Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đang suy nghĩ thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của Sadako:
- Chủ nhân, tôi có thể vào được không?
Dương Tử Mi cả kinh, vội vàng giấu viên tinh mang kia vào trong nhẫn trữ vật, sau đó nói:
- Ừ, vào đi.
Nghe vậy, Sadako đẩy cửa đi vào, biểu cảm trên mặt có chút mừng rỡ, trong ánh mắt cô tràn ngập vẻ mong chờ nhìn Dương Tử Mi:
- Chủ nhân, cô mang Tinh Mang Toản về rồi sao?
- Hả?
Dương Tử Mi khẽ kêu lên một tiếng, suýt chút nữa hỏi ra câu “Tại sao cô biết” kém bản lĩnh này.
- Tại sao cô lại hỏi thế?
Dương Tử Mi nhanh chóng điều chỉnh vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt mình, hỏi ngược lại với vẻ trấn tĩnh.
- Tôi vừa mới cảm nhận được.
Đôi mắt đen như mực của Sadako nhìn chằm chằm vào cô, ý muốn tìm được thứ cô ta muốn trên mặt Dương Tử Mi.
- Ồ? Vừa rồi tôi đang nhìn cái hộp này.
Nói xong, Dương Tử Mi lấy cái hộp khắc ngũ mang tinh lấy được từ thôn Nhạc kia ra:
- Có lẽ khí tức mà cô cảm giác được là của cái này đấy.
Sadako nhìn cô một cái thật sâu, sau đó lại nhìn sang cái hộp kia, ngữ khí tràn đầy thất vọng nói:
- Thì ra là do tôi cảm giác sai.
Dương Tử Mi khẽ nhếch miệng, sợ nói nhiều sẽ lộ ra chân tướng, bèn khoát tay nói:
- Cô ra ngoài đi, tôi hơi mệt.
- Vâng, chủ nhân.
Sadako khom người đi ra ngoài sau đó đóng cửa lại.
Thấy Sadako đi khỏi, Dương Tử Mi mới vỗ ngực một cái.
Lời nói dối này nguy hiểm quá đi mất!
Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt kia của Sadako, cô luôn có nỗi xúc động muốn lấy viên Tinh Mang Toản đó ra.
Sau này tuyệt đối không được lấy viên Tinh Mang Toản kia ra quan sát trong phạm vi Sadako có thể cảm nhận được, nếu không lời nói dối của cô sẽ bị bóc mẽ mất.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Sadako hình như cũng cảm giác được mình đang nói dối, nếu không cô ta sẽ không nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mình là chủ nhân cơ mà.
Chủ nhân không đưa đồ cho nô bộc thì có làm sao?
Nghĩ đến đây, cô lại bắt đầu cảm thấy yên tâm hơn.
Sau đó cô lấy điện thoại ra, không nhịn được mà bấm gọi cho Long Trục Thiên, nhưng anh ấy lại tắt máy, vì thế cô chỉ đành gửi tin nhắn, bảo anh ấy nhìn thấy hãy trả lời cô ngay.
Khoảng nửa tiếng sau, tin nhắn đến.
Cô vui vẻ vội vàng mở ra đọc, sau đó dường như huyết dịch cả người cô đều đông lại, trái tim đau đớn như bị ai đó mạnh mẽ móc ra.
Tin nhắn viết thế này: “Sau này đừng có quấn lấy tôi nữa, cô phiền quá đấy!!!”
Nhìn vào ba dấu chấm than cuối cùng kia, Dương Tử Mi cảm giác như đó là ba thanh đao đâm thẳng vào tim mình, đau đớn mức quặn thắt cả ruột gan.
Đừng quấn lấy anh ấy?
Cô quá phiền phức?
Tại sao anh ấy lại nói như vậy?
Dương Tử Mi không cam lòng, cô gọi lại cho anh một lần nữa.
Lại tắt máy!
Chẳng lẽ anh mở máy chỉ để nhắn tin nhắn này cho cô thôi sao?
Cô cố gắng điều tức để mình tỉnh táo lại, ánh mắt dán gắt gao vào dòng tin nhắn kia.
Đây thực sự là tin nhắn do Long Trục Thiên gửi ư?
Cô không tin!
Sau đó cô lại nhớ đến người phụ nữ đã gọi anh Trục Thiên ngày hôm đó.
Nhất định là do cô ta gửi!
Nhưng tại sao cô ta lại có thể cầm điện thoại của Long Trục Thiên?
Số điện thoại này là số mà Long Trục Thiên dùng với một mình cô!
Chẳng lẽ hai người họ ở chung với nhau?
Nghĩ đến đây, trái tim cô vừa đố kỵ lại vừa bàng hoàng vừa chua xót.
Từ khoảnh khắc cô biết Long Trục Thiên, cô đã cảm thấy Long Trục Thiên là người thuộc về một mình cô, anh cũng sẽ chỉ yêu một người con gái là cô, bất kỳ người con gái khác đều phải dẹp sang một bên.
Cô không tin tình yêu mà anh dành cho cô chỉ là một ảo giác sai lầm.
Anh ấy yêu cô chân thành tha thiết như thế cơ mà!
Cô không tin! Cô không tin!
Cô phải nghe chính miệng anh ấy giải thích!
Nhưng cô lại sợ hãi, sợ anh sẽ giống như những nhân vật trong các bộ ngôn tình máu chó kia, cuối cùng sẽ nói với cô bằng giọng nói tràn đầy áy náy rằng:
- Anh xin lỗi, anh yêu em nhưng anh muốn kết hôn với người phụ nữ khác.