Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sư thúc vì cô nên mới chết, khiến cho cô vẫn luôn thấy hổ thẹn trong lòng.
Quãng thời gian ở cùng với sư thúc cứ xuất hiện rõ mồn một ở trước mắt của cô.
Mặc đã tối rồi, nhưng lúc này Dương Tử Mi nhớ nhung sư thúc dữ dội quá nên hâm nóng một bình rượu ngon, mang theo mấy món ăn ngon ngon cùng Sadako đi tới trước mộ phần của Ngọc Chân Tử.
Một tháng không đến mà trên mộ của sư thúc đã mọc đầy cỏ rồi.
Dương Tử Mi từ chối không cho Sadako làm giúp, tự mình nhổ hết đám cỏ dại trên mộ của sư thúc sau đó quỳ gối trước mộ phần của ông, rót một ly rượu, đổ lên trước mộ của sư phúc thì thầm tâm sự một hồi lâu với mộ của ông.
Chỉ tiếc là có thể sư thúc đã đi đầu thai luân hồi mất rồi, cô thậm chí còn không nhìn thấy quỷ hồn của sư thúc.
- Chủ nhân, đây không phải người.
Sadako đột nhiên bật thốt.
Dương Tử Mi quay sang cái chuồng mà cô chuyên môn làm riêng cho Mạnh Thiên Hiểu.
Ngày đó, vì để báo thù cho sư thúc, nên sau đó cô đã chặt đứt lìa toàn bộ tay chân của Mạnh Thiên Hiểu rồi ném vào trong một chum rượu, cho ông ta ăn một miếng nhân sâm ngàn năm có thể kéo dài chút hơi tàn sau cùng để cho ông ta ở kề bên linh cữu của sư thúc để nhận lấy đau đớn chuộc lại lỗi của ông ta.
Cô vội vàng đứng dậy, phát hiện hóa ra cái đầu ở trong cái chum rượu kia kia lại là một cái đầu làm bằng sáp.
Người thật đâu rồi?
Cô hơi nhíu mày, bấm tay tính toán thì phát hiện khí tức của Mạnh Thiên Hiểu cư nhiên đang ở rất xa, có thể đã không còn ở trong nước nữa.
Chẳng lẽ đã được sư đệ Lý Đường Nghĩa của ông ta cứu đi rồi sao?
Ngày đó vì đề phòng có người xâm nhập vào đây, Dương Tử Mi đã bố trí âm sát trận ở nơi này, người bình thường căn bản không thể đi vào trong nơi này để nhìn thấy Mạnh Thiên Hiểu được cho dù là người biết chút ít về pháp thuật như Lý Đường Nghĩa thì theo lý thuyết cũng không thể có được bản lĩnh này mới đúng.
Trận pháp ở nơi này hoàn toàn không có dấu vết đã bị động vào, người có thể đổi rồi mang Mạnh Thiên Hiểu đi nhất định là cao thủ.
Vừa nghĩ tới chuyện Mạnh Thiên Hiểu là kẻ đã hại chết sư thúc, cô lập tức cảm thấy tức giận tới mức hận không thể bắt ông ta quay về hành hạ cho tới chết.
Cô nhìn cái đầu bằng sáp vô cùng giống thật kia, ngẫm nghĩ một lúc rồi rút ba thanh ngân châm ra, căn cứ theo ngày sinh tháng đẻ của Mạnh Thiên Hiểu, lẩm bẩm đọc cái gì đó sau đó trực tiếp cắm ba cây ngân châm vào trong huyệt Thiên Đàn của tượng sáp.
Ở đất Mỹ xa xôi, Mạnh Thiên Hiểu đang ngồi trên xe lăn, trên người được gắn tay chân giả nhưng trạng thái tinh thần vẫn có thể xem như khá tốt đang nói chuyện phiếm với cô người hầu chăm sóc ông ta thì đột nhiên cảm thấy đầu đau nhức giống như bị vô số cây kim cắm vào, đau tới mức gần như khiến ông ta phải bò lăn ra.
Cô người hầu nọ giật mình, vội vàng ôm ông ta hỏi:
- Mạnh tiên sinh, ông làm sao thế?
- Mau đi lấy một tấm vải đỏ đắp lên đầu cho tôi.
Tuy rằng tay chân của Mạnh Thiên Hiểu đã không còn nữa, nhưng ông ta vẫn còn xúc giác nhạy cảm của thầy tướng, cảm giác đau đầu đột nhiên ập đến này chắc chắn không phải đau ốm gì mà là bị người ta làm phép ếm thế nên ông vội vàng kêu to lên.
Cô người hầu kia không biết chạy đi tìm vải đỏ ở đâu, đành phải kéo cái quần lót màu đỏ của mình đắp lên đầu của Mạnh Thiên Hiểu.
Cảm giác đau đớn trên đầu của Mạnh Thiên Hiểu dần dần biến mất.
Mà ở trước mộ phần của Ngọc Chân Tử, Dương Tử Mi trông thấy ba cây ngân châm vốn đang rung mạnh liên tục đột nhiên lại ngừng rung thì hiểu rõ chắc là Mạnh Thiên Hiểu chọn cách phá giải thiên lý truy hồn chú của cô rồi.
Bởi vì khoảng cách thật sự quá xa, nên phá chú cũng cực kỳ đơn giản.
Nếu như Mạnh Thiên Hiểu ở trong phạm vi một trăm dặm thì cô sẽ không để cho ông ta có cơ hội phá chú đâu.
Dương Tử Mi cũng không rút ba cây ngân châm kia ra, quay lại quỳ xuống trước mộ của sư thúc thề rằng cô nhất định sẽ mang đầu của Mạnh Thiên Hiểu quay về một lần nữa để bái tế sư thúc.
Rời khỏi mộ phần của sư thúc, Dương Tử Mi và Sadako cùng xuống núi.
Đường núi cong cong, mờ ảo mê ly, sau khi cô rời đi không lâu thì lại có một bóng người mặc đạo bào màu xanh, bên chân còn có một con mèo đen với đôi mắt một xanh một đỏ xuất hiện trước mộ của Ngọc Chân Tử…