Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quả thực, bà đã bị bệnh sỏi thận gần mười năm nay rồi, nhưng bình thường không bà dám lấy tiền đi chữa trị, vì thế cứ kéo dài mãi, dẫn đến bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, bác sĩ đề nghị bà nên nằm viện hai tuần.
Bệnh viện thu phí cao như thế, bà ấy không nỡ nằm viện hai tuần, đó chẳng khác nào khuynh gia bại sản cả, bình thường bà cũng chỉ để cho bác sĩ đông y kê ít thuốc về sắc uống mà thôi.
Thấy Dương Tử Mi nói nghiêm túc chắc chắn như thế, bà ôm tâm lí bán tín bán nghi:
- Vậy được, để cho cô xem xem, rốt cuộc con có học y giỏi hay không nào.
Dương Tử Mi để bà ấy nằm xuống giường, đâm ngân châm vào các huyệt vị giữa lưng bà ấy, đồng thời sử dụng nội lực để làm tan sỏi thận bên trong.
- Cô à, tay của cô từng bị gãy, mỗi khi trời mưa gió thì đều đau nhức, con thuận tay châm cứu giúp cô luôn nhé.
Trong quá trình Dương Tử Mi châm cứu, mẹ Diệp Thanh cảm thấy rất dễ chịu, vì thế cũng không nghi ngờ cô nữa, bà gật đầu đồng ý.
Sau khi châm cứu cho bà xong, Dương Tử Mi để bà đứng dậy:
- Cô ơi, cô thử đi tiểu xem sao.
Mẹ Diệp Thanh vào trong đi tiểu, thải sỏi thận đã bị nghiền nát ra ngoài, bà cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều rồi, lưng cũng không còn đau nữa, cổ tay có vung mạnh thì cũng không làm sao cả.
- Thật sự khỏi rồi, con quả thật biết chữa bệnh, vậy Diệp Thanh nhà cô xin giao cho con vậy. Không biết Diệp Thanh nhà cô có phúc từ đâu tới mà có thể gặp được con.
Mẹ Diệp Thanh kích động nói với Dương Tử Mi.
- Là con có phúc nên mới gặp được cô ấy, đương nhiên, cũng chính là phúc của mẹ, có thể sinh ra được một đứa con giống như thiên sứ như con đây.
- Phí trị liệu của con có phải rất cao không? Nhà của cô nghèo, không có nhiều tiền.
Mẹ của Diệp Thanh nói với vẻ khó xử.
- Một đồng con cũng không lấy, Diệp Thanh từng giúp đỡ con, lần này con chỉ trả ơn cho bạn ấy thôi.
- Dương Tử Mi mỉm cười.
- Diệp Thanh nhà cô là một đứa bé lương thiện, thích giúp đỡ người khác, thường xuyên trộm thịt gà nhà mình để mang cho người không có cơm ăn, lần này, cũng coi như là có người giúp đỡ con bé rồi, cô…
Mẹ của Diệp Thanh cứ nói, cứ nói, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, vừa lau nước mắt vừa nói:
- Đều là lỗi của cô, trước kia không cẩn thận, để nước sôi làm bỏng mặt con bé, khiến cho gương mặt của con bé biến thành thế này nhưng lại chẳng làm gì được, hu hu…
- Mẹ à, con không trách mẹ đâu, mẹ là người mẹ tốt của con.
Diệp Thanh nhìn thấy mẹ mình khóc liền vội vàng bước lên ôm lấy eo mẹ cô:
- Con biết mẹ vẫn luôn nghĩ cách kiếm tiền để làm phẫu thuật cho con, thế nên mới không nỡ đi khám bệnh.
- Hu hu, Diệp Thanh ngoan của mẹ, sao mẹ lại có thể sinh ra một đứa con hiểu chuyện như con chứ?
Mẹ của Diệp Thanh ôm lấy Diệp Thanh khóc lên.
Dương Tử Mi cảm thấy rất đau lòng.
Mặc dù ở kiếp trước, mẹ của Diệp Thanh cuối cùng cũng không thể làm phẫu thuật cho cô, nhưng bà ấy vẫn rất yêu Diệp Thanh, không giống như mẹ của Tiểu Kim, không có tí tình cảm nào với con của mình, thậm chí còn đối xử ác độc với nó nữa.
Mẹ Diệp Thanh cũng không làm ăn nữa, về nhà giúp cô ấy thu dọn một ít đồ.
Bà ấy nắm tay Diệp Thanh, đi cùng với Dương Tử Mi đến trước tòa nhà lớn, bà rất kinh ngạc vì sự giàu có của nhà Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi không đưa hai người đến tòa nhà cô đang ở mà lại đưa họ đến căn nhà của người thân cô ấy.
Không phải là cô không muốn chăm sóc Diệp Thanh và Tiểu Kim mà là do họ chỉ là người bình thường, không thích hợp sống bên nhà cô.
Dương Tử Mi cũng đã nói với người nhà trước rồi, tuy rằng Hoàng Tú Lệ không biết tại sao Dương Tử Mi lại giúp đỡ người khác như thế nhưng bà vẫn đóng cửa tiệm bánh mì rồi chạy về nhà, tiếp đãi mẹ Diệp Thanh.
Nhìn thấy nhà họ Dương sống ở trong một căn nhà to đẹp như vậy, trừ ông nội Dương ra thì những người khác trong nhà nhìn đều có vẻ nhiệt tình lương thiện, mẹ Diệp Thanh hoàn toàn yên tâm rồi, bà dặn dò Diệp Thanh ở nhà người khác thì nhất định phải ngoan ngoãn hiểu chuyện, phải giúp mọi người làm việc nhà.