Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Thật là, bạn đến đây là để giúp mình chuyển đồ nướng mà, sao lại nói chuyện bất động sản với bố mình thế hả?
Hạ Mạt thở hồng hộc xách một túi lớn nguyên liệu, sẵng giọng nói.
- Ha ha, mình đến giúp bạn ngay đây.
Dương Tử Mi và Hạ Quốc Huy đã đạt được hiệp nghị rồi, cũng không còn gì để nói nữa nên cô bèn đi chuyển đồ giúp Hạ Mạt.
Hạ Quốc Huy cũng ra giúp đỡ, ba người chuyển dụng cụ nướng, cánh gà, đùi gà nướng lên cốp chiếc Land Rover của Dương Tử Mi.
- Chiếc xe này của bạn cũng thật là oách, đến lúc đó lái đến trước mặt các bạn thì chắc hẳn sẽ dẫn tới náo loạn mất.
Hạ Mạt vuốt ve vỏ ngoài bóng loáng của chiếc Land Rover, cô ấy thích nó đến mức không nỡ buông tay, cô mở cửa xe chỗ ghế lái phụ ra rồi nhảy lên.
Dương Tử Mi cũng ngồi lên ghế lái.
- Bạn à, một thời gian nữa bạn mua một chiếc máy bay về, thỉnh thoảng đưa mình lên không trung bay lượn một lúc, đó chắc chắn là một việc rất đã.
Hạ Mạt hưng phấn nói.
Cách nghĩ này của cô ấy quả thật làm cho Dương Tử Mi ‘động lòng’.
Cô cũng chưa ngồi máy bay bao giờ đâu đấy.
Cô đã từng không chỉ một lần ngẩng đầu nhìn máy bay bay qua bầu trời, cô rất muốn biết, được ngồi trên đó bay lượn rốt cuộc có cảm giác gì.
Đương nhiên, nếu mình có thể lái máy bay bay lên trời thì chắc hẳn sẽ tự do giống như một chú chim nhỉ?
- Đợi đến khi có tiền rồi thì mình sẽ đi mua một chiếc máy bay về lái thử xem.
Dương Tử Mi nói với vẻ hưng phấn.
- Khoảng một tỉ tệ là có thể mua một chiếc máy bay tư nhân cỡ nhỏ rồi, đến lúc đó, mình muốn làm hành khách đầu tiên!
Hai mắt của Hạ Mạt phát sáng, cô ấy nói.
- Đó là đương nhiên rồi, nếu như bạn không sợ kĩ thuật lái máy bay của mình nát bét, sẽ làm cho máy bay rơi từ trên xuống.
- Vậy trước khi bạn lái máy bay thì giúp mình bói một quẻ xem xem có cảm giác an toàn không, ha ha.
Hạ Mạt cười lớn:
- Tóm lại ý, mình cảm thấy ở cùng với bạn thì mình sẽ không chết, mà bạn cũng không nỡ để mình chết đâu.
- Ha ha.
Dương Tử Mi cũng mỉm cười.
Đúng vậy, cô không nỡ để bất cứ người nào mà cô quan tâm chết đi.
Chỉ cần cô còn một hơi thở thì cô sẽ bảo vệ cho những người mà cô quan tâm.
***********
- Wow, Land Rover đấy!
- Trâu vãi, lại còn là Land Rover có biển quân đội nữa chứ!
- Xe ngầu quá, lần trước mình thấy chiếc xe này ở trên đường, không biết là do quân nhân trâu bò nào lái, quả thật là trâu quá đi mà!
- Ở thành phố A của chúng ta mà lại có người lái chiếc xe trâu bò như thế, quả là mở rộng tầm mắt, nếu như có thể để tôi ngồi lên đó một chút thì tôi chết cũng thỏa mãn rồi.
- Để cho tôi sờ một chút thôi tôi cũng thỏa mãn rồi.
Trần Khải Văn đưa học sinh cả lớp đến trước công viên tổ chức hoạt động nướng thức ăn để đợi Hạ Mạt và Dương Tử Mi đến.
Lúc họ nhìn thấy một chiếc Land Rover biển số quân đội oai phong từ bên kia đường tiến lại thì hai mắt đều phát sáng, hưng phấn bàn tán không ngừng.
Vốn tưởng rằng, đối với bọn họ, chiếc xe Land Rover biển số quân đội kia là thứ xa xôi không thể chạm tới.
Nhưng ai biết, chiếc xe đó phanh gấp, dừng lại trước mặt họ.
- Xe đỗ rồi! Không biết là có một người đàn ông vô cùng đẹp trai, mặc quân phục từ trên xe bước xuống như trong phim không nhỉ.
Cô gái háo sắc Hoàng Lôi hưng phấn ôm lấy mặt mình, hai mắt hiện lên trái tim đỏ, cô ấy kêu lên.
- Mong chờ quá!
- Cắt, nói không chừng là mấy kẻ không đứng đắn đấy.
- Trên gương mặt của bạn học sinh nam Tiểu Cường hiện lên vẻ không cho là đúng, nói:
- Hoặc là một ông già cũng nên.
- Cho dù là ông già thì cũng hơn bạn!
- Đừng cãi nhau nữa, cửa mở rồi!
Ánh mắt của họ tập trung hết vào cánh cửa ghế lái sắp mở.
Cửa được mở ra, bóng người nhảy ra từ bên trong là bóng người mà họ rất quen thuộc, thân hình thon thả xinh xắn, hoàn toàn không phải là một quân nhân cao to uy phong lẫm liệt như họ tưởng tượng.
- Tử Mi?
Tiểu Cường kêu lên, những bạn học khác cũng hít một hơi, nói với vẻ không thể tin:
- Sao lại là Tử Mi?
- Là Tử Mi thì sao nào? Có gì đáng ngạc nhiên đâu!
- Hạ Mạt nhảy xuống từ ghế phụ, vừa trợn mắt vừa nói.
- Hạ Mạt?
Các bạn học khác lại kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc nữa.