Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Tử Mi cười khẽ rồi vươn tay xoa đầu Tiểu Kim rồi nói:
-Chị đã có người mà chị muốn lấy rồi. Tương lai của Tiểu Kim vẫn còn dài, sau này em sẽ kết hôn với người khác. Đến lúc đó chị sẽ tặng em một căn hộ xem như là quà cưới ha.
-Vậy thì em ở với chị và anh rể luôn
Tiểu Kim lắc đầu nói với vẻ kiên quyết.
-Em không muốn lấy ai hết
Đứa nhỏ này.
Dương Tử Mi lắc đầu không biêt nên làm thế nào, mà bản thân cô cũng không để ý đến những lời bé vừa nói. Chờ thêm vài năm nữa thì bé cũng sẽ trưởng thành, còn cô cũng già rồi. Lúc đó, bé cũng không còn nhớ những gì bé nói ngày hôm nay.
Sau khi Dương Tử Mi châm cứu cho Tiểu Kim xong thì quay sang thay thuốc cho Diệp Thanh.
Cô đã mua tuyết giáp - một loại dược liệu quý giá có tác dụng làm đẹp da. Hơn nữa cô còn kết hợp với cỏ linh chi và tuyết viên chế thành viên thuốc, để cho Diệp Thanh uống.
Kết quả chữa trị của Diệp Thanh rất tốt. Vết sẹo của con bé đã bắt đầu nhạt dần, kéo da non rồi. Chì cần con bé tiếp túc điều trị thêm ba ngày nữa thì vết sẹo đó sẽ biến mất hoàn toàn. Không chỉ thế, sau khi Diệp Thanh dùng những viên thuốc kia thì làn da cô bé có phần tươi sáng hồng nhuận hơn trước.
-Chị ơi, có phải vết sẹo của em sắp mất rồi phải không chị?
Diêp Thanh soi gương rồi hỏi, trong giọng nói tràn ngập sự hưng phấn.
-Ừa, chậm nhất thì ba ngày sau, trên người em sẽ không còn sẹo nữa đâu.
Dương Tử Mi cười một tiếng rồi nói tiếp.
-Đến lúc đó, Diệp Thanh của chúng ta sẽ trở nên xinh đẹp như công chúa vậy. Sau đó, chị sẽ tặng em một phòng toàn đầm công chúa để em càng đẹp hơn nha.
-Chị ơi, sao chị lại tốt với em như vậy?
Giọng nói Diệp Thanh đầy vẻ biết ơn.
-Bởi vì em đã từng rất tốt với chị. Cho nên những việc chị làm bây giờ đều là trả ân lại thôi.
Dương Tử Mi cười trả lời cô bé.
Vậy thì sau này em sẽ đối xử thật tốt với những người khác nữa. Nhu thế mới không uổng công chị đã tốt với em!
Diệp Thanh vừa gật đầu vừa nói.
Diệp Thanh quả thật là cô bé ngoan!
Dương Tử Mi vô cùng thích đứa nhỏ này.
-Nội ơi, bà vẫn không muốn gặp ông cậu sao ạ?
Dương Tử Mi vừa phụ bà nội tưới hoa vừa hỏi.
Nghe thấy cô hỏi như thế, động tác tưới hoa của bà ngừng lại một chút. Bà lắc đầu nói.
-Tạm thời bà không muốn gặp ông ấy.
-Vậy…nội cũng không muốn trở về thủ đô thăm ông cố ngoại sao ạ?
Dương Tử Mj vẫn còn nhớ rõ Tăng Thiên Hoa đã từng nói, sức khỏe hiện giờ của ông cố ngoại không tốt lắm, ngày nào cũng nhắc đến bà nội.
Bà nghe thấy thế bèn thả vòi hoa sen trong tay ra rồi ngồi xuống, nhưng lại im lặng không nói lời nào.
Chính vào lúc này, Dương Tử Hi vội vàng chạy tới chỗ hai người bọn họ. Trên mặt lộ vẻ lo lắng.
-Nội ơi, chị ơi, có người từ thủ đô đến nhà mình đó.
Lúc Dương Tử Hi vừa dứt lời thì gương mặt bà nội lộ ra vẻ chấn động, đôi môi run rẩy, bàn tay nắm lấy cánh tay Dương Tử Mi cũng trở nên lạnh lẽo hơn hẳn. Bà lắc đầu liên tục.
-Bà không muốn gặp bọn họ. Bà không thể để bọn họ thấy dáng vẻ bây giờ của bà. Nữu Nữu, con mau giúp bà cản họ lại đi, bà không muốn gặp họ…
Dương Tử Mi nhìn thấy bà nội trở nên lo sợ như thế, cô bèn vội vàng niệm Định Tâm chú để tâm trạng bà có thể bình tĩnh trở lại.
-Từ Hi, ai đến thế?
Dương Tử Mi hỏi.
-Là một ông lão rất già, còn có một anh trai rất đẹp nữa.
Dương Tử Hi nói với vẻ hưng phấn.
-Hai người họ nói rằng muốn gặp Tăng Tuệ. Nhưng mà chị ơi, nhà mình có ai là Tăng Tuệ hả chị?
-Em ngốc quá đi, Tăng Tuệ là tên của bà nội đấy.
Dương Tử Mi liếc Tử Hi một cái rồi nói.
-À à, suýt chút nữa em quên mất tiêu. Mọi ngày em toàn gọi bà nội thôi, em còn tưởng tên của nội là bà nội cơ chứ.
Dương Tử Hi nhanh nhảu nói.
-Nội a, hay là để con đi ra ngoài xem thử xem thế nào, rồi con báo lại cho bà biết nhé.
Dương Tử Mi nói với bà đang rối rắm ở bên cạnh cô.
Nghe thấy thế, bà gật đầu rồi dặn dò cô.
-Trước khi bà sẵn sàng gặp bọn họ thì con không được tự ý dẫn bọn họ tới gặp ta đâu đấy.
-Dạ.
Sau đó, Dương Tử Mi dặn Tử Hi chăm sóc bà nội rồi mới bước ra ngoài.