Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Tử Mi không muốn tiến lên hỏi Sadako tại sao lại ngồi ngẩn người rồi rơi lệ như vậy.
Bây giờ tâm trạng cô đã phiền muộn lắm rồi, căn bản không đủ hơi sức đi quan tâm đến tình cảm tâm trạng của người khác. Huống hồ, có lẽ sự buồn bã của Sadako là vì không có được viên Tinh Mang Toản kia, hoặc có thể là đau thương khi nhận ra chủ nhân mình đã lừa dối mình.
Vì thế, cô cũng không dám hỏi, cô sợ vừa hỏi liền nhìn thấy ánh mắt ai oán của Sadako, sau đó không nhịn được mà lấy viên Tinh Mang Toản kia ra.
Cô không thể không lưu tâm được.
Nghĩ vậy, Dương Tử Mi bèn rẽ vào phòng của Tiểu Thiên.
Vừa đẩy cửa phòng ra, cô lập tức nhìn thấy Tiểu Thiên đang ngủ say trên giường, trên khuôn mặt trắng nõn của nó dường như có một lớp ánh sáng mỏng trong suốt, khiến mặt nó sáng bóng như một thiên sứ.
Mặc dù trong cơ thể Tiểu Thiên có loại kình đạo kỳ lạ, nhưng dường như nó không hề ảnh hưởng xấu đến cậu mà ngược lại, cậu còn giống như uống chất kích thích, lớn vô cùng nhanh, trông cậu bây giờ không khác gì một đứa bé một tuổi đã biết đi bộ.
Dương Tử Mi đi đến ngồi xuống bên cạnh giường của cậu, nhìn dáng vẻ khi ngủ của cậu, tâm trạng phiền muộn kia hơi dịu lại một chút.
Trên đời này, có một người mà cô có thể tin tưởng tuyệt đối chính là Tiểu Thiên.
Cô cũng tin rằng dù có là bất kỳ biến cố hay sóng gió gì, Tiểu Thiên cũng đều ở bên cạnh cô.
Mặc dù nó vẫn còn nhỏ nhưng có chuyện gì phiền lòng thật sự, cô vẫn muốn giãi bày với Tiểu Thiên.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Tiểu Thiên mở đôi mắt mông lung vì buồn ngủ ra, nhìn thấy người đến là cô thì kêu lên với giọng nói nũng nịu:
- Chị, chị về rồi sao?
- Ừ.
Dương Tử Mi gật đầu, đưa tay sờ lên mái tóc mềm mại của nó.
Tiểu Thiên lập tức ngồi dậy, ánh mắt đen láy trong suốt nhìn cô đầy ân cần, hỏi:
- Có phải chị có chuyện gì không vui không?
Thế là Dương Tử Mi lập tức kể về đoạn tin nhắn mà Long Trục Thiên gửi đến cho cô cho nó nghe.
- Chị, chị đừng đau lòng một cách không cần thiết như thế. Anh Trục Thiên sẽ không phản bội chị đâu, cái tin nhắn kia chắc chắn là do người phụ nữ kia gửi đến. Là người ngoài cuộc, em có thể nhận ra được anh Long Trục Thiên rất yêu chị, hận không thể quấn quít bên cạnh chị cả một ngày hai bốn giờ, căn bản không thể có chuyện chê chị phiền phức được.
Tiểu Thiên lắc đầu nói:
- Chị đã yêu anh ấy thì phải tin tưởng anh ấy, nếu không cứ lo được lo mất chỉ khiến mình thêm đau đầu thôi.
- Chuyện này thì chị biết.
Dương Tử Mi nói với vẻ buồn rầu:
- Nhưng lòng chị rất phiền muộn, không thể nào bình tĩnh nổi.
- Dù sao thì ngày mai anh ấy đã trở lại rồi, mọi chuyện cũng sẽ rõ ràng cả thôi.
- Nhưng Tiểu Thiên à, tấm thẻ bài gỗ đào của chị vừa lóe lên ánh sáng giống như lần anh ấy gặp nguy hiểm lần trước. Chị cảm thấy rất bất an, chỉ lo anh ấy sẽ xảy ra chuyện thôi.
Dương Tử Mi nói xong, đưa tay sờ lên tấm thẻ bài gỗ đào một cái.
- Sẽ không có chuyện gì lớn đâu, nếu chị cứ tiếp tục tự mình suy đoán lung tung như vậy thì chị mới là người xảy ra chuyện lớn đấy.
Tiểu Thiên đưa tay vỗ vỗ lên bả vai của cô, nói:
- Chị đừng suy nghĩ nhiều, hãy ngủ một giấc thật ngon để ngày mai làm một cô gái xinh đẹp đón anh ấy trở về mới là chuyện quan trọng. Nếu không, nếu anh ấy nhìn thấy dáng vẻ oán phụ này của chị, không phiền mới lạ đấy.
- Thật là, em mới là oán phụ ấy.
Dương Tử Mi không nhịn được bật cười:
- Cái thằng nhóc này, nói mấy lời này cứ như người lớn từng trải ấy, đúng là đồ tiểu quỷ tinh.
- Người ta vốn là người lớn mà, chẳng qua chỉ có bề ngoài trẻ con mà thôi.
Tiểu Thiên trợn trắng mắt nói.
- Khà khà, vậy em có thể nói cho chị biết là dưới vỏ bọc trẻ thơ này ẩn chứa trái tim thành thục thế nào không?
Dương Tử Mi buồn cười đưa tay nhéo lên khuôn mặt mũm mĩm kia của nó.
- Không nói cho chị đâu, dù sao thì chắc chắn em còn già hơn chị.
Tiểu Thiên đưa tay hất bàn tay ma qủy của cô ra.