Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Tổng giám đốc Hạ!
Bảo vệ vừa thấy Hạ Quốc Huy liền vui vẻ, khép nép chạy đến hỏi:
- Tổng giám đốc về rồi sao?
- Ờ, cực cho anh quá.
Hạ Quốc Huy thân thiện gật đầu chào đáp lại.
- Ha ha, không có cực khổ gì đâu ạ. Chỉ là mỗi ngày ngồi đây chặn những người không đủ tư cách và không cho họ vào thôi. Giống như cô bé kia, cứ nằng nặc đòi vào làm thẻ hội viên cho ông bà nội gì đó. Thật là chẳng biết trời cao đất dày gì cả. Đây là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện vào sao?
Thấy Hạ Quốc Huy đối đãi tử tế với mình, bảo vệ nọ cũng vui vẻ gãi đầu nói.
Nói xong, anh ta còn quay sang liếc Dương Tử Mi một cái.
Hạ Quốc Huy lúc này cũng nhìn thấy Dương Tử Mi. Vừa nhìn thấy cô, mặt ông đột nhiên vui vẻ hẳn. Ông vội bước đến chỗ cô, cười thân thiện hỏi:
- Tiểu Mi, con ở đây sao?
- Con chào chú ạ.
Dương Tử Mi lễ phép chào mà không hề ra vẻ là người đã từng giúp đỡ ông.
Bảo vệ thấy Hạ Quốc Huy quen với Dương Tử Mi nên mặt lập tức biến sắc. Anh ta vội vàng cười cười nói:
- Thì ra cô bé này quen với tổng giám đốc. Ha ha, chả trách nhìn có khí chất quá, ha ha.
- Tiểu Mi à, con đến đây để làm thẻ hội viên cho ông bà nội con sao?
Hạ Quốc Huy nhìn Dương Tử Mi hỏi. Sau ngày hôm đó, ông vẫn luôn muốn làm gì đó để cám ơn cô. Giờ cơ hội đó đã đến nên ông rất vui.
- Dạ. Tiếc là anh bảo vệ này không cho con vào.
Dương Tử Mi gật đầu nói.
Hạ Quốc Huy quay sang trừng mắt nhìn bảo vệ một cái.
Thấy vậy, bảo vệ kia cũng rụt cổ lại. Anh ta nghĩ mình lần này chắc sẽ bị đuổi việc vì đắc tội với tổng giám đốc.
- Ông chủ, xin lỗi, tôi... tôi không biết cô bé quen với ông. Tôi thấy cô bé ăn mặc bình thường... nên tưởng cô bé đến phá phách. Tôi cũng chỉ muốn giữ gìn trật tự của câu lạc bộ thôi, tôi...
Anh bảo vệ lo lắng giải thích.
- Nhìn mặt bắt hình dong, còn không mau xin lỗi cô bé đi.
Hạ Quốc Huy bắt đầu nghiêm giọng quở trách.
- Xin lỗi, xin lỗi, là do anh có mắt mà không biết thái sơn, mong em bỏ qua cho.
Bảo vệ lật đật cúi người xin lỗi Dương Tử Mi.
- Hi hi, anh cứ nịnh nọt người có tiền và khinh thường người khác như thế thì trước sau gì cũng gặp xui xẻo thôi.
Dương Tử Mi nói vẻ chế giễu.
- Vâng, vâng vâng!
Bảo vệ gật đầu lia lịa.
Dương Tử Mi cũng không muốn so đo với anh ta nên quay sang nói với Hạ Quốc Huy:
- Chú Hạ à, giờ con có thể vào làm thẻ hội viên được chưa ạ?
- Không cần con đích thân vào đó đâu. Chú sẽ giúp con làm hai thẻ VIP vàng, hoàn toàn miễn phí. Sau khi làm xong, chú sẽ tận tay mang đến nhà con. Con không cần phải đến.
Hạ Quốc Huy vui vẻ nói.
Bảo vệ nghe vậy thì há miệng kinh ngạc, ngẩn người nhìn Dương Tử Mi. Anh ta đang không biết cô là người như thế nào mà tổng giám đốc của anh ta phải đích thân ra tay làm thẻ giúp như vậy, hơn nữa còn tự tay giao đến nhà. Điều quan trọng hơn là, hai cái thẻ định làm kia lại là thẻ hội viên vàng, hoàn toàn miễn phí. Loại thẻ đó chỉ có những người lớn tuổi dạng quyền cao chức trọng mới có được.
- Phiền chú vậy, thật ngại quá. Thẻ đó để con trả phí là được rồi ạ.
Dương Tử Mi ngại ngùng nói.
- Tiểu Mi, con thật là, sao con lại khách sáo với chú như thế. Lúc trước, con xem phong thủy giúp chú, chú còn chưa trả tiền cho con nữa mà. Giờ hai thẻ hội viên kia xem như là chú trả tiền xem phong thủy vậy, con đừng ngại.
Hạ Quốc Huy ân cần nói.