Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vừa vào đến cổng trường, Dương Tử Mi phát hiện có rất nhiều người đang nhìn mình chỉ trỏ, che miệng to nhỏ gì đó với nhau. Họ nhìn cô với ánh mắt khinh thường và coi rẻ.
Dương Tử Mi cảm thấy có gì đó rất lạ nên mới chú ý dỏng tai lên nghe.
- Đúng vậy, đúng là nó. Đừng thấy nó ra vẻ ngọc nữ thuần khiết mà lầm, đều là giả bộ cả thôi.
- Ừm, phóng đãng quá, gan đến nỗi dám làm chuyện đó trong phòng học...
- Nghe nói ở dưới quê mới lên, chắc thấy mấy đứa con trai thành phố mình nên muốn dụ dỗ để đạt được mục đích đây...
- Thật ghê tởm...
- Đúng là đứa con gái không biết xấu hổ, làm bộ làm tịch.
Nghe thấy những lời khó nghe kia, ánh mắt Dương Tử Mi long lên, sát khí trên người bắt đầu tỏa ra.
Dương Tử Mi đưa mắt nhìn ra xung quanh, sau đó phát hiện trong một bụi cây nọ có một luồng âm sát khí đang tỏa ra.
Vốn dĩ ở những nơi dương khí rất mạnh như trường học thì âm sát khí như thế rất hiếm khi xuất hiện, thế nên cô không biết tại sao ở đó lại xuất hiện âm sát khí.
Cô âm thầm giơ tay bắt ấn và hút âm sát khí kia đến, sau đó búng luồng âm sát khí đó vào đầu gối mấy nữ sinh nói năng khó nghe nhất kia.
- Ui da!
Mấy nữ sinh kia đột nhiên cảm thấy đầu gối mình tê nhức, tiếp đến là loạng choạng té sóng soài, cắm mặt xuống đất, trông rất thê thảm.
Dương Tử Mi vốn muốn dùng âm sát khí để bịt miệng họ lại, khiến họ cả đời không thể nói chuyện được. Nhưng cô nghĩ, dù sao thì mấy nữ sinh kia cũng còn trẻ, không hiểu chuyện nên mới nhẹ tay, bỏ qua cho lần này.
Tiếp tục đi vào trường, Dương Tử Mi phát hiện ở bảng thông báo trường đang có rất đông người bu vào. Họ vừa coi vừa hớn hở bàn luận không ngớt.
Lúc này, Hoàng Nhất Phong chui ra từ đám đông, mặt đỏ bừng bừng, trên tay cầm một tờ giấy gì đó. Hoàng Nhất Phong tức giận hét lên:
- Mọi người thật quá đáng, tớ và Dương Tử Mi không phải như vậy đâu, Dương Tử Mi cậu ấy chỉ là đang châm cứu cho mình thôi.
- Châm cứu sao? Xạo vừa vừa thôi. Ha ha, này, làm chuyện đó trong lớp chắc vui lắm hả?
Một nam sinh nét mặt quỷ quái hỏi Hoàng Nhất Phong.
- Là châm cứu thật mà. Dương Tử Mi giúp mình chữa chứng nặng mùi, không tin thì các cậu ngửi thử đi, tớ không nặng mùi như trước nữa đâu.
Hoàng Nhất Phong lớn tiếng giải thích.
- Chẳng lẽ XXOO có tác dụng chữa chứng nặng mùi sao?
- Ha ha ha...
Các nam, nữ sinh đứng xung quanh không ngừng cười chế giễu. Hoàng Nhất Phong tức đến nỗi bắt đầu xắn tay áo lên ra tay đánh người, đám đông kia bỏ chạy tán loạn.
- Nó đến rồi kìa!
Có người phát hiện ra Dương Tử Mi nên vội vàng la lên cho những người khác biết. Phút chốc, hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía Dương Tử Mi, sau đó là vô số những lời khó nghe tuôn ra từ miệng họ. Cho dù là nam hay nữ, lời nói của họ cũng vô cùng khó nghe.
Hoàng Nhất Phong lúc này cũng không rượt đánh người nữa mà vội vàng xông đến đứng chắn trước mặt Dương Tử Mi vẻ che chở nói:
- Mọi người thật quá đáng. Tớ và cậu ấy thật là không có gì mà. Mọi người đừng sỉ vả, bôi nhọ cậu ấy. Ai còn dám nói gì nữa thì tớ không khách sáo đâu.
Dương Tử Mi lạnh lùng nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, sau đó cúi xuống nhặt tấm hình Hoàng Nhất Phong làm rơi trên đất lên xem.
Người trong hình không ai khác chính là cô và Hoàng Nhất Phong.
Trong hình, Hoàng Nhất Phong đang cởi trần nằm trên bàn, còn cô thì đang cúi nhẹ người xuống, tay cô đang đặt trên vai của Hoàng Nhất Phong. Từ góc độ trong hình mà nói thì cảm giác hai người đang rất gần nhau, cứ như là cô đang nép sát người vào Hoàng Nhất Phong vậy.
Trên thực tế, lúc đó, cô đang vê mấy cây kim châm cứu trên lưng Hoàng Nhất Phong.
Cô tiếp tục xem mấy hàng chữ được chú thích ở phía dưới tấm hình kia, đại ý là đứa con gái nhà quê giả vờ làm Tiểu Long Nữ thuần khiết dụ dỗ bạn cùng bàn làm chuyện xằng bậy trong lớp học.