Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ông lão nhíu mày nhìn dáng vẻ Dương Bách không khác gì lão nông dân với hành động thô tục của ông ta, lúc quay qua nhìn con gái mình thì trong mắt lại toát lên vẻ đau lòng.
Con gái của ông đã không còn giống thiên kim tiểu thư được chiều chuộng lúc xưa nữa rồi, nay đã trở thành một bà lão nông thôn.
Đây chính là bảo bối mà ông đã từng yêu thương đấy!
Không ngờ, bảo bối của ông lại gả cho một gã đàn ông nông dân thô tục, trở thành một phụ nữ nông thôn.
Trong lòng ông rất hối hận, nếu như năm xưa ông trực tiếp cho bà đi nước ngoài thì hôm nay cũng sẽ không biến thành như thế này.
Ông không thèm để ý đến lời nói của Dương Bách mà quay sang nói với Tăng Tuệ.
-Tiểu Tuệ à, con cùng cha về thủ đô đi con! Cha cũng không còn nhiều thời gian nữa đâu con à.
Tăng Tuệ nghe ông nói như thế lại sụt sùi lần nữa.
-Tôi cũng muốn nếm thử cảm giác làm người ở thủ đô như thế nào. Khà khà, cả đời ông đây còn chưa từng đi hoàng cung của Hoa Hạ, cũng không biết nơi đó ra sao. Nếu như ông đây có thể sống ở đó đến chết thì cũng đáng lắm.
Dương Bách vừa nghe thấy thế thì trong mắt ông ta lộ ra vẻ hưng phấn.
Còn cha của Tăng Tuệ nhìn ông ta với vẻ chán ghét:
-Ta chỉ đem con gái ta về mà thôi.
-Ông nói cái gì?
Dương Bách vừa nghe xong thì lập tức đứng phắt dậy, ông ta gõ tẩu thuốc lên bàn một cái rồi nói:
-Cha vợ, ông nói như thế là có ý gì đây? Tăng Tuệ là vợ tôi cho nên phải ở cùng với tôi rồi. Không lẽ ông muốn vợ chồng tôi ra riêng à?
-Cậu đừng gọi tôi là cha vợ!
Ông ngửi thấy mùi thuốc lá xen lẫn mùi rượu từ miệng Dương Bách thì trong lòng càng chán ghét ông ta:
-Tôi không bao giờ đồng ý cho con tôi gả cho cậu hết.
-Rõ ràng ông đang khinh tôi chỉ là một gã nông dân thôi chứ gì! Ông không đồng ý thì sao hả? Tăng Tuệ trước đây là đại tiểu thư ở thủ đô đã là vợ tôi rồi, hơn nữa bà ta cũng sinh con đẻ cái cho tôi. Ngay cả cháu trai cháu gái cũng có rồi. Ông không thể nào quỵt nợ được đâu. Thành ngữ có câu, xuất giá tòng phu. Hiện giờ, ông có nói gì bà ta cũng không thể nghe theo, đã là vợ tôi thì tất cả mọi chuyện phải nghe theo lời tôi nói.
Kẻ vô cùng tự ái như Dương Bách bị ánh mắt khinh bỉ của ông làm tổn thương.
Ông ta vừa chỉ tay vào ông lão vừa phun nước miếng nói ra vẻ gia trưởng.
Tăng Chấn Long thấy ông ta như thế, ông lại quay sang nhìn con mình, vẻ mặt càng đau khổ xót xa.
Rốt cuộc con ông đã lấy phải thứ người gì thế này?
Sao con bé lại có thể ngốc đến vậy cơ chứ?
Dương Tử Mi trông thấy cảnh này thì cô biết rõ, việc ông nội vừa làm thật sự làm bẽ mặt bà nội rồi. Không lẽ ông ta không thể thu liễm sự tự ái, thô tục keo kiệt của mình trước mặt ông cố ngoại sao?
Còn Tăng Tuệ thấy ánh mắt của cha mình, bà càng cúi đầu thấp hơn.
-Tiểu Tuệ, chúng ta về nhà thôi! Anh hai chị dâu đều đang chờ con ở nhà đấy.
Lúc này, ông cũng không muốn ngồi lại chỗ này nữa, bèn cầm tay Tăng Tuệ nói.
Tăng Tuệ rút tay lại, trong giọng nói đầy vẻ xấu hổ xót xa:
-Cha ơi, hiện tại đối với con thì nhà chính là nơi này, con không muốn rời khỏi đây.. mà con cũng không muốn gặp anh hai chị dâu nữa.
-Con là con gái của Tăng Chấn Long ta, là thiên kim đệ nhất của thủ đô, sao lại có thể gả cho hạng đàn ông này cơ chứ? Tại sao con có thể sa đọa đến mức này? Không được, con phải theo cha về nhà, cha không thể để con ở lại đây bị người khác chà đạp được!
Giọng nói của ông trở nên uy nghiêm hơn khi nãy.
-Cha vợ, ông mới nói cái gì đấy? Cái gì mà chà đạp hả? Tăng Tuệ lấy tôi mới là phúc phận của bà ta. Trên đời này, chỉ có tôi mới không tính toán đến chuyện bà ta có con với người khác đâu...