Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cơ thể của Dương Tử Mi bất giác căng cứng lại, cứ như là đang khao khát, trông chờ thứ gì đó vậy...
Long Trục Thiên ôm chặt bờ vai căng cứng của Dương Tử Mi. Thấy vẻ mặt xinh đẹp và e thẹn như đóa sen vừa hé nở của cô, anh rất muốn, rất muốn...
Nhưng, cô chỉ mới mười lăm tuổi thôi!
Anh không thể khiến cô băn khoăn và lo lắng sớm như vậy được.
Nghĩ thế nên Long Trục Thiên vội trấn tĩnh lại, buông tay ra và leo xuống giường nói:
- Em ngủ đi, anh sẽ canh chừng em.
Phút chốc, cảm giác căng cứng của cơ thể cũng tan biến mất. Dương Tử Mi thở mạnh từng hồi. Cô không dám nhìn Long Trục Thiên nữa mà vội vàng nằm xuống ôm mền, nhắm mắt ngủ.
Nhưng, Long Trục Thiên cứ nhìn như vậy, cô làm sao mà ngủ được cơ chứ!
Tim cô bây giờ cứ đập liên hồi, tưởng như muốn nhảy luôn ra ngoài vậy.
Dương Tử Mi cố gắng ép mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng làm sao cũng không ngủ được.
“
Đang lúc rủa thầm trong bụng thì đột nhiên Long Trục Thiên cất tiếng hát...
Anh ấy hát gì, Dương Tử Mi nghe không hiểu. Cứ như là một ngôn ngữ kỳ lạ nào đó vậy. Nhưng, nhịp điệu bài hát và giọng hát của anh lại rất hay. Giọng hát ấy khiến cô dần bình tâm lại, cô cảm thấy như có một làn gió mùa thu nhè nhẹ thổi qua khiến cô dần chìm vào giấc mơ đẹp.
Khi tỉnh lại, cô phát hiện căn phòng không có ai khác ngoài cô.
“
Cô đưa tay lên sờ vào cổ mình. Tấm thẻ bài nọ cũng biến mất.
Trên bàn có một tờ giấy. Dương Tử Mi lấy tờ giấy xuống đọc.
Nét chữ của anh cũng thần bí và lạnh lùng như tính cách và khí chất của anh vậy.
“
Đọc xong lời nhắn của Long Trục Thiên để lại, Dương Tử Mi lại trầm ngâm suy nghĩ.
“
Nghĩ ngợi một hồi, thấy trời cũng bắt đầu sáng rõ nên Dương Tử Mi cũng ngồi dậy chuẩn bị rửa mặt. Nhưng khi nhìn thấy bộ đồ ngủ màu đen của Long Trục Thiên được xếp ngay ngắn để bên cạnh, tim cô lại thổn thức.
Dương Tử Mi cầm bộ đồ nọ lên, mùi cơ thể quen thuộc của Long Trục Thiên vẫn còn lưu lại trên đó. Một mùi hương nhẹ nhàng, dễ chịu...
Nhớ lại hình dáng của Long Trục Thiên khi mặc bộ đồ ngủ này tối qua, tai cô bất giác đỏ bừng lên, cô đưa bộ đồ nọ lên mũi khẽ ngửi...
- Bé con à, con đến tiệm một chút nhé!
Vừa ăn sáng xong và đang chuẩn bị đi học thì Dương Tử Mi nhận được điện thoại của cha mình.
- Cha à, đã xảy ra chuyện gì sao?
- À, tiệm của mình đã được sửa lại rồi! Quảng Trọc còn dẫn theo một đám người quỳ ngay trước cửa tiệm xin cha tha thứ nữa! Chuyện này là sao? Con đã làm gì họ à?
Dương Thanh lo lắng hỏi.
- Cha à, con không làm gì cả. Con chỉ cho họ biết rằng, chúng ta không phải là những người dễ bắt nạt. Nếu như họ đã xin lỗi rồi thì cha bảo họ đi khỏi đó là được ạ.
Dương Tử Mi bình thản nói.
- Bé con, hay là con đến đây đi, mẹ con đang rất sợ đây này.
Dương Thanh nói tiếp.
- Dạ, con sẽ đến ngay.
Gác máy xong, Dương Tử Mi nhờ bà nội đưa Dương Tử Hi đến trường, còn cô thì vội vã chạy ngay đến tiệm.
Vừa đến đầu đường, đã thấy mấy trăm người mặc đồ đen đang quỳ mọp chật kín cả một khúc đường. Những người ở các hàng, quán xung quanh cũng muốn chạy ra xem nhưng lại không dám. Họ chỉ biết hiếu kỳ đứng bên trong ló đầu ra ngoài nhìn và không ngừng quay sang to nhỏ gì đó với người bên cạnh.
Còn cha và mẹ cô thì đang đứng trước tiệm, vẻ mặt lo lắng và căng thẳng.
Họ đều là những người dân hiền lành, thiện lương nên trước giờ cũng chưa từng thấy cảnh tượng xin lỗi hoành tráng như thế.
Hơn nữa, những người đang quỳ xin lỗi họ kia lại toàn là những tên giang hồ khét tiếng. Thế nên, họ lo lắng cũng là điều dễ hiểu!
Dương Tử Mi đi thẳng vào tiệm.
Thấy cô xuất hiện, Quảng Trọc và đám đàn em của hắn cũng bắt đầu run sợ. Cả bọn cũng quỳ thẳng hơn lên, vẻ rất chân thành.