Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lão địa tinh là người hướng dẫn không tồi, có nó ở đây, Joybis trở thành tùy tùng đắc lực danh đúng thật. Tống Mặc vừa đi xem nơi ở của lãnh dân, vừa nghe lão địa tinh giới thiệu, thỉnh thoảng dừng lại hỏi vài vấn đề, lão địa tinh luôn có thể cho y đáp án vừa lòng.
Chỉ ba mươi phút ngắn ngủi, trí tuệ và năng lực sáng tạo của các địa tinh cùng chu nho đã khiến Tống Mặc được mở rộng tầm mắt.
Bố cục của cả thành phố này, hệ thống thoát nước chất thải cùng thông khí giữ ấm đều không thể bắt bẻ chỗ nào. Các địa tinh hấp thu giáo huấn bị Tống Mặc diệt ổ, đã cải thiện thiết kế đường ống thông khí ngầm, cho dù có người chặn hết chín mươi chín phần trăm ống thông gió, chỉ còn lại một phần trăm, vẫn có thể bảo đảm không khí lưu thông trong thành ngầm. Đây là một sự nghiệp vĩ đại.
Về mặt giữ ấm, các địa tinh và chu nho đặt hàng một loại noãn thạch với người lùn, không cần phải đốt, bỏ đá đó vào trong nước, thì có thể khiến nước sôi, tỏa ra một lượng nhiệt lớn, thông qua đường ống Giosan và Mosby chế tạo, đưa hơi nóng vào trong mỗi hộ dân trong thành.
Một tảng noãn thạch nặng năm trăm cân, đủ để duy trì hơi ấm cho cả thành ngầm nửa tháng. Nghe thì có vẻ không tồi, nhưng giá thì càng không tồi. Vì tránh ình nhất thời xúc động bóp chết lão địa tinh, Tống Mặc không thể không mặc niệm lần nữa: Mình hiện tại là người có tiền rồi, người có tiền rồi… người có tiền mẹ nó! Y vẫn muốn bóp chết lão da xanh nhăn nheo này! Y kiếm chút tiền này dễ lắm à? Tiêu như thế, tiểu kim khố vừa mới chất đầy của y, không cần bao lâu sẽ thấy đáy!
Có lẽ là nhìn ra sắc mặt Tống Mặc không đúng, lão địa tinh vội nói với Tống Mặc, ngôi thành giữa thành phố, khác với dân cư, có thiết kế cung cấp độ ấm riêng biệt, hơn nữa nhiệt độ có thể điều khiển.
So ra, một bên là cung cấp nhiệt tập trung, một bên là điều hòa riêng biệt, cảm giác ưu việt của đặc quyền giai cấp, cũng khiến Tống Mặc tạm thời hòa hoãn quyết tâm bóp chết lão da xanh.
Đường ống thải nước chôn sâu dưới đất nữa, anh em người lùn vỗ ngực bảo đảm với Tống Mặc, đường ống tuyệt đối kiên cố, sẽ không xuất hiện vấn đề bị xì hoặc nứt vân vân.
Bên cạnh còn chất một vài ống thép dùng để xây dựng đường ống, Tống Mặc nhìn thấy liền qua xem, gõ gõ lên ống thép, nhìn vào bên trong, lập tức trước mắt phát sáng, ống thép a, ống thép không rãnh chân chính!
Không khỏi ngửa đầu cười lớn, có cái này, pháo cối không còn là mơ, đại bác không còn là đồng thoại, pháo hỏa tiễn không còn là thần thoại trong truyền thuyết!
“Lãnh chủ đại nhân, ngài sao vậy?”
Tiếng cười của Tống Mặc kéo địa tinh, chu nho và anh em người lùn tới, đặc biệt là Giosan và Mosby, thấy Tống Mặc nhìn ống thép do mình chế tạo ra, liền cười không khép miệng, hai anh em nhất thời đều không hiểu gì cả. Nhưng chỉ có mấy ống thép này, cần phải thế sao?
Tống Mặc thì không quản nhiều như vậy, vội vàng kết thúc chuyến tuần thị dưới đất lần này, khích lệ các địa tinh và chu nho vài câu, bảo mọi người đợi lát nữa ‘lên trên’ ăn thịt, sau đó thì mang Giosan và Mosby biến mất chớp nhoáng, chỉ để lại cho các địa tinh và chu nho một đống bụi.
Các địa tinh và chu nho nhìn nhau, bỏ đi, tiếp tục làm việc thôi. Có điều lãnh chủ đại nhân nói, lát nữa có thịt ăn? Vậy thì phải làm nhanh hơn chút nữa…
Tống Mặc dẫn anh em người lùn về phòng mình, nói với lão quản gia John, tới giờ ăn cơm thì lại kêu họ.
Khi sắp đóng cửa, một cánh tay trắng nõn ấn lên cửa, “Thân ái, ta có thể vào không?”
Tống Mặc nhìn Rhys, chép miệng, “Không vấn đề, vào đi.”
Phản ứng quá mức dứt khoát, ngược lại khiến Rhys hơi đờ người ra, Tống Mặc trực tiếp kéo áo Rhys, lôi người vào trong, đóng cửa, khóa lại.
Trong phòng, Tống Mặc lấy giấy viết ra, vùi đầu lên bàn, bắt đầu vẽ, Giosan và Mosby ngồi đối diện y, Rhys đứng sau lưng y, ba người đều không lên tiếng, nhìn Tống Mặc múa bút như bay.
Tống Mặc vẽ ra từng bức, từ hoàn toàn không hiểu linh kiện trên giấy đại biểu cái gì, đến dần có thể tổ hợp lại hình dáng thứ này trong đầu, mắt anh em người lùn càng lúc càng sáng, hận không thể trực tiếp giành lấy hình đã vẽ xong xem cho kỹ.
Vẻ mặt Rhys cũng trở nên nghiêm túc.
Tống Mặc vẽ xong bức cuối cùng, tựa vào lưng ghế nới lỏng cổ áo, đẩy hình vẽ tới trước mặt Giosan và Mosby, “Xem thử đi, có thể làm ra không?”
Anh em người lùn gần như đồng thời đưa tay ra, nhưng đều chậm một bước, hình vẽ rơi vào tay Rhys Myers.
Rhys lật xem từng tờ, ngồi trên tay vịnh của ghế dựa cao, quay đầu nhìn Tống Mặc, “Đây là vũ khí?”
“Đúng.” Tống Mặc gật đầu, tỏ ý bảo anh em người lùn đang dựng râu trừng mắt vì bị cướp mất hình vẽ chờ đợi một chút, còn mình cầm một lọn tóc dài nâu trước mặt lên, quấn quanh ngón tay, trơn mịn như tơ lụa, “Ngươi cảm thấy thế nào?” Nếu bảo là triền miên, thì càng giống hễ không vừa lòng, sẽ giật luôn lọn tóc này khỏi đầu Rhys.
“Ngươi đang hỏi ý kiến của ta?”
“Đương nhiên.”
“Rất đơn giản, xem thử liền biết.”
Rhys cúi đầu, nhẹ hôn lên đầu ngón tay đang quấn lấy tóc mình, một tay vẽ ra một hàng chú văn màu đen giữa không, hình vẽ trong tay liền như có sinh mạng, bay lên, các linh kiện trên hình vẽ bắt đầu thực thể hóa, thoát khỏi giấy, tự động xếp hàng, tổ hợp lại trên không.
Cho dù biết nam nhân này không bình thường, nhưng nhìn thấy cảnh này, Tống Mặc vẫn không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Đây là cái gì?
Đây cũng là ma pháp?
Anh em người lùn thì nhíu chặt mày, năng lực của ma tộc này, thực sự quá kinh người. Hắn rất có thể là quý tộc trong ma tộc, thậm chí có thể là hoàng tộc.
Không tới năm phút, pháo cối được vẽ trên giấy đã hình thành, bày ra trước mặt Tống Mặc.
“Thân ái, đây chính là cái ngươi muốn.”
Giấy vẽ đã thành giấy trắng, trôi nổi lững lờ giữa không trung, trên tờ giấy trắng tinh, một vết mực cũng không còn lưu lại.
“Đây chỉ là một mô hình hư cấu, hay là thật?”
“Ngươi có thể tự mình thử xem.”
Rhys nâng tay Tống Mặc lên, ấn lòng bàn tay y lên ống pháo cối, “Cái này là thật.”
Xúc cảm kim loại cho Tống Mặc biết, Rhys không lừa y.
“Có thể dùng?”
“Đương nhiên có thể.”
Tống Mặc trầm mặc nửa ngày, đột nhiên dựng ngón giữa với ông trời, mọe, vai chính xuyên việt hào quang vạn trượng, bá khí tung hoành, bàn tay vàng tài năng, toàn là lừa gạt! Bàn tay vàng có, hào quang vạn trượng có, bá khí tung hoành có, nhưng toàn bộ là của người bản địa!
Nhưng, Tống Mặc cũng phát hiện một vấn đề, Rhys Myers tuy có thể thực thể hóa đường nét trên hình vẽ, nhưng, một bức hình, chỉ có thể dùng một lần, nếu y muốn tạo bao nhiêu pháo cối, thì phải vẽ bấy nhiêu hình! Huống hồ vạn nhất ngày nào đó y và Rhys trở mặt… phá hoại xem ra còn đơn giản hơn là chế tạo.
So ra thì vẫn là người lùn thực tế hơn chút.
Tống Mặc lại vùi đầu vẽ ra một phần nữa, giao cho Giosan và Mosby.
Anh em người lùn tỉ mỉ nghiên cứu hình vẽ, nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, chế tạo loại vũ khí này, cần khoáng thạch tốt hơn nữa.”
Tống Mặc gật đầu, vấn đề này dễ giải quyết, không phải chỉ là vấn đề tiêu bao nhiêu kim tệ sao.
“Không sao, vấn đề có thể dùng tiền giải quyết, đều không phải là vấn đề!”
Tống Mặc hào hùng vung tay, nhưng trong lòng thì đang rỉ máu, bên chỗ địa tinh và chu nho một mớ rồi, bên đây lại thêm một mớ, đợi lát nữa nói không chừng ở đâu lại cần tiêu tiền, vì để lãnh địa của mình có thể duy trì phát triển, còn cần mở rộng đường tài lộ, các kiểu cướp, các kiểu buôn bán tiểu x thư a.
Anh em người lùn đi rồi, Tống Mặc định nói chuyện cho rõ với Rhys Myers.
“Hử?” Rhys thổi vào tai Tống Mặc một cái, “Nói chuyện gì chứ?”
Tống Mặc xoa tai, không còn tức giận như trước kia, mà cười híp mắt nâng cằm Rhys lên, liếm liếm khóe môi, nhìn tia ngạc nhiên vụt qua rồi biến mất trong đôi mắt biển xanh đó, y nhướng mày, chuyện nhỏ, ông có trên dưới năm ngàn năm lịch sử văn hóa hun đúc, còn có những bài ngoại khóa của nhân sĩ ‘giới văn hóa nghệ thuật’ như Aoi Sora hướng dẫn, trước đó là không muốn cho ngươi mở mang kiến thức, còn nếu thật sự giở trò lưu manh, ông có thể khiến ngươi quỳ xuống kêu lão phật gia!
“Ta muốn nói chuyện gì, ngươi thông minh như thế, còn không biết hay sao?”
Tống Mặc gác tay lên vai Rhys, tay kia từ cằm hắn chậm rãi đi xuống, đầu ngón tay vuốt qua hầu kết nhô lên, xương quai xanh, đi sâu vào ngoại y màu đen, dán vào da thịt trơn mịn như cẩm thạch.
Xúc cảm này, thật sự không tồi. Nhưng, tiếp theo nên nói sao mới có thể tăng lợi ích của mình lên lớn nhất?
Đầu óc thì mãi suy nghĩ, động tác của Tống Mặc lại không chút ngưng trệ, một thoáng không để ý, trực tiếp trượt vào thắt lưng Rhys, sau đó ấn lên nơi quá mức nào đó, còn theo bản năng nắm lấy!
Hình dạng này, xúc cảm này…
Tống Mặc ngẩng đầu lên nhìn Rhys, chỉ một cái nhìn, con mắt đã xém lọt tròng, Rhys Myers, cư nhiên đỏ mặt?! Gương mặt xinh đẹp, vì một chút đỏ này, mà trở nên diễm lệ vô song, dụ người phạm tội…
Ông trời, còn có cảnh tượng nào kinh động hơn cỡ này không? Có không?!
Khi Tống Mặc kinh ngạc, Rhys đỏ mặt, tiếng gõ cửa vang lên, tiếng của lão quản gia John vang lên ngoài cửa: “Lãnh chủ đại nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong, xin xuống lầu ăn thịt thôi.”
Xuống lầu… ăn thịt…
Ăn thịt…
Thịt…
Tay còn chưa buông ra, trong đầu Tống Mặc đã đột nhiên vọt ra một từ vô cùng hợp cảnh: trảo x long trảo thủ!
Tống Mặc kêu ngao một tiếng, nhanh chóng rút tay mình về, tận lúc này mới nhận ra vừa rồi mình làm gì, y xin thề với thần xuyên việt, y thật sự không có cố ý!
Y chỉ muốn lưu manh một chút, không muốn trực tiếp bước thêm! Lần này tốt lắm, vượt qua bước một, bước hai, trực tiếp vào bước hai chấm năm luôn!
Tống Mặc mở cửa, chạy trước, Rhys Myers ngây người tại chỗ, nhìn cửa lớn mở rộng, nhớ tới chuyện xảy ra vừa rồi, cuối cùng không nhịn được cười mấy tiếng.
Mình lại đi đỏ mặt?
Tiếng cười dần dừng lại, con mắt biển xanh hơi híp, một tia ám sắc vụt qua rồi biến mất.
Nếu thật sự đã dẫn lên hứng thú của hắn, thì chỉ có thể trở thành đồ của hắn…
Chọc tới một ma tộc, hậu quả, là rất nghiêm trọng.