Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dị Thế Đại Lĩnh Chủ
  3. Chương 163: Phiên ngoại: Sử ký lãng mạn của quản gia 1
Trước /165 Sau

Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 163: Phiên ngoại: Sử ký lãng mạn của quản gia 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lần đầu gặp mặt của John Rand và Rance Grilan, không hề tốt đẹp gì.

Lúc đó, Quang Minh giáo hội đang hợp tác với một đám ma tộc âm hiểm gian trá, tổ chức truy bắt thân vương Myers Orlando đơn độc, trâng tráo nói muốn đánh hắn tìm răng đầy đất. Khiến giáo hội và các đồng bọn cảm thấy buồn bực là, cho dù đã giăng thiên la địa võng, vẫn để Orlando Myers chạy khỏi vòng bao vây.

Nếu không thể triệt để đánh ngã thân vương Myers, đợi hắn lấy lại sức, quay lại đánh họ, thì chuyện sẽ bất lợi. Ai không biết ma tộc nhỏ nhen, có thù tất báo, nhà Myers còn là nhân tài kiệt xuất trong đó?

Khi kỵ sĩ giáo hội được phái đi trở về hồi báo, khi theo đuôi tới rừng Phỉ Thúy của biên cảnh Obi và Angris, thì mất dấu thân vương ma tộc, sáu đại chủ giáo trong giáo hội toàn bộ đều ngồi không yên nữa.

Bọn họ đều là ‘nhân sĩ trung kiên’ từng trải qua thời đại hắc ám, biết rất rõ ràng, thân vương Myers Orlando và vương phi Laurent cũng xuất thân hiển hách của hắn khó nhằn cỡ nào. Một khi vương phi Laurent ở ma giới nhận được tin, nhất định sẽ tới tìm chồng của cô. Cho dù thân vương Myers lần này bị giáo hội vây công, nguyên nhân trên tám mươi phần trăm, là do hắn vừa bị vương phi Laurent đánh ột trận, lực chiến đấu giảm mạnh, mới bị nhân cơ hội tấn công, nhưng Laurent sẽ không quan tâm chuyện này, theo như cách nói của vương phi điện hạ, chồng của cô, cô đánh thì được, người khác dám động thủ, thì chính là tìm chết.

Các đại chủ giáo của Quang Minh giáo hội đều đã là lão già làm việc không kỹ lưỡng, nhưng bọn họ vẫn có khát vọng rất ngang bướng với quyền lực và sinh mạng, không vì tuổi tác tăng à giảm nhẹ, ngược lại, chính vì bọn họ đã gần tuổi tám chín mươi, mới càng thêm tiếc mạng.

“John Rand, với danh nghĩa thần Quang Minh, ta ban cho ngươi một sứ mạng quan trọng.” Đại chủ giáo đứng đầu cầm quyền trượng, run lẩy bẩy đứng lên, đôi mắt hỗn đục thỉnh thoảng lóe tinh quang. “Tìm thân vương ma tộc trốn ở quốc cảnh Obi và Angris, đưa hắn về vòng tay của địa ngục hắc ám!”

Lúc đó, kỵ sĩ vàng vẫn nhiệt huyết thanh niên, quỳ một gối, trịnh trọng thề với thần Quang Minh, nhất định phải hoàn thành sứ mạng.

Gia tộc Rand, là gia tộc kỵ sĩ đời đời trung thành với giáo hội, bắt đầu từ gia chủ đời đầu tiên, đã thống lĩnh đoàn kỵ sĩ giáo hội, đông chinh tây phạt trên đại lục Quang Minh, chiến đấu với ma tộc và những chủng tộc khác có ý đồ xâm chiếm Quang Minh đại lục. Vào thời đại hắc ám, gia tộc Rand gần như trở thành thanh đao của giáo hội, kiếm của giáo hội, chém chết tất cả kẻ ‘tà ác’ đối địch với giáo hội.

John Rand là người xuất sắc trong gia tộc, hắn được gọi là kỵ sĩ vàng thực lực mạnh nhất từ trước tới nay, cho dù đối đầu với thân vương ma tộc, cũng không rơi xuống hạ phong.

John Rand nhận được mệnh lệnh, chuẩn bị đơn giản, hôm đó đã xuất phát khỏi giáo đình, đi tới quốc cảnh Angris. Nơi đó đã có hơn một trăm kỵ sĩ giáo hội ngày đêm không ngừng tìm kiếm thân vương ma tộc thất tung, thời gian dài như vậy, vẫn không có một chút thu hoạch.

Sau khi John Rand tới nơi, đơn giản giải thích tình huống một chút, uyển chuyển cự tuyệt ý nguyện đi theo của người khác, chỉ một mình đi vào rừng Phỉ Thúy.

Lúc đó biên cảnh Angris vẫn không thái bình, hành tỉnh tây bắc của Obi cũng là nơi chiến tranh, thành phố thương nghiệp vẫn là một chiến trường tán loạn vũ khí và đá vụn. Sâu trong rừng Phỉ Thúy, còn có ma thú ma tộc lưu lại, tính tình hung hãn, bị giáo hội nói là sinh vật tà ác thị huyết như mạng.

John Rand nói với mọi người thế này: “Ma thú xuất quỷ nhập thần, tính cách hung hãn, thị huyết hiếu sát, ta không muốn mọi người mạo hiểm cùng ta.”

Thực ra, kỵ sĩ đại nhân chỉ là không muốn mang theo những kẻ phiền toái này, tự trói tay trói chân mình.

Đáng tiếc những người khác không biết thuật đọc tâm, không biết phía sau gương mặt anh tuấn và khí khái chính nghĩa của kỵ sĩ vàng này rốt cuộc ẩn giấu cái gì, toàn bộ đều vung vẩy khăn tay, nước mắt đầy khóe tiễn đưa kỵ sĩ đại nhân bước vào rừng Phỉ Thúy.

John Rand không như mọi người đã nghĩ sẽ né tránh ma thú, hắn cho rằng, Orlando Myers nếu thật sự trốn ở đây, ma thú trong rừng khẳng định có thể cảm ứng được ma lực của hắn, so với tự mình tốn sức lực tìm kiếm, không bằng bắt một con dẫn đường cho hắn.

Ngặt nỗi các ma thú ý chí kiên định, uy vũ bất khuất, mềm cứng đều không ăn, cho dù kỵ sĩ đại nhân thuần thục bứt sạch lông trên người chúng, đuôi cũng bị cắt khúc, mà không có bất cứ ma thú nào khuất phục.

Một ma thú có thể nói ngôn ngữ nhân loại trong đó còn vung vuốt, lớn tiếng mắng John Rand, “Đồ tay sai giáo hội đáng chét ngàn đao! Ông cho dù có chạy lõa thể, cũng sẽ không cho ngươi biết thân vương điện hạ đang ở đâu! Có năng lực ngươi bứt luôn lông ở chỗ này của ông đi!”

Ma thú giơ chân sau lên, lỗ mùi phì hơi, vuốt trước chỉ vào bộ vị nào đó, động tác cực kỳ dung tục. Trên trán kỵ sĩ đại nhân nổi lên một hàng gân xanh, dứt khoát tay nhất đao rơi, một đao đâm chết nó.

Ma thú đầu trâu thân voi ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Kỵ sĩ đại nhân lau vết máu trên kiếm, khinh bỉ nhìn ma thú ngã trên đất, từ lời ma thú, hắn đã xác định, thân vương ma tộc quả thật đang trốn trong khu rừng này, chẳng qua, là ở đâu đây?

Mùi máu tanh dẫn tới một cơn xao động, John Rand nhíu mày, chỉ có thể để ma thú lại, đi sâu vào rừng.

Đi rồi đi, khu rừng rậm rạp dần biến thành thưa thớt, cây cao chót vót dần bị những lùm cây thấp lùn thay thế, xuyên qua lùm cây, trước mắt sáng bừng lên, một con hồ lớn trong vắt, xuất hiện trước mặt John Rand.

John quái dị nhìn nước hồ trong vắt thấy đáy, hắn chưa từng nghe nói, trong rừng Phỉ Thúy lại có một hồ nước thế này.

Bên hồ cỏ xanh um tùm, trong lùm cỏ nở đầy những đóa hoa màu lam không biết tên, hương hoa bay theo gió, bướm và ong bay lượn giữa lùm hoa.

Một con nai con đang uống nước bên hồ, nghe tiếng bước chân của John, lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên, động động tai, quay người chạy đi.

John Rand đi tới bên hồ, lấy bản đồ ra, tỉ mỉ nhìn một lượt, xác nhận trên bản đồ quả thật không có ghi chú con hồ này.

Lẽ nào, là do người vẽ bản đồ sơ sót? Hay là nguyên nhân khác?

Hoặc là…

John đang nghĩ, trong hồ lại xuất hiện xao động, John lập tức thẳng người, rút trường kiếm kỵ sĩ bên eo ra, nhìn chằm chằm vào nơi xoáy nước xuất hiện trong hồ.

Một vài thứ màu đen, giống như rong nổi lên mặt nước, John nhìn kỹ, không khỏi giật mình, là tóc?!

Kỵ sĩ đại nhân nắm chặt thanh kiếm, chân mày nhíu chặt.

Đột nhiên, bọt nước văng tung tóe, một bóng người đứng giữa hồ nước, giọt nước chảy xuống theo làn da màu mật, cánh tay hơi gầy vén tóc đen lên. Y giống như một ảo ảnh xuất hiện giữa trời, đột nhiên xuất hiện trước mặt John Rand.

Ánh mặt trời rọi xuống, nước hồ lấp lánh ánh vàng, thân hình tóc đen đứng giữa hồ, giống như thủy yêu trốn mình trong rừng sâu.

Người đó chậm rãi quay lại, John nhìn rõ mặt y, đây là một thanh niên tuấn tú, đôi mắt màu đen, giống như hai viên bảo thạch đen, đôi môi không hồng nhuận, nhưng lại căng đầy, sống mũi cao thẳng. Y nhìn thấy John đứng bên bờ hồ, nhướng một bên mày lên, hơi mang quái dị hỏi: “Ngươi là ai?”

Âm thanh khiến John hoàn hồn, nhìn thanh niên đột nhiên xuất hiện trong hồ, liên tưởng tới ma thú có thể nói tiếng người bị mình giết chết vừa rồi, kỵ sĩ đại nhân hét lớn một tiếng: “Ma thú!”

Thanh niên tóc đen chớp chớp mắt, chỉ John: “Ngươi là ma thú?”

Kỵ sĩ đại nhân chỉ mũi kiếm vào thanh niên: “Ngươi mới là ma thú!”

Thanh niên tóc đen sắc mặt rét lạnh, thoáng chốc cong người, lấy một cục đá lớn bằng nắm tay ra khỏi nước, nhắm vào kỵ sĩ đại nhân mà ném: “Ma thú bà mi!”

Tựa hồ không nghĩ tới thanh niên sẽ đột nhiên tấn công mình, John Rand không kịp mở đấu khí vàng, liền bị cục đá đập trúng. Trên trán lập tức xưng lên một cục bự màu xanh. John ngây người há to miệng, thân là kỵ sĩ vàng cường hãn nhất của Quang Minh giáo hội từ trước tới nay, vậy mà hắn, lại bị một cục đá chọi trúng?

Sờ nơi bị đập phải, không có máu, nhưng lại đau làm trước mắt hắn tối đen.

Thanh niên tóc đen nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của John, không khỏi bật cười, mái tóc dài màu đen cũng lay động trong hồ theo động tác của y, đôi mắt như bảo thạch đen cong xuống, giọt nước trượt xuống theo gương mặt và lông mi dày rậm của y, nhờ phản xạ ánh sáng mà lấp lánh đủ màu.

John Rand lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy từng cơn choáng váng, trước khi chìm vào bóng tối, trong đầu chỉ còn lại nụ cười tươi đẹp chói mắt hơn cả mặt trời này.

Và thế là, kỵ sĩ vàng cường đại nhất của Quang Minh giáo hội từ trước tới nay, trong rừng Phỉ Thúy sâu thẳm, bị một cục đá chọi ngất.

Cục đá chọi ngất John Rand, cuối cùng vì hành động vĩ đại của nó, mà được đưa vào sách sử.

Rance thấy John ngã xuống đất không lên tiếng, lại đợi một lát, xác định đối phương không phải giở trò, mới bơi lên bờ. Lấy y phục trong lùm cây cạnh đó mặc lên người, lau khô tóc, nghĩ nghĩ, lại tìm ra mấy trái tửu quả trong lùm cây, bóp nát rót dịch vào trong miệng kỵ sĩ đại nhân, dùng dao cắt đứt mấy cọng cỏ dẻo dai, cột kỵ sĩ thành cái bánh chưng, tha trở về.

Hôm nay là ngày săn bắn của Grilan, sau lương thực bội thu, các nam nhân Grilan sẽ tụ tập vào rừng Phỉ Thúy săn bắn, cúng trong lễ bội thu cho tất cả mọi người trong lãnh địa cùng hưởng.

Thân thể Rance không phải rất cường tráng, nhưng kỹ thuật bắn tên cực tốt, là lãnh chủ Grilan, tự nhiên không thể vắng mặt ở lần săn bắn này. Người Grilan biết trong rừng Phỉ Thúy có ma thú, nhưng khác với giáo hội, bọn họ không dễ dàng tấn công ma thú, ma thú cũng sẽ không tùy tiện gây phiền cho họ, ma thú từ thời đại hắc ám đã sinh sống trong rừng Phỉ Thúy, cũng học được nên làm sao ở chung hòa bình với nhân loại tại đây. Bạn đang �

Rance một đường kéo kỵ sĩ đại nhân bị cột thành bánh chưng về, hội họp với mấy người Grilan cùng y vào rừng. Mọi người thấy John bị Rance tha tới, nhận ra ký hiệu giáo hội trên người hắn, đều quái dị hỏi: “Lãnh chủ đại nhân, sao ngài lại bắt kỵ sĩ giáo hội? Sẽ chuốc phải phiền phức.”

Rance không chút để ý ngoắt đầu, tóc đen đã nửa khô, “Quản làm gì, tên khốn này nhìn trộm ta tắm. Những tên đó mấy hôm nay cũng luôn chui tới chui lui trong rừng, con mồi năm nay ít hơn năm trước, bắt tên này, cũng coi như giáo huấn họ một chút.”

“Cái gì?!”

Mọi người nghe Rance nói xong, đều trợn mày trợn mắt trừng kỵ sĩ vàng đã bị rót dịch tửu quả, vẫn đang hôn mê, dám nhìn trộm lãnh chủ đại nhân tắm? Không cần mạng nữa?!

“Các anh em, đánh hắn!”

Kỵ sĩ vàng đang hôn mê, không chút tri giác thừa nhận một vòng đá loạn đáng sợ, may là bản năng vẫn giải phóng đấu khí, nếu không, không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.

Người Grilan mang con mồi và tù binh rời khỏi rừng Phỉ Thúy, Rance đi trong đội ngũ đảo đảo mắt, nhìn John Rand đã ngất, thầm nghĩ, những kỵ sĩ giáo hội này, rốt cuộc đang tìm cái gì vậy?

Quảng cáo
Trước /165 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tước Đăng Tiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net