Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi uống rượu, ca hát, trò chuyện vui vẻ, có vài người bắt đầu mượn rượu kể lể tâm sự, ví dụ như ai thích ai hay là ai từng ghét ai vì chuyện gì đó.
Lần này thật sự Hạ Mạt đã uống rất nhiều, cô vô lực tựa vào người Dương Tử Mi, cả khuôn mặt ửng hồng vì rượu, cầm chiếc điện thoại trong tay cứ thỉnh thoảng lại lấy ra xem sau đó lại bỏ vào trong túi áo, ánh mắt tràn ngập sự mất mát.
Dương Tử Mi không nhịn được hỏi.
- Đang đợi điện thoại của La Anh Kình à?
- Bạn… Sao bạn biết?
Hạ Mạt ợ lên một hơi rượu, hai tay gác lên bả vai của Dương Tử Mi, vành mắt cô hoen đỏ:
- Mình thật sự rất thích anh ấy, mình phải làm thế nào đây? Hình như anh ấy không hề để ý đến mình, Tử Mi, nếu mình có thể xuất sắc như bạn thì tốt, như thế chắc chắn anh ấy sẽ thích mình.
- Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ thích bạn thôi.
Nói xong Dương Tử Mi âm thầm thở dài một hơi.
Phải đến năm ba mươi lăm tuổi tình yêu của Hạ Mạt và La Anh Kình mới có thể đơm hoa kết trái được.
Bây giờ họ mới mười lăm tuổi, vẫn còn hai mươi năm dài đằng đẵng nữa, trong những năm này…
- Thật sao?
Hạ Mạt không nhận ra được vẻ lo âu trong mắt cô mà chỉ mừng rỡ, túm lấy bả vai của cô, hỏi:
- Bạn từng bói cho bọn mình ư? Bạn chắc chắn là anh ấy sẽ thích mình chứ?
Nhìn khuôn mặt tràn đầy sự mong đợi của cô, Dương Tử Mi thật sự không biết nên nói thế nào mới phải.
Nếu cô nói phải, chắc chắn Hạ Mạt sẽ tiếp tục thích La Anh Kình không hề chùn bước, sau đó sẽ phải chịu nhiều đau khổ trên đoạn đường tình dài đằng đẵng kia.
Nếu cô nói không phải, lại sợ sẽ đả kích cô ấy!
Thật là khó xử quá đi.
Cô né tránh ánh mắt của Hạ Mạt, hạ thấp giọng xuống hỏi:
- Nếu tình yêu của bạn và anh ấy phải trải qua rất nhiều trắc trở và đau khổ, bạn có còn muốn bắt đầu nó không?
- Mình thích anh ấy, tất nhiên là sẽ không sợ trắc trở hay đau khổ gì rồi. Cho dù có dài đằng đẵng như chạy marathon đường dài mình cũng không sợ, chỉ cần cuối cùng anh ấy có thể yêu mình, ở bên cạnh mình là được.
Đôi mắt đang dâng lên men say của Hạ Mạt kia tràn đầy kiên định, khiến cho đôi gò má của cô cũng trở nên sáng rỡ hẳn lên.
Dương Tử Mi nói với vẻ bất đắc dĩ.
- Nếu đã như thế thì mình cũng không thể nói gì thêm nữa, mình chỉ muốn bạn hãy chuẩn bị tâm lý trước. Dĩ nhiên nếu sau này trên đường tình bạn gặp phải đau khổ gì muốn giãi bày thì cứ việc tìm mình.
- Tử Mi, không phải bạn là thầy tướng vô cùng lợi hại sao? Hay là bạn giúp mình đi, làm cho con đường tình yêu của mình thuận lợi hơn một chút, được không?
- Chuyện này thì mình không giúp được, mình chỉ có thể giúp bạn hóa giải một chút khi bạn gặp khó khăn thôi, quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ và ý chí của bạn.
- Được rồi.
Hạ Mạt vươn tay ôm lấy bả vai của Dương Tử Mi, nói:
- Mình chỉ đành dũng cảm tiến lên khiêu chiến số mệnh thôi vậy.
- Bạn có thể làm được!
Nhìn khuôn mặt trong sáng của Hạ Mạt, Dương Tử Mi nghĩ so với Lam Nha Nha thì cô khiến người khác càng yên tâm hơn, cảm giác như cô có thể chấp nhận tất cả mọi chuyện.
Thật ra cô đã sai rồi.
Trên đời này có một vài người nhìn như kiên cường, cởi mở, thực tế nội tâm lại yếu ớt đến vô cùng.
Còn một vài người nhìn như yếu đuối nhỏ bé, nhưng thực tế lại giống như cỏ dại, một khi gặp phải nghịch cảnh sẽ trở nên kiên cường hơn bao giờ hết.
Mà Hạ Mạt là loại người đầu tiên.
Từ nhỏ đến lớn Hạ Mạt phải trải qua quá ít sự thất bại, có gia thế, có dung mạo, tính cách lại tốt, học tập lại giỏi, được tất cả mọi người yêu mến, làm chuyện gì cũng thuận lợi, vì thế trông cô hệt như loài hoa hướng dương, nhìn như trong sáng kiên cường nhưng một khi gặp phải trắc trở thật sự sẽ không thể chịu nổi sự đả kích.
Còn Lam Nha Nha nhìn vẻ ngoài có vẻ nhu nhược yếu đuối, nhưng vì cô có âm dương nhãn bẩm sinh, từ nhỏ đã chịu đủ các loại kỳ thị, khinh thường, trải qua mọi sự đau khổ mà người thường chưa từng trải qua nên khả năng đối chọi với thất bại của cô lại rất lớn.