Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Tử Mi quay sang nhìn mẹ cô đúng lúc mẹ cô cũng đang kỳ vọng nhìn cô và chờ đợi cô trà lời.
Xem ra mẹ cô đang rất muốn mở tiệm bánh. Cô nhớ mỗi lần đi ngang qua tiệm bánh của người khác, lúc nào bà cũng nấn ná dừng lại để nhìn cách làm bánh của những người thợ làm bánh trong tiệm.
Tuy hiện tại nhà cô cũng đã có tiền, mẹ cô cũng không cần phải làm gì cả, nhưng mở tiệm bánh chính là ước mơ của bà nên cô cũng không nỡ ngăn cản.
- Dạ được chứ ạ, nếu không đủ tiền, con vẫn còn tiền đây.
Dương Tử Mi gật đầu nói.
- Con gái à, con đồng ý rồi sao?
Hoàng Tú Lệ mừng rỡ nhìn cô, xúc động hỏi.
- Chỉ cần mẹ thích là con đều đồng ý hết. Có điều, mẹ cũng đừng làm việc cật lực quá. Sau này, nhà mình ngày nào cũng có bánh ngon để ăn rồi.
Cô cười nói.
Dương Tử Hi cùng những người còn lại đều vỗ tay vui mừng.
- À, cháu à...Nội...
Dương Bách, ông nội cô đột nhiên có gì muốn nói nhưng cứ bối rối không nói hết ý.
Thấy ông lên tiếng, mọi người quay sang nhìn ông, chờ ông nói tiếp. Nhưng chờ mãi chờ mãi mà ông vẫn không nói gì, chỉ tiếp tục hút thuốc.
- Ông nội à, ông định nói gì đúng không ạ? Ông cứ nói đi, con đang chờ nghe đây.
Dương Tử Mi chủ động hỏi.
- Hôm trước, ông nội con thấy trong thành phố có một câu lạc bộ người già nên ông ấy cũng định tham gia. Nhưng mọi người trong đó lại không cho, nói câu lạc bộ đó chỉ dành cho hội viên, một tháng phải nộp hai ngàn đồng tiền hội phí.
Bà nội cô lên tiếng nói giúp. Đoạn, bà quay sang nói với Dương Bách:
- Hai ngàn không phải là số tiền nhỏ. Thằng Dương Thanh mỗi tháng lương cũng chỉ hơn một ngàn. Ông à, nếu ông rảnh thì có thể đến công viên dạo chơi cho khuây khỏa, ở đó cũng có rất nhiều người cỡ tuổi ông thường chơi đánh bài, chơi cờ và hát xướng đấy thôi.
Dương Tử Mi biết câu lạc bộ người già kia. Câu lạc bộ đó là câu lạc bộ chỉ dành cho những người lớn tuổi giàu có hoặc cán bộ về hưu tham gia mà thôi. Các hoạt động cũng như chế độ trong đó cũng rất tốt, có thể giúp cho những người lớn tuổi không cảm thấy đơn độc hay buồn tẻ khi không có con cháu bên cạnh.
Tuy nhiên, niềm vui và sự thoải mái đó hoàn toàn dựa vào tiền do họ bỏ ra.
Sắc mặt của Dương Bách thoáng ửng đỏ, ông lẩm bẩm nói:
- Không phải con bé có thể kiếm được rất nhiều tiền sao? Tôi chỉ muốn tham gia một tháng để xem trong đó có gì ghê gớm không thôi. Mấy hôm trước tôi gặp Dương Hoằng, ông ta cứ khoe mẽ trước mặt tôi, còn nói tôi là nghèo hèn, ngay cả nhìn thôi cũng không đủ tư cách huống hồ tham gia vào đó. Nghe ông ta nói thế, tôi bực mình lắm. Ông ta có thể cậy thế con trai mình là bí thư thành phố vậy sao tôi lại không thể dựa dẫm vào cháu nội của tôi được chứ?
- Trời ơi, ông ơi, ông đừng quên là lúc còn ở dưới quê, ngày nào ông cũng mắng là sinh con gái là đồ vô dụng hết sao. Giờ sao ông lại muốn dựa dẫm vào cháu gái mình để giễu võ giương oai chứ?
Bà nội cô chế nhạo nói.
Nghe thế, mặt Dương Bách đỏ bừng và chỉ biết cúi đầu lặng lẽ hút thuốc.
- Ông nội, bà nội à, mọi người yêm tâm đi. Sau khi tan học về, con sẽ đến dó làm thẻ hội viên cho hai người. Người khác có thể vào thì chúng ta cũng có thể vào!
Dương Tử Mi nói.
- Cháu à, cần nhiều tiền lắm đấy, hai người một tháng hết bốn ngàn, vậy chẳng khác nào đốt tiền. Thôi được rồi, con chỉ cần làm thẻ một tháng cho ông nội con thôi còn bà nội thì không cần. Bà nội chỉ thích ở nhà nấu cơm, dọn dẹp và chăm sóc con cháu thôi.
Bà nội cô vội vàng nói.
Dương Tử Mi đứng dậy đi đến sau lưng bà, ôm vai bà nói:
- Nội, không phải lúc trước nội hay nói là muốn xem thử cuộc sống của các vị phu nhân ở thành phố thế nào sao? Dù sao thì ông nội cũng tham gia vậy thì bà nội cũng đi theo cho vui, sẵn tiện trông chừng ông nội luôn, để ông nội không có cơ hội léng phéng với các vị phu nhân khác nữa chứ.