Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Tôi là Tăng Tư Tuệ, quê ở Quảng Nguyên. Ông tôi là Tăng Thiên Hoa, còn đây là em họ của tôi, Dương Tử Mi. Em ấy đến từ thành phố A, năm nay đã mười sáu tuổi rồi.
Tăng Tư Tuệ mở miệng lên tiếng trước.
- Dương, Tử, Mi!
Nghe Tăng Tư Tuệ nói vậy, Abe Masao bèn lặp lại tên của Dương Tử Mi rồi gật đầu nói:
- Tên hay!
- Vậy còn tên tôi thì sao?
Tăng Tư Tuệ thấy anh ta chỉ lặp lại tên của Dương Tử Mi thì trong lòng có phần không cam lòng, cô hỏi.
- Cũng được.
Abe Masao nghe cô hỏi thế thì trả lời.
- Hì hì, cám ơn lời khen của anh.
Tăng Tư Tuệ nghe Masao khen nhứ thế thì cô lập tức trở nên vui vẻ đến mức hoa chân múa tay.
- Nhưng mà, tôi có chuyện cần nói riêng với Dương tiểu thư. Phiền Tăng tiểu thư đi ra ngoài một lát.
Abe Masao nói với Tăng Tư Tuệ.
Mà Tăng Tư Tuệ lại bị đôi mắt tà mị của Masao mê hoặc, cho nên cô lập tức gật đầu.
- Được được được, tôi đi ngay đây.
Lúc cô đứng dậy đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn Dương Tử Mi một cái trong giọng nói lộ vẻ lo lắng.
- Nữu Nữu, em ở đây một mình có sợ không?
- Em không sao đâu chị.
Dương Tử Mi phất tay, nói với Tăng Tư Tuệ.
- Vậy chị đi ra ngoài nha. Có chuyện gì thì nhớ la lớn gọi chị nhé.
Sau khi Tăng Tư Tuệ nói xong thì đi ra ngoài.
Dương Tử Mi nghe cô nói thế thì cười một tiếng.
Quả thật, cô càng ngày càng thích người chị họ này rồi.
Trong khi đó, Abe Msao trông thấy nụ cười của cô, anh ta nói với vẻ mặt phức tạp:
- Hai chị em họ các cô có vẻ rất thân thiết với nhau.
- Ừm, chị ấy đối với tôi rất tốt.
Khi Dương Tử Mi nghe thấy thế, cô bèn nghĩ tới Tăng Tư Tuệ trong lòng cũng ấm áp hẳn lên.
- Tôi thật hâm mộ hai người.
Trong mắt Abe Masao toát lên một tia mất mát, anh ta nói tiếp:
- Tôi không có anh chị em gì cả.
Dương Tử Mi nhìn Masao rồi hỏi.
- Không lẽ, gia tộc Abe rất ít người hay sao?
- Không phải, tộc nhân của gia tộc Abe rất nhiều nhưng mà trong gia tộc lại không có tình cảm thân thiết giữa anh chị em với nhau.
Trong lòng Abe Masao không biết vì lý do gì mà anh ta đột nhiên rất muốn tâm sự với Dương Tử Mi.
- Lợi ích sẽ khiến thân tình phai nhạt. Chuyện này thường xảy ra trong gia tộc lớn.
Lúc này Dương Tử Mi chợt phát hiện thì ra Abe Masao cũng cô đơn lẻ loi, cho dù mỗi ngày luôn có người vây quanh anh ta giống như sao vây xung quanh mặt trăng vậy.
- Cô đi theo tôi về Nhật Bản đi, tôi sẽ lấy cô được không?
Abe Masao bất ngờ thốt lên một câu như thế khiến Dương Tử Mi giật mình.
- Anh vừa nói cái gì?
- Tôi rất thích cô, tôi muốn cưới cô làm vợ tôi. Chỉ cần cô theo tôi trở về Nhật Bản thì tôi sẽ cho cô những thứ tốt nhất.
Abe Masao vừa nói vừa nhìn cô chăm chú.
Mà Dương Tử Mi nhìn anh ta rồi cười một tiếng:
- Abe tiên sinh, có phải anh đang nói giỡn phải không?
- Tôi không có đùa!
- Ha ha, nhưng mà tôi không muốn lấy một người có cùng giới tính với tôi nha!
Dương Tử Mi nháy với anh ta.
- Có lẽ nên gọi Abe tiểu thư thì chính xác hơn nhỉ?!
Abe Masao nghe cô nói thế thì biến sắc nhìn cô với vẻ khó tin.
- Cô... đang nói gì thế?
- Tôi đang nói… Abe tiểu thư đừng đùa giỡn như thế này nữa. Tôi không có thích đồng tính luyến ái đâu. Hơn nữa, có những thứ cô cảm thấy tốt nhất nhưng chưa hẳn tốt nhất đối với tôi.
Dương Tử Mi cười gian xảo nói.
- Làm sao cô biết được điều này?
Abe Masao nhanh chóng bình trĩnh lại. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Dương Tử Mi.
- Cảm giác thôi.
Dương Tử Mi khẽ cười đáp:
- Tôi cũng rất ngạc nhiên khi Abe công tử nổi tiếng trong lòng các cô gái lại là một cô gái. Ha ha…
- Xin Dương tiểu thư ăn nói cho cẩn thận.
Abe Masao vừa nói vừa liếc ra cửa, rồi hờ hững nói tiếp:
- Có một số chuyện trong lòng hiểu là được rồi. Nếu một người biết quá nhiều lại không biết điều giữ kín miệng mồm, thì cũng có người sẽ khiến người đó vĩnh viễn im miệng.
- Ha ha, cô đang uy hiếp tôi đấy à?
Dương Tử Mi không thèm để ý mà cười nói tiếp:
- Tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp đó!