công thành vạn cốt khô. Hoàng thượng muốn thắng vương gia là một lẽ, nhưng vì sao lại tổn hại cả tính mạng của dân chúng?”
“Hoàng hậu, ta hiểu điều người nói nhưng trận chiến này không thể nào tránh khỏi. Nếu trực diện đánh nhau, chúng ta vẫn sẽ thắng nhưng thương vong càng vượt xa con số ấy nhiều. Hoàng thượng đã lập tức cho người đến giúp đỡ dân chúng của những nơi chịu thảm họa. Thật ra hoàng thượng cũng không muốn phải đi đến mức như vậy, chỉ là không còn cách nào khác.”
Trình Sở Y cảm thán: “Có lẽ vì ta chưa đánh trận bao giờ, cho nên ta thật sự không hiểu nổi. Vị thiếu trang chủ của Tàng Kiếm Sơn Trang đó ngươi có thể thả ra không? Ta cam đoan y sẽ chẳng gây được họa gì nữa đâu. Nếu sau này hoàng thượng trách tội, ta sẽ thay ngươi chịu toàn bộ trách nhiệm.”
“Nếu người đã nói vậy, ta sẽ thả y đi. Y bất quá là một kẻ nhỏ nhặt, hoàng thượng cũng chẳng nhớ đến để trách tội.”
Trình Sở Y nói tiếp: “Còn một chuyện nữa. Ngươi dùng tên của ta dán cáo thị khắp nơi tìm kiếm một người.”
“Là ai?”
“Sư huynh của ta Yến Nguyệt. Huynh ấy bình thường ham chơi biếng làm nhưng chỉ cần biết ta gặp khó khăn thì nhất định sẽ xuất hiện.”
“Ta đưa người hồi cung trước rồi sẽ đi làm ngay.”
“Được”