Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dị Thế Chi Nhược Nhục Cường Thực (Dị Thế Chi Cá Lớn Nuốt Cá Bé)
  3. Chương 23
Trước /24 Sau

Dị Thế Chi Nhược Nhục Cường Thực (Dị Thế Chi Cá Lớn Nuốt Cá Bé)

Chương 23

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Cái này là sao?" Bố Lai Ân đang dùng hoàng ma pháp chặt cây bỗng nhiên bị một vật thể bay tới làm giật mình, nhanh chóng lách người né tránh.

Nhìn kỹ lại mới thấy là một hươu sừng lớn vừa mới chết, thoạt nhìn khá lớn, máu vẫn chưa đông, một tơ máu chậm rãi chảy ra từ vết thương ở bụng.

Con mồi lớn quá! Mắt Bố Lai Ân sáng lên, trong lòng thầm khen.

"Cho y." Đối phương không xuất hiện, giọng nói trầm thấp trong rừng truyền tới, vang vọng trong khu rừng có phần trống trải vì cây cối bị đốn hạ.

Nhận ra đây là giọng của Thụy Tư mình vừa mới gặp, Bố Lai Ân sửng sốt, một lúc sau mới bất đắc dĩ nói: "Có đủ thức ăn mà."

Dứt lời, hắn liền xách lên mấy con vật nhỏ mới bắt được trong rừng, như chứng minh lời mình nói.

"Đó là của các ngươi, đây là, cho y." Giọng của Thụy Tư lại truyền tới.

Bố Lai Ân xấu hổ, hắn lại cảm nhận được sự chiếm hữu của Lang tộc, ngay cả thức ăn của bầu bạn cũng nhất định phải do mình cho sao?

Không đợi Bố Lai Ân nói gì, trong không khí dao động một chút lại khôi phục bình thường.

Biết Thụy Tư đã rời đi, Bố Lai Ân thấy số gỗ cũng được kha khá, lập tức biến thành hình thú, tìm một sợi dây leo buộc chặt lại, khiên lên nhẹ nhàng như xách một bó tăm. Sau đó tiện tay ném hai con mồi lên trên, sải bước về phía bộ lạc.

Lúc Bố Lai Ân quay về, Hàn Chưởng đang giúp Khoa Đặc nướng thịt.

Có lẽ vì biết Khoa Đặc đang mang thai, Hàn Chưởng nhìn hành động Khoa Đặc đi tới đi lui lấy nguyên liệu nướng thịt mà run bắn cả người, luôn cảm thấy đối phương không cẩn thận sẽ vất té, sau đó y sẽ thành tội nhân thiên cổ.

Một lát sau, Hàn Chưởng kinh hồn bạt vía cuối cùng vẫn đi tới lấy miếng thịt và củi khô trong tay Khoa Đặc, nói: "Để ta làm cho, hiện giờ ngươi đang, ờm, có thai, đừng nên chạm vào mấy thứ này thì tốt hơn."

Nói đến hai chữ có thai này, vẻ mặt của Hàn Chưởng vẫn hơi mất tự nhiên, tư tưởng đã cắm rễ nhiều năm trong đầu y vẫn không thể phá vỡ dễ dàng như vậy được.

Khoa Đặc cười cười, cũng sợ không cẩn thận đụng vào hài tử, ngoan ngoãn đứng ở phía sau Hàn Chưởng.

Nhận được đá đánh lửa từ tay Khoa Đặc, Hàn Chưởng thấy hơi kỳ quái. Lúc trước không phải Thụy Tư tay không đánh lửa sao? Sao tới đây lại biến thành cụ đá?

Nhưng tóm lại là bộ lạc của người ta, y cũng không dám hỏi nhiều, bắt chước trong TV quẹt vài cái, không ngờ ra lửa khá nhanh.

Chỉ vài cái nhẹ nhàng như vậy, mấy đốm lửa tóe ra từ cục đá rơi xuống, vừa lúc mủn gỗ bên dưới, vài ngọn lửa nhỏ bốc lên, Hàn Chưởng nhanh chóng lấy một vài nhánh cây nhỏ đặt lên.

Sau khi Hàn Chưởng lăn qua lộn lại, ngọn lửa ngày càng lớn hơn, mà lúc này, Hàn Chưởng cũng bày giá nướng, đang cầm cây xuyên thịt trong tay lật vài vòng, Khoa Đặc đặt vài cái lá bên cạnh y: "Vò nát rồi rắc lên trên đi."

Hàn Chưởng nhận lấy, nhớ lại ngày trước lúc Thụy Tư nướng thịt cũng dùng loại lá này, lập tức đặt vào lòng bàn tay, sau đó hai ngón tay đặt lên vò từ từ, lòng bàn tay bắt đầu hơi trơn trơn.

Mở lòng bàn tay ra, Hàn Chưởng ngạc nhiên phát hiện hóa ra bên trong những cái lá này có dầu, vội vàng rắc lá vụn lên miếng thịt. Miếng thịt vốn bình thường bỗng phát ra tiếng "xèo xèo", mùi thịt nướng cũng dần lan tỏa khắp nơi.

"Hàn Chưởng, sao ngươi quen biết con sói kia vậy? À, chính là bầu bạn của người." Trong gian phòng im ắng, đột nhiên Khoa Đặc mở miệng hỏi, hai mắt đen thui của Hàn Chưởng trừng lớn, có hơi thẹn thùng, cũng hơi khó hiểu.

"Hả?" Hai tay Hàn Chưởng cầm lấy cây gậy cực cứng làm bằng gỗ đen tuyền để xuyên thịt, nghe vậy sửng sốt một chút.

Tự động bỏ qua nửa câu sau, y ngẩng đầu, nhìn về phía Khoa Đặc: "Ta? Ta cũng không rõ. Nhắc mới nhớ, xem như là hắn đã cứu ta đi."

"Cứu ngươi?" Khoa Đặc nghi hoặc nói: "Ngươi không phải người của Lang tộc sao?"

"...... Ta không phải." Nhớ tới chuyện mình vô duyên vô cớ xuyên tới nơi quỷ quái này, trong lòng Hàn Chưởng vẫn hơi oán hận, cũng may tâm tính của y đủ tốt, oán hận một chút như vậy rồi thôi: "Vậy còn ngươi? Sao lại sống cùng với tên...... Bố Lai Ân kia?"

Mặt Khoa Đặc đỏ lên, tay vô thức xoa bụng mình một chút, vẻ mặt có hơi ngọt ngào: "Vốn ta chính là người của Hùng tộc, ở bên Bố Lai Ân từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn rất săn sóc ta. Sau này...... sau này cứ thế ở bên nhau........"

Hàn Chưởng đen mặt, đây là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết sao?

Thế giới không có nữ nhân thật đáng sợ. Cúi đầu, y vẫn nên tiếp tục nướng thịt thì hơn.

Khi Bố Lai Ân tiến vào nhìn thấy chính là cảnh này, Khoa Đặc của hắn dịu dàng vuốt bụng, còn bầu bạn của con sói kia đang rất nghiêm túc nhìn thịt nướng.

Nhớ tới con mồi con sói kia vừa ném cho mình và sự chiếm hữu phải nói là kinh khủng của Lang tộc, hắn nhanh chóng đi ra sân xẻ thịt hươu sừng lớn, sau đó dựa vào hình thể nhỏ xinh của giống cái kia, cắt miếng thịt mềm nhất ở đùi rồi quay vào nhà.

"Khoa Đặc!" Bố Lai Ân hét lên.

Khoa Đặc tỉnh táo lại, cười chạy tới.

Bố Lai Ân không máu trên tay mình dính vào người Khoa Đặc, chỉ có thể để mặc Khoa Đặc nhào lên người.

Hàn Chưởng lấy miếng thịt đã nướng xong xuống, quay đầu lại liền thấy đôi kia đang rải đường.......

"Cầm lấy, đây là của ngươi." Bố Lai Ân dùng khuỷu tay ôm lấy Khoa Đặc vào lòng, đưa miếng thịt đùi cho Hàn Chưởng.

"Ờm, cho ta sao?" Thấy đối phương gật đầu, Hàn Chưởng duỗi tay nhận lấy miếng thịt, không nghĩ nhiều liền đặt nó lên đống lửa vừa nãy nướng tiếp.

Bố Lai Ân buông Khoa Đặc ra, sau đó đi ra ngoài rửa tay. Khi quay lại bắt đầu dùng móng vuốt bổ vào đống gỗ trong sân.

Khoa Đặc ngoan ngoãn đóng cửa lại, đi theo ra ngoài. Hàn Chưởng vừa liếc mắt ra cửa liền thấy rất nhiều cây bị chặt chất đống ở đó, đoán là gỗ để xây nhà cho mình, cũng không để ý nữa, tiếp tục công việc trên tay.

Khoa Đặc lấy một miếng gỗ ra ngồi cạnh cửa, cầm miếng thịt mà Hàn Chưởng nướng trước đó, hắn vừa nhai chậm rãi, vừa chăm chú nhìn nam nhân của mình làm việc.

Một bóng đen xẹt qua trước mắt không một tiếng động, Khoa Đặc ngừng ăn, nhìn thấy một người da đen cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt mà sợ hãi suýt chút nữa đã hét lên, may mà Bố Lai Ân nhanh chóng dùng môi chặn miệng hắn lại.

Dây dưa một lúc, Bố Lai Ân buông Khoa Đặc đã đỏ mặt trong lòng ra, cẩn thận quan sát động tĩnh trong phòng một lát, xác định cửa bị đóng chặt, Hàn Chưởng ở trong phòng sẽ không chú ý tới động tĩnh bên ngoài. Lúc này mới chỉ vào Thụy Tư mặt than nói với Khoa Đặc: "Đây là con sói ở khu rừng phía trước, cũng chính là bầu bạn của giống cái trong nhà."

Nghe vậy, Khoa Đặc bình tĩnh lại. Nếu là bầu bạn của Hàn Chưởng, vậy hẳn là không nguy hiểm gì. Huống hồ Bố Lai Ân không thấy lo lắng chút nào, càng khiến cho hắn tự tin hơn.

"Đúng rồi, sao ngươi lại......" Bố Lai Ân hơi nghi hoặc khi Thụy Tư đột nhiên xuất hiện như vậy, đồng thời trong lòng càng kinh ngạc hơn khi Thụy Tư lại có thể lẻn vào bộ lạc Hùng tộc mà không bị thú nhân nào phát hiện.

"Đây là, cho y sao? Phòng ở?" Thụy Tư không trả lời hắn, chỉ im lặng nhìn rồi hỏi lại hai vấn đề khác.

"..... Đúng."

Bố Lai Ân vừa dứt lời, Thụy Tư đã bắt đầu động thủ.

Một tầng sương mù màu đen lơ lửng trên bàn tay, chỉ cần một cái phẩy nhẹ, tất cả cành cây mấp mô trên thân cây đều hóa thành bụi, móng vuốt nhanh chóng cắt, chẻ...... Động tác tay mặc dù không thuần thục, nhưng vì tốc độ tay khá nhanh nên tiến độ cũng không giảm.

Bố Lai Ân bế Khoa Đặc ngồi lên miếng gỗ, không có ý muốn hỗ trợ, mà muốn cũng không được, một lang nhân ngay cả thức ăn của bầu bạn cũng phải do mình kiếm thì sao lại để người khác nhúng tay vào phòng ở của bầu bạn mình được.

Khoa Đặc nằm trong lòng Bố Lai Ân, nhìn động tác nhanh nhẹn của Thụy Tư mà hoa cả mắt, cực kỳ tán thưởng.

Con sói này không phải mạnh bình thường, Hàn Chưởng thật hạnh phúc. Đây là suy nghĩ của Khoa Đặc.

Mà Hàn Chưởng đang chuyên tâm nướng thịt bên trong cũng không chú ý tới động tĩnh bên ngoài, vẫn tưởng Bố Lai Ân đang chặt gỗ, mặc dù ngồi không để người khác dựng phòng cho cũng hơi ngại, nhưng đây là người ta tự ý xây, cũng không thể trách y được, đúng không?

Nghĩ như vậy, tâm Hàn Chưởng thay đổi, có kinh nghiệm lần trước, miệng thịt thứ hai đã nhanh chóng bị thu phục. Nghĩ tới miếng thịt này là Bố Lai Ân vừa đưa cho mình, nói cách khác, đây là miếng thịt cho mình ăn phải không?

Vì thế, Hàn Chưởng cả ngày chưa ăn gì lập tức cầm lên miếng thịt nướng nóng hầm hập, hạnh phúc mà gặm cắn.

Không biết vì sao, thịt hôn nay cực kỳ ngon. Ừm, nhất định là vì tay nghề nướng của mình, Hàn Chưởng bình tĩnh nghĩ thầm.

Chậm rãi giải quyết thức ăn trong tay, Hàn Chưởng ợ một cái, chuẩn bị đi ra ngoài xem hai người kia đang làm gì.

Không thể phủ nhận Thụy Tư là một thú nhân cường đại, mặc dù không biết nhiều về việc dựng nhà, nhưng hắn vẫn dựng được cái khung cơ bản của một ngôi nhà đơn giản trong thời gian Hàn Chưởng nướng thịt gần một tiếng.

Mà ngay khi Hàn Chưởng mở cửa, Thụy Tư đã sớm cảm nhận được rung động quen thuộc trong không khí, thân ảnh như biến mất tại chỗ. Chỉ có Bố Lai Ân và Khoa Đặc vẫn hưởng thụ thời gian ngọt ngào ở chỗ đó như cũ.

Cho nên khi Hàn Chưởng vừa mở cửa, căn bản là không thấy một chút dấu vết của Thụy Tư, mà là một bức tranh nam nam hạnh phúc ấm áp.

Tình cảnh trước mặt là, người khổng lồ Bố Lai Ân ngồi nửa mông trên miếng gỗ, cúi đầu nhìn Khoa Đặc trong lòng. Mà Khoa Đặc mặc dù cũng rất cao lớn, nhưng ở bên cạnh Bố Lai Ân lại khá nhỏ xinh, đang ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn, dùng một tấm da không biết của con gì lau mồ hôi cho Bố Lai Ân.

Pặc....... Hàn Chưởng đứng ngây ngốc tại chỗ, như thể một sợi dây trói chặt thần kinh trong đầu bị đứt ra.

Đột nhiên phát hiện, giữa nam nhân và nam thú cũng có thể ấm áp như vậy.......

"Hàn Chưởng!" Một tiếng gọi đã kéo Hàn Chưởng trở lại, ngẩng đầu lên liền thấy hai người vốn đang ấm áp đã tách ra từ lâu, Khoa Đặc duỗi tay quơ quơ trước mặt y: "Làm sao vậy?"

"...... Không sao." Hàn Chưởng lắc lắc đầu, vừa nãy sao lại có suy nghĩ đó chứ, điên mất.

"Ngươi lại đây nhìn xem, căn nhà này thế nào?" Khoa Đặc rời khỏi cái ôm của Bố Lai Ân, kéo tay Hàn Chưởng chỉ về phía bên cạnh.

"Ờm......" Lúc này Hàn Chưởng mới hướng ánh mắt về căn nhà nhỏ bị lơ đi nãy giờ.

Nói thế nào nhỉ, cảm giác hơi vừa bất ngờ lại vừa mong đợi, ngoài dự liệu chính là căn nhà này cũng không nhỏ hẹp đơn sơ như mình tưởng. Ngược lại, thật sự khá lớn, gỗ để dựng phòng cũng được cắt xén chỉnh tề, không có cảm giác nham nhở.

Nhưng điều đó cũng là tất nhiên, dù sao nơi này cũng không phải hiện đại, không thể tạo ra được căn nhà sang quý gì. Mà nhìn tổng thể thì nhà như vậy cũng đã khiến Hàn Chưởng rất hài lòng, chỉ là.......

"Cửa đâu?" Hàn Chưởng nói xong đi vào nhà, bên trong trống rỗng, không có cái gì cả, ngay cả sàn nhà cũng là đất nguyên......

Gì vậy trời? Đây là kiểu nhà chỉ được cái bề ngoài còn bên trong rỗng tuếch hả!

"....... Cái đó, quá gấp rút nên mới làm được một nửa, Khoa Đặc, ngươi dẫn y đi dạo trước đi, một lúc nữa quay lại là xong rồi." Trên trán Bố Lai Ân toát một tầng mồ hôi, vội vàng nói với Khoa Đặc.

Khoa Đặc đã thấy Thụy Tư dựng nhà lập tức phản ứng, kéo tay Hàn Chưởng ra ngoài: "Hàn Chưởng chúng ta đi dạo chút đi, vừa nãy có vài chỗ chưa dẫn ngươi tới......."

Hàn Chưởng vô lực bị kéo ra ngoài đột ngột, muốn gỡ cái tay đang kéo mình ra nhưng bất đắc dĩ nhớ tới thân phận "dựng phu" của đối phương, thật sự không dám xuống tay, chỉ có thể để mặc đối phương kéo mình đi, khóe mắt như liếc thấy một bóng dáng đen quen thuộc.

Đen? Hàn Chưởng nhìn lại, không phát hiện ra cái gì, nhưng mặt vẫn biến sắc, cơ thể tùy ý Khoa Đặc kéo mình đi về phía trước, nhưng tâm lại tìm mọi cách quay về.

Trong lòng ớn lạnh, Hàn Chưởng lắc đầu, quên đi, đừng nghĩ nữa.

Mà thực tế, thân ảnh mà Hàn Chưởng vừa mới nhìn thấy chính xác là Thụy Tư, mặc dù lướt qua rất nhanh, nhưng hắn cũng không ngờ chỉ một sơ xuất nhỏ như vậy, đã bị Hàn Chưởng đột nhiên quay đầu lại bắt được, còn bởi vì vậy mà khiến Hàn Chưởng lưu tâm.

Nghĩ tới ánh mắt kinh ngạc và chờ mong vừa nãy khi Hàn Chưởng nhìn thấy căn nhà, trong lòng Thụy Tư thấy ấm áp.

May quá, tiểu gia hỏa kia không chán ghét căn nhà mình dựng lên cho y.

Trong lòng nhất thời tràn đầy nhiệt huyết và động lực, Thụy Tư hít sâu một hơi, tiếp tục xây dựng căn nhà vừa nãy.

Không bao lâu sau tiểu gia hỏa kia sẽ quay về, hắn phải xây dựng một tác phẩm làm hài lòng y trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Mà Bố Lai Ân ở bên cạnh nhìn lại rất thoải mái, tiện tay cắt lấy một miếng thịt từ con mồi trong sân, cứ thế nhét vào miệng ăn sống.

Thú nhân khác với giống cái, hệ tiêu hóa của giống cái quá yếu ớt, không thể tiêu hóa được thức ăn chưa được xử lý. Mà thú nhân lại hoàn toàn không cần bận tâm tới chuyện này, muốn ăn liền ăn, muốn uống liền uống.

Hàn Chưởng không yên lòng đi theo sát phía sau Khoa Đặc, nghe Khoa Đặc nói câu được câu không, mặc dù rất muốn giả vờ như không nhìn thấy nhưng bóng đen vẫn luôn lởn vởn trong tâm trí y.

Cuối cùng, Hàn Chưởng hạ quyết tâm, vẫn nên quay về xác nhận một chút thì hơn, không có kết luận thì trong lòng cứ thấy không thoải mái.

"Khoa Đặc!" Hàn Chưởng gọi Khoa Đặc ở phía trước: "Ờm...... Có chỗ..... Ừm, chính là chỗ đại tiểu tiện không?"

Không phải trong mấy bộ phim như này ở hiện đại đều nói chỗ đi tiểu là chỗ đại tiểu tiện sao?

Nhưng chỉ đi tiểu thôi thì chưa chắc ăn, lối suy nghĩ của người ở đây có hơi kỳ quái, chẳng may Khoa Đặc nói y giải quyết ngay tại chỗ, vậy không phải rất xấu hổ à?

Vì thế, đại tiện chính là cái cớ hoàn hảo cho Hàn Chưởng, chẳng qua, có đánh chết Hàn Chưởng cũng không ngờ Khoa Đặc sẽ phản ứng như thế này.

"Ngươi muốn đi ị sao?" Khoa Đặc mở to hai mắt, lớn tiếng hô lên.

Hàn Chưởng nhất thời có xúc động muốn chôn đầu xuống đất, y đã cảm giác rõ ràng có mấy giống cái đi đừng nghe vậy đã phì cười.

Mặc dù y biết những nam nhân đó cười cũng không có ác ý, nhưng mà...... tóm lại là rất xấu hổ.

Khoa Đặc có lẽ cũng phát hiện giọng mình quá lớn, hơi xấu hổ nhìn Hàn Chưởng, sau đó chỉ vào một bụi cây nhỏ cách đó không xa nói: "Chỗ đó có thể, ờm, đại tiện."

Sau đó xoay người tiếp tục kéo tay Hàn Chưởng: "Ta dẫn ngươi đi."

Hàn Chưởng ớn lạnh, có nhất thiết phải đi đại tiện cùng như vậy không?

Vội vàng mà cẩn thận gỡ tay đối phương ra: "Không cần không cần, chuyện này, vẫn là để ta tự đi thì hơn. Ngươi đi dạo chỗ khác trước đi, chút nữa ta sẽ quay lại tìm ngươi."

"Thật sự không cần ta đi theo sao? Chẳng may sợ hãi thì làm sao?" Khoa Đặc lo lắng nhíu mày, trong suy nghĩ của hắn, Hàn Chưởng còn nhỏ gầy hơn mình chắc chắn là nhát gan cần được che chở, để một tiểu giống cái yếu ớt như vậy một mình đơn độc quả thực khiến hắn hơi lo lắng.

Ta có yếu ớt như vậy đâu...... Hắc tuyền trên mặt Hàn Chưởng có xu hướng tăng mạnh.

"Không cần." Nói xong, Hàn Chưởng chạy nhanh tới chỗ kia, còn đứng lại không biết sẽ phải nghe những lời nói kinh hãi nào nữa, trái tim của y rất yếu ớt, không chịu nổi kích thích khi Khoa Đặc dọa như vậy.

Mà nhìn theo bóng dáng chạy nhanh của Hàn Chưởng, Khoa Đặc cũng kinh ngạc một chút, không ngờ giống cái thoạt nhìn yếu ớt lại có sức lực nhiều như vậy, lúc mình chưa có hài tử cũng không thể chạy trốn với tốc độ đó.......

Sau khi Hàn Chưởng chạy vào bụi cây, lập tức thăm dò xung quanh, tìm được một con đường nhỏ hơi ngoằn ngoèo nhưng nhất định sẽ không bị ai phát hiện, cẩn thận rời đi.

Vì sợ có gì ngoài ý muốn xảy ra, bước chân của Hàn Chưởng cực kỳ cẩn thận, ngay cả hô hấp cũng đè thấp xuống. May là con đường này cũng không xa lắm, ngoằn ngoèo vài vòng, Hàn Chưởng liên đi tới một khu vực nhỏ có cây cối rậm rạp cách nhà Khoa Đặc rất gần.

Trên đường đi liền hái một ít lá cây cực kỳ nặng mùi, che giấu đi mùi trên người mình. Sau khi tới gần, hơi thở của Hàn Chưởng càng chậm lại, tiếng bước chân cũng biến mất từ lâu.

Năng lực cảm nhận của sói cực kỳ mạnh, một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể thu hút sự chú ý của sói. Hơn nữa với khứu giác nhạy bén kia, nếu không dùng thứ gì đó có mùi nồng và không kìm nén hơi thở của mình, căn bản là không thể thoát khỏi khứu giác của sói.

Mặc dù về bản chất, đôi khi Hàn Chưởng hành động hơi lệch lạc, nhưng với tư cách là một cảnh sát gìn giữ hòa bình được đào tạo chuyên nghiệp, y không hề ngu ngốc như bề ngoài.

Ngược lại, y khá thông thạo kỹ năng theo dõi và phát hiện theo dõi.

Đây cũng là nguyên nhân giúp cậu có thể có thể sống yên ổn tới bây giờ.

Cẩn thận nằm sấp xuống đất, tay lặng lẽ vạch một vài chiếc lá ra, ánh mắt Hàn Chưởng xuyên qua khe lá nhìn về phía trước.

Một người to lớn đang ở chỗ đó hết chặt lại cắt, bận trong bận ngoài, màu da đồng thẫm của hắn như lóe sáng dưới ánh mặt trời. Từ khả năng phản quang này có thể dễ dàng đón được trên mặt đối phương đã sớm phủ kín mồ hôi.

Và tất nhiên, người này không phải Bố Lai Ân - bầu bạn của Khoa Đặc, mà là lang nhân ở chung với Hàn Chưởng hai ngày trời ----- Thụy Tư.

Hết Chương 23.

Quảng cáo
Trước /24 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngươi Rốt Cục Đến Tự Thú

Copyright © 2022 - MTruyện.net