Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Mọi người đang chụp hình của tôi hả?
Lúc này, Sadako mới phát hiện ra mình bị chụp lén, giật lấy tấm hình trong tay La Anh Hào, nhìn một hồi, nghi ngờ hỏi:
- Đây là hình của tôi sao? Sao mặt của tôi không khác gì chủ nhân vậy?
- Anh cũng chịu, chụp như thế nào cũng ra vậy.
La Anh Hào rầu rĩ nói.
Sadako thấy Dương Tử Mi thì mới hỏi:
- Chủ nhân, cô có biết tại sao không?
Dương Tử Mi cũng lắc đầu, trong lòng không khỏi thắc mắc bất an.
Rõ ràng nét mặt Sadako chẳng có gì giống mình, tại sao chụp hình ra thì lại như vậy?
Quả thực chẳng thể nào hiểu nổi.
- Có gì đó sai sai, mọi người nhìn con mắt của Sadako nè, tôi nhớ trước kia nó là một hình cung lớn như mắt phượng mà, bây giờ thì nhìn giống như mắt hạnh của Dương Tử Mi vậy? Chẳng lẽ chuyện nô bộc giống chủ nhân là có thật, nếu một nô bộc đi theo chủ nhân thì dần dần sẽ biến đổi hình thái sao? Giống như chuyện vợ chồng ở lâu thì sinh ra biến hóa ý.
La Anh Hào nhìn chằm chằm vào mặt của Sadako sau đó lại cẩn thận nhìn Dương Tử Mi, một hồi rồi nói.
Bởi vì ngày đêm khác biệt, Dương Tử Mi cũng không để ý Sadako có thay đổi gì, nghe La Anh Hào nói như vậy, cô cũng cảm thấy con mắt của mình với Sadako có điểm giống nhau.
Long Trục Thiên thấy Sadako như vậy không khỏi suy nghĩ một hồi, trong mắt có chút ảm đạm.
Sadako đưa tay sờ sờ mặt của mình, có chút ngỡ ngàng, sau đó lại mừng rõ.
- Tôi thực sự trở nên giống chủ nhân rồi sao?
- Đúng rồi.
La Anh Hào gật đầu nói.
Sadako hí mắt cười tươi.
Không biết là do tâm lý hay sao, Dương Tử Mi cảm thấy nụ cười của Sadako có chút kì lạ.
Trở nên giống mình thì vui lắm sao?
Nếu xét về ngũ quan, thì Sadako đúng là tuyệt thế giai nhân, còn mình thì cũng chỉ coi là có chút động lòng người mà thôi.
Dương Tử Mi thì không còn tâm trạng chụp ảnh nữa, cầm hết mấy tấm hình cùng với Long Trục Thiên bước vào trong phòng.
- Trục Thiên, anh thấy Sadako như thế nào?
Dương Tử Mi lo lắng hỏi:
- Không thích cô ta cho lắm.
Long Trục Thiên rầu rĩ nói:
- Nếu không phải cô ta lập khế ước với em, liên kết vận mệnh của hai người vào cùng một chỗ, anh đã giết chết cô ta rồi.
Khóe môi Dương Tử Mi không nhịn được giật giật, định nói gì rồi lại thôi.
Đúng rồi, sư phụ đã từng nói, từ khi nhỏ khế máu lập khế ước với Sadako, thì vận mệnh của cô và Sadako sẽ hòa làm một, đồng thời biến Sadako làm nô bộc của minh, không rời nửa bước, toàn tâm vì cô mà phục vụ.
Lúc đầu Sadako cũng vô lo vô nghĩ, giống như một người hầu trung thành đi theo bên cô.
Vậy mà hiện tại, cô có cảm giác như có vài chuyện mình không thể sai Sadako làm.
Chuyện này làm cô nhớ tới viên Tinh Mang Toản, nhớ tới lời cảnh cáo của bà lão kia.
Cô thực sự không rõ, Sadako sẽ sinh ra uy hiếp gì với mình.
Nhưng mà, có một chuyện cô có thể khẳng định, cô thực sự chẳng thích chuyện Sadako trở nên giống mình, dù là khí chất hay là ngoại hình.
Tuy rằng cô biết sắc đẹp của mình không phải khuynh nước khuynh thành, nhưng mà luôn mong muốn mình độc nhất vô nhị, nhất là trong mắt của Long Trục Thiên.
Cô nhớ lại ngày đó thu lấy Sadako, quay đầu nhìn lại thấy sư phụ chợt nở một nụ cười lạnh lẽo.
Lúc ấy cô không hiểu tại sao sư phụ mình lại cười như vậy, hiện tại cô cũng hiểu rồi, từ lúc đó sư phụ không còn là sư phụ của mình nữa rồi.
Ông ấy kêu mình nhỏ máu lập khế ước với Sadako, nhất định là có âm mưu.
Âm mưu này cuối cùng là gì? Cô thực sự không hiểu, có lẽ ngay cả Sadako cũng không biết.
- Mi Mi, tìm cách giải trừ khế ước với Sadako đi, sau đó đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Long Trục Thiên nhìn sắc mặt liên tục biến đổi của Dương Tử Mi, nói.
- Sự hiện hữu của cô ta, vốn đã cực kỳ quái lạ rồi, anh sợ cô ta nghĩ em là mối uy hiếp lớn nhất đó.
Dương Tử Mi gật đầu, mấy ngày này, cô cũng cố gắng tìm đủ các loại phương pháp để giải quyết chuyện này.