Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ
  3. Chương 190
Trước /288 Sau

Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ

Chương 190

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Người đi cùng gã đàn ông có hình xăm mặc dù không trực diện nhìn thấy ma quỷ, nhưng nhìn thấy sắc mặt của anh ta thay đổi nhiều như vậy, cũng nhận ra bọn họ đã gặp phải một hải rắc rối rồi.

Anh ta linh hoạt kéo người đàn ông xăm trổ lùi lại một bước: "Bà chủ Diệp tốt nhất là cứ suy nghĩ kỹ đi, tiền bạc dễ thì thương lượng, chúng tôi lúc nào cũng đợi cô."

Gã đi cùng đưa ra một tấm danh thiếp, Du Tố Tố miễn cưỡng nhận lấy, dùng ngón tay nhón nhón, như thể ước gì mình không phải chạm vào nó. Không còn cách nào khác, không biết hai người này khiêu khích tà ma kiểu gì mà âm khí trên tấm danh thiếp dày đặc đến mức sắp chảy cả nước ra rồi. Vu Tố Tố đứng ở cửa bị đôi mắt đỏ hoe của Lệ Quỷ nhìn chằm chằm, nổi hết da gà da vịt lên.

Hai người họ lúc tới thì vênh váo, lúc đi lại cụp đuôi chạy nhanh, chỉ để lại một tấm danh thiếp.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Người đàn ông xăm mình chán nản bước ra ngoài, lên xe, gã đi cùng đầu đầy nghi hoặc: "Anh nhìn thấy cái gì vậy? Sợ đến mức này."

"Anh không thấy à?" Người đàn ông có hình xăm sửng sốt, trừng mắt nhìn anh ta: "Là ma đó! Anh con mợ nó nhìn thấy mà có thể không sợ sao? Ả đàn bà kia tà ám thực sự, danh tiếng không lớn nhưng tính tình không dễ dãi gì đâu, hiệu trưởng không biết nghe được từ đâu mà cứ nhất quyết phải tìm cô ta..." "Được rồi được rồi, việc hiệu trưởng dặn dò còn chưa làm xong, sao có thể quay về được?" Gã đi cùng lo lắng.

Người đàn ông có hình xăm cau mày: "Cô ta không làm thì vẫn còn có rất nhiều người sẵn sàng làm! Nếu không phải sư phụ vào núi tu hành, không thể liên lạc được thì thèm tìm cô ta chứ? Thầy phong thủy trước kia xem cho chúng ta mạnh hơn cô ta nhiều, cũng có làm âm ï gì đâu."

Gã đi cùng cũng cảm thấy như vậy, hai người cùng nhau suy nghĩ: "Hỏi thăm linh tinh một chút rồi chúng ta quay về nói với hiệu trưởng tìm người khác xem sao."

“Cứ như vậy đi!”

Hai người tập duyệt lại với nhau để lúc về không bị chịu trách nhiệm một mình, vui vẻ lao tới điểm dừng tiếp theo. Xe chậm rãi rời khỏi quán ăn vặt đêm khuya, người đàn ông xăm trổ sờ vào lông tơ dựng ngược sau cổ, tát thẳng vào mặt tên đi cùng đang lái xe: "Anh bật điều hòa thấp như vậy để lạnh c.h.ế.t à?" "Thấp đâu?" Tên đi cùng trợn mắt: “Anh quá yếu thì có!"

Liếc nhìn nhiệt độ điều hòa, tên xăm trổ không nói nên lời, nhanh chóng kiếm cớ: "... Bên ngoài nóng quá."

Nhưng anh ta luôn cảm thấy trong xe thực sự rất lạnh... lạnh đến mực như một động băng vậy.

Người đàn ông xăm trổ khoanh chân dựa vào ghế phụ, lệ quỷ lặng lẽ theo bọn họ rời khỏi quán ăn khuya, ngồi ở ghế sau xe. Hắn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hai người từ gương chiếu hậu, đoan chính đặt hai tay lên đầu gối, trông có chút giống một học sinh ngoan ngoãn.

Hai người đàn ông xăm trổ nghĩ ra lý do xong liền quay lại tìm ông chủ của mình. Chiếc xe đưa lưng về núi Bạch Vân lao nhanh vun vút, đến một nơi khác hướng với Thanh Giang, tỉnh Tường cách Thanh Giang vài thành phố, cuối cùng lái vào một khu dân cư cao cấp.

"Đại sư đâu? Có chút chuyện này mà các cậu cũng làm không xong à?" Người đàn ông trung niên vốn dĩ trông có vẻ khá tao nhã và đáng tin cậy, nhưng khi nghe được báo cáo của người đàn ông xăm trổ, vẻ mặt của ông ta đột nhiên rạn nút. "Bảo các cậu mời khách tới, các anh lại đưa về cái gì đây? Mấy bà cốt này dùng được cái shit!" Người trung niên tức giận ném gạt tàn xuống đất, đập nát dưới chân người đàn ông xăm trổ.

Người đàn ông xăm mình ở ngoài là một tên ác bá, nhưng ở trước mặt ông ta lại như một con ch.ó pug, l.i.ế.m mặt cười làm lành: "Hiệu trưởng đừng tức giận, cô nhóc họ Diệp kia có mắt không tròng, nếu không thì tại sao chỉ có thể mở được một cửa hàng tồi tàn chứ? Những đại sư kia cũng rất nổi tiếng, việc này mấy người trẻ tuổi không được việc đâu, vẫn phải dùng tới các lão làng. Hay là chúng ta liên hệ thử xem...

"Anh biết cái mẹ gì!" Hiệu trưởng muốn cho anh ta hai cái tát: "Biết Thạch Bân không, biết thành phố Bạch không? Đó đều là do ác quỷ quấy phá, những thứ Bạch Vân Quan không trị được, đều là do chủ quán ăn vặt đêm khuya xử lý hết, cậu còn cảm thấy cô ấy không làm được à? Đi xin lỗi cô ấy... Không, chờ đã, các cậu có nói với cô ấy là 10 triệu không?”

Người đàn ông xăm trổ nhanh chóng nói: "Nói rồi ạ, những gì ngài nói chúng tôi đều nói lại hết rồi. Là 10 triệu đấy, chúng ta đào hết của cải mời cô ta, cho cô ta đủ thể diện rồi, mười triệu không thèm để ý tới mà lại đi cứu một con mèo, không coi chúng ta ra gì, đây là đang sỉ nhục chúng tai"

"... Thật sao?" Hiệu trưởng nghi ngờ nhìn anh ta một lúc, sau đó mất kiên nhẫn xua tay nói: "Thôi thôi, nếu dùng tiền không được thì tôi sẽ nghĩ cách khác. Để lại biên lai và chi phiếu lại, đợt này đừng quay lại trường học." "Không quay lại trường học?" Người đàn ông xăm trổ có chút bối rối, nhưng nhìn vẻ mặt của hiệu trưởng, anh ta thành thật đồng ý.

Bọn họ vừa rời đi, hiệu trưởng đã kính cẩn bấm số gọi một số điện thoại, một lúc lâu sau vẫn không có người trả lời.

"Mẹ nói!"

Hiệu trưởng lo lắng đến mức chạy lòng vòng: "Chắc chắn không thể tới Bạch Vân Quan được, đại sư mới theo lý thuyết chưa có nền tảng gì, nhưng lại không cần tiền..."

Còn chưa kịp nghĩ ra cách, lồng n.g.ự.c hiệu trưởng bỗng nhiên nóng bừng. Sắc mặt hiệu trưởng sắc mặt đột nhiên thay đổi, cẩn thận mở quần áo ra, chỉ thấy lá bùa màu vàng đặt gần trái tim đã biến thành một nắm tro tàn."Không, không, không, không... Hiệu trưởng vừa lăn vừa bò chạy về phòng học, lấy chiếc hộp trong ngăn nhỏ ra, đặt lá bùa màu vàng vào người, rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hiệu trưởng hoảng sợ nhìn quanh, không thấy bóng ma nào, ngồi mép mép xuống tay vịn ghế. Bàn tay cầm hộp gỗ của ông ta run rẩy, cúi đầu xuống nhìn, hơi thở lập tức trở nên đồn dập hơn.

Trong hộp chỉ còn lại hai lá bùa màu vàng cuối cùng.

Hiệu trưởng bấm điện thoại lần nữa nhưng vẫn không có người trả lời, ông ta ấn tấm bùa màu vàng không biết khi nào lại bị lệ quỷ đốt cháy trước ngực, trên mặt ông hiện lên sự tuyệt vọng.

Thành phố Thanh Giang, quán ăn vặt đêm khuya.

Diệp Tuyền thả mèo xuống, đi xuống lầu, thực khách nhìn qua vừa tò mò vừa lo lắng.

Sắc mặt lạnh lùng của Diệp Tuyền biến mất, mỉm cười nói: "Không sao đâu, mọi người ăn uống ngon miệng nhé."

"Hôm nay mỗi người sẽ được nhận thêm một món đồ uống, có thể chọn rượu hoa quả, nước trái cây hoặc cola." Diệp Tuyên nhìn kho chứa đồ trong bếp, lười biếng đi đến vị trí độc quyền phía sau quầy. Sự chú ý của thực khách trước đó đã bị thu hút bởi người đàn ông có hình xăm không hiểu sao xuất hiện rồi rời đi, lời này vừa nói ra, bọn họ lập tức lấy lại tinh thần.

"Đó chắc chắn là rượu hoa quả của quán ăn vặt đêm khuya! Đã lâu rồi tôi không được uống, rất tuyệt vời! Đề nghị để vào thực đơn!"

Những thực khách đã nếm thử rượu trái cây tự làm trong quán ăn khuya đều háo hức chuẩn bị sẵn sàng, vừa nói xong liền bắt đầu gọi Du Tố Tố để ghi lại đơn hàng. Vì hôm nay mỗi người có một ly, không cần phải lấy giới hạn nên bọn họ có rất nhiều thời gian để giới thiệu những món ngon cho những thực khách chưa từng thử qua.

Những thực khách chưa từng được thử nhanh chóng xếp hàng gọi món, không khí sôi động của quán ăn vặt ban đêm bị người đàn ông xăm trổ làm gián đoạn đã quay trở lại.

Diệp Tuyền nhặt tấm danh thiếp Du Tố Tố mang về đặt lên quầy, nhếch khóe môi cười lạnh, chuẩn bị ném vào thùng rác.

Nhóc An An vội vàng bưng xong món ăn cuối cùng, bò tới, nắm lấy tay Diệp Tuyền, ngăn cản cô, vươn cổ muoosn xem trên đó có thứ gì. Nước bọt trong suốt đọng trên miệng An An, thèm đến mơ hồ.

"Muốn sao?" Diệp Tuyên lấy tấm thẻ chọc vào bàn tay nhỏ mập của cô bé, lập tức bị nhóc An nắm chặt.

"Vậy cho em.”

"Oo-" An An vui vẻ cầm tấm danh thiếp nhìn đi nhìn lại, như thể cô nhóc thực sự biết đọc vậy.

Nhưng chỉ sau vài giây "nghiên cứu đàng hoàng”, An An lại chứng nào tật nấy, nhét tấm danh thiếp vào miệng.

Nhai nhai, phù, nó không ngon chút nào.

Âm khí trên tấm danh thiếp bị An An nhai trong nháy mắt, chỉ còn lại một mảnh bìa cứng màu trắng như tuyết. An An nhổ danh thiếp ra, nhìn một lúc, phát hiện không còn âm khí nữa, thất vọng thở dài.

Cô bé cũng thích thích món quà vặt được giao đến tận cửa này, nghĩ nghĩ một lúc rồi cho tấm danh thiếp vào cặp sách mới mua, hài lòng vỗ bụng. Trên tấm danh thiếp được giấu trong cặp sách nhỏ có viết một dòng chữ mạ vàng.

"Giáo Dục Tân Đô hy vọng mọi trẻ em đều có thể lớn lên khỏe mạnh."

Ăn uống no nê, các thực khách lần lượt rời đi, cửa hàng bán đồ ăn khuya đóng cửa, bé An An ngồi trên chiếc xe nhỏ chạy như bay ra khỏi cửa, chiếc vòng hoa nhỏ màu đỏ đeo quanh cổ cô bé liên tục lắc lư, cô bé háo hức vẫy tay rồi đuổi theo những vị khách cuối cùng không thể nhìn thấy cô bé.

Có lẽ là muốn cảm ơn bọn họ vì đã mang tới một bông hoa nhỏ màu đỏ vô cùng xinh đẹp cho cô bé.

Diệp Tuyên đóng cửa lại, ôm quỷ bé con về, trong không trung, bé An An ra sức vung vẩy tay chân, giống như một chú rùa nhỏ không biết cách trở mình.

Trong lúc dọn dẹp, Du Tố Tố vô tình đi ngang qua thấy vậy, không nhịn được bật cười trước sự đáng yêu của cô bé.

Đại Kim nhanh chóng chạy về phía trước, hai ba bước liên nhảy lên tâng hai của cửa hàng bán đồ ăn khuya, Diệp Tuyên đẩy cửa phòng của chú mèo ra, bé An An lơ lửng trên không, nghiêng đầu nhìn chú mèo nhỏ đáng yêu: "Meo meo-"

Quảng cáo
Trước /288 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Viễn Sinh Truyền Kỳ

Copyright © 2022 - MTruyện.net