Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Bà nội.
Dương Tử Mi cẩn thận bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy vai của Tăng Tuệ, kêu một tiếng.
Hai tay của Tăng Tuệ vỗ vai cô vài cái, khàn giọng nói.
- Nữu Nữu, con đừng hỏi gì hết, nội không muốn nói gì đâu.
- Dạ, Nữu Nữu không hỏi gì.
Dương Tử Mi ngồi xổm xuống trước mặt của Tăng Tuệ, kéo hai tay của bà lại gần mình, đôi mắt đen nháy của Dương Tử Mi nhìn vào bà nội.
- Bà nội à, nếu phát sinh bất cứ chuyện gì, Nữu Nữu vẫn luôn ủng hộ bà.
Tăng Tuệ đưa tay xoa đầu của cô nói.
- Nữu Nữu, bà nội muốn nhờ con một chuyện.
- Bà à, đừng nói cái gì mà nhờ chứ, có chuyện gì muốn phân phó cho con làm, dù lên núi đao biển lửa, Nữu Nữu cũng làm hết.
Dương Tử Mi nói.
- Nữu Nữu ngốc, bà nội không bao giờ để con làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy đâu, bà cũng chỉ muốn con trở lại thủ đô với ông cố ngoại thôi, giúp nội tận chữ hiếu, chiếu cố ông ấy nhiều hơn, được không?
Tăng Tuệ kéo tay Dương Tử Mi, khẩn cầu hỏi.
Dương Tử Mi nhìn qua Tăng Tuệ.
- Nội à, sao phải là con? Chẳng qua con cũng chỉ là một đứa chắt gái thôi mà, sao mà có thể thế vị trí của một đứa con được ?
- Nhiều năm trôi qua như vậy, tuy rằng nội luôn cãi nhau với ông của con, nhưng cũng sống với nhau suốt bốn mươi năm hơn rồi, sao nội có thể bỏ ông ấy, kẹt nỗi bà cũng không thể dẫn ông ấy trở về thủ đô được, khác gì làm trò cười cho Tăng gia. Nữu Nữu, cũng chỉ có sự tỏa sáng của con mới có thể giúp Tăng gia chúng ta xóa đi hết những sự sỉ nhục của nội mang đến cho Tăng gia. Vì vậy, nội van cầu con, con theo ông cố ngoại trở lại thủ đô đi, trường học ở đó chất lượng cũng vô cùng tốt, tạo điều kiện tốt nhất cho việc phát triển tiền đồ của con.
Tăng Tuệ dùng đôi mắt khẩn cầu nhìn Dương Tử Mi.
Trong lòng Dương Tử Mi có chút bối rối.
Cô cũng biết, bà nội mình với ông nội thoạt nhìn chẳng hợp nhau, nhưng dù sao cũng sống với nhau được bốn mươi năm rồi, đâu phải muốn bỏ là bỏ được.
Nhưng mà bà lại muốn giao trách nhiệm hòa hợp Tăng gia cho mình, làm cô không khỏi cảm thấy nặng nề
- Nữu Nữu, con có làm được không?
Tăng Tuệ lại tiếp tục hỏi.
Dương Tử Mi không cách nào cự tuyệt được, đành phải gật đầu.
- Dạ, nhưng mà phải đợi Tống tiên sinh hết bệnh, thì con mới nghĩ đến chuyện đi đến thủ đô.
- Nội cám ơn con.
Tăng Tuệ dùng hai tay kéo cô vào trong lòng ngực, nước mắt đã chảy đầy mặt.
Dương Tử Mi cùng với Tăng Tuệ bước ra khỏi phòng khách.
Dưới sự trợ giúp của nguyên khí của Dương Tử Mi, sắc mặt Tăng Tuệ đã có chút trấn tĩnh trở lại, vả lại cộng với cách ăn mặt của bà, khí chất tiểu thư ngày đó dường như đã được phục hồi mấy phần.
Tăng Chấn Long thấy con gái của mình như vậy, sợ rằng sẽ để lại vết thương trong lòng bà, cũng không muốn nói nhiều, chỉ thở dài một hơi nói:
- Tiểu Tuệ, cho dù con có muốn trở lại thủ đô hay không, nhưng chẳng lẽ con không muốn thắp cho mẹ của mình nén hương sao?
Nghe thấy Tăng Chấn Long nhắc tới mẹ mình, nỗi buồn mà Tăng Tuệ cố gắng dằn lại, một lần nữa lại bùng phát.
Bà làm sao không nhớ mẹ của mình chứ?
Bà cũng biết được mấy chuyện từ anh họ của mình, sau khi mình bỏ đi mẹ của bà do quá mong nhớ con mình mà mất sớm, việc này làm bà cảm thấy chẳng còn chút mặt mũi nào mà đối diện mẹ mình.
- Haiz.
Tăng Chấn Long thấy bộ dáng thương tâm này của bà, không nhịn được thở dài một hơi.
- Cha à, con đã dặn dò Nữu Nữu theo cha trở về thủ đô giúp con chuộc tội với gia tộc, làm tròn chữ hiếu của mình, hy vọng cha có thể chiếu cố nó thật tốt.
Tăng Tuệ cố gắng kìm chế nỗi đau đang bùng phát trong lòng mình.
- Đứa nhỏ ngốc nghếch này, con là con, Tử Mi là Tử Mi chứ, có những thứ tình cảm, vĩnh viễn cũng không thể thay thế bằng bất cứ thứ gì khác được.
Hai tay Tăng Chấn Long vỗ vỗ vai con mình.
- Nhưng mà, cha cũng tôn trọng quyết định của con, tất nhiên cha sẽ tiếp nhận đứa cháu gái này. Nữu Nữu, con có muốn theo ông trở lại thủ đô?
Dương Tử Mi đành phải gật đầu.
- Con đã đồng ý với bà nội rồi, nhưng mà con còn đang kẹt việc quan trọng, không thể lập tức cùng với ông trở lại thủ đô được, đợi cho con giải quyết xong chuyện của mình, con sẽ lập tức lên thủ đô.