Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Tử Mi, cảm ơn bạn đã chữa khỏi bệnh mùi cơ thể cho mình, mời bạn ăn xiên cánh gà này!
Vừa nói Hoàng Nhất Phong vừa đưa xiên cánh gà vừa nướng xong cho Dương Tử Mi, mặt mày tràn đầy vẻ xấu hổ và mong đợi.
- Cảm ơn bạn.
Dương Tử Mi nhận lấy vô cùng tự nhiên sau đó cắn một miếng thật to.
Ngon quá đi mất!
Hương vị của loại cánh gà đã được tẩm ướp tỉ mỉ rồi mới nướng này thật sự là quá ngon, hoàn toàn khác với loại cánh gà mà cô từng nướng trước đây.
- Có ngon không?
Hoàng Nhất Phong hỏi với vẻ vô cùng khẩn trương.
- Ngon cực kỳ luôn! Cảm ơn bạn cùng bàn đã cho mình hưởng thụ mỹ vị như thế này!
Nói xong Dương Tử Mi tiếp tục gặm cánh gà một cách ngon lành.
Nghe vậy Hoàng Nhất Phong cười rất vui vẻ.
- Tử Mi, đây là cái mình nướng, cũng cảm ơn bạn đã chữa khỏi bệnh mụn cho mình, khiến mình trở nên tự tin hơn.
Hoàng Thu Nhàn cũng cầm một xiên đùi gà đã nướng xong đến, nhẹ nhàng nói.
- He he, vậy mình nhận hết.
Dương Tử Mi cũng tiếp tục nhận lấy vô cùng sảng khoái.
Thấy vậy, Hoàng Thu Nhàn cũng cười rộ lên, vẻ mặt tràn đầy sự thỏa mãn.
Các bạn học khác thấy thế cũng cầm đồ nướng đến cho Dương Tử Mi, mà cô cũng cứ tiếp tục nhận lấy.
Nếu từ chối ý tốt của người khác, sẽ khiến người đó vô rất thất vọng.
Đúng lúc này có một nhân viên của tiệm khiêng một két bia đến tìm Tiểu Cường.
- Các bạn, để ăn mừng chuyện chúng ta đã tốt nghiệp, chúng ta uống say một trận chứ nhỉ?
Nói xong, cậu lại liếc Tần Khải Văn một cái, trong ánh mắt ánh lên vẻ nghịch ngợm:
- Anh Văn, anh sẽ không khiến mọi người cụt hứng mà không cho bọn em uống đấy chứ?
- Ha ha, có thể phá lệ cho các em uống một chút, nhưng không được uống quá nhiều, dù sao thì uống nhiều cồn sẽ khiến đau dạ dày.
Tần Khải Văn cười nói.
- Anh Văn vạn tuế!
Tần Khải Văn vừa dứt lời, các nam sinh bắt đầu hoan hô hò reo, rối rít bật nắp các lon bia, rót vào từng cái cốc một rồi chia cho tất cả các bạn khác.
Các nữ sinh cũng không giả bộ kiểu cách, không uống coca mà cũng đòi uống bia.
- Cho bạn này!
Hạ Mạt ném một lon bia cho Dương Tử Mi:
- Bạn có thể uống được đúng không?
- Mình chưa từng uống cái này bao giờ.
Dương Tử Mi cười cười.
- Uầy, bạn đúng là một cô bé ngoan, bình thường ở nhà mình cũng thường uống vài ngụm với ba mẹ.
Hạ Mạt cười nói.
- Bình thường mình chỉ uống rượu trắng với sư phụ thôi.
Vừa nhắc đến sư phụ, hốc mắt của Dương Tử Mi lại bắt đầu ươn ướt.
Nhớ lại những ngày tháng ở trên núi nói chuyện uống rượu với sư phụ, nghe sư phụ dạy dỗ chỉ điểm, lòng cô lại tràn đầy ấm áp.
- Chà, còn tưởng bạn là một cô bé ngoan đến cả bia cũng không uống, không ngờ bạn lại uống thứ rượu trắng mạnh như vậy.
Hạ Mạt vừa lẩm bẩm vừa mở nắp lon bia ra, sau đó dốc bia vào trong miệng, trông vô cùng ngầu.
- Lớp trưởng, sao bạn uống như trâu uống thế?
Tiểu Cường ở bên cạnh kêu lên.
- Mình thích uống như thế đấy.
Sau khi uống hơn nửa lon bia, đáy mắt của Hạ Mạt dâng lên chút men say khiến đôi mắt cô càng thêm lấp lánh, cũng khiến đáy mắt cô xen lẫn chút gì đó như là tư niệm ưu tư.
Dương Tử Mi cũng từ từ uống một hớp bia.
Nếu đem ra so sánh thì cô thích mùi vị của rượu trắng hơn, nó khiến người ta say mê hơn.
Có điều cảm giác uống bia, ăn cánh gà nướng thật sự rất tuyệt.
- Mình mang theo ghi-ta đó, hôm nay, mình sẽ hát cho mọi người nghe một bài.
Một lát sau, chàng vương tử ghi-ta của lớp - Lâm Phong lấy chiếc đàn ghi ta ra, lớn tiếng nói.
- Được, được!
Nghe vậy mọi người đều vỗ tay hoan hô.
Những ngón tay thon dài của Lâm Phong gảy lên từng sợi đàn ghi-ta, sau đó bắt đầu hát bài hát “Học sinh tốt nghiệp”. Giọng hát của cậu vừa đượm chút thương cảm lại xen lẫn chút ưu tư, khiến người khác nghe vào xúc động muốn khóc.
- Hôm nay, tuy chúng ta đã tốt nghiệp rồi nhưng chúng ta mãi là bạn học, bạn tốt! Chúng ta sẽ không vì tốt nghiệp mà vứt bỏ tình bạn này!
Sau đó Hạ Mạt đứng lên, nâng ly, nói:
- Cạn ly nào các bạn, chúc cho tình bạn của chúng ta sẽ dài lâu mãi mãi!
- Cạn ly!
Nói xong mọi người đều uống cạn bia trong ly của mình.