Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày nào đó vào tháng 7 năm 1138 kỷ nguyên đại lục Quang Minh, ba thợ rèn trong lãnh địa gia tộc Grilan, Ed, Hassan, Sam, bị gọi vào phủ lãnh chủ.
Ba nam nhân thấp thỏm bất an ngồi trong phòng khách của phủ lãnh chủ, trước mặt bày mười mấy hình vẽ, cạnh hình vẽ là một chồng giấy nợ đã chuẩn bị sẵn.
"Thế nào?" Tống Mặc gõ bàn.
Ba người Ed nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt khó hiểu, cho dù bọn họ chưa từng thấy qua giấy nợ, cũng có thể hiểu ý Tống Mặc. Rõ ràng mà, lãnh chủ muốn họ bỏ sức lao động, nhưng không định trả tiền!
Đặc biệt vô sỉ nha!
Trong một thoáng, ba thợ rèn và địa tinh bị nhốt trong gác xép, như có tâm linh tương ứng.
"Lãnh chủ đại nhân, chúng tôi không thể tiếp nhận!"
"Tôi cũng vậy!"
"Tôi cũng thế! Tuyệt đối không thể tiếp nhận!"
Ba thợ rèn cùng cự tuyệt Tống Mặc, Ed tuổi tác lớn nhất làm đại diện, nói tiếp: "Muốn bảo chúng tôi chế tạo vũ khí, thì nhất định phải trả tiền!"
"Đúng! Cho dù ngài là lãnh chủ, cũng không thể dùng cường quyền để cưỡng ép chúng tôi bỏ sức lao động mà không trả tiền!"
"Mua đồ, thì phải trả tiền!"
Tống Mặc vừa xoa đầu, vừa nghe ba đại hán râu quai nón đầy mặt ong ong ong. Vì vẽ mấy bức này, y đã mấy ngày không ngủ ngon. Cho dù trong đầu có hình ảnh chính xác nhất, cũng không có nghĩa là Tống Mặc có thể bắt chước theo y hệt, vẽ lại không chút sai lệch.
Những thứ này vẫn chỉ là cung nỏ và súng ngòi lửa đơn giản nhất, mà đã khiến y mài mòn ba cây viết lông ngỗng, gần như dùng hết tất cả giấy trong phủ lãnh chủ. Lại vì một vài nguyên nhân, kế hoạch chế tác súng ngòi lửa bị gãy ngang, chỉ có thể dùng mười mấy bức cung nỏ. Lão John cầm một đống giấy bỏ đã bị vo thành một cục, đấm ngực dậm chân, chỉ xém chút chửi ầm lên Tống Mặc là bại gia tử.
Những thứ này đều là tiền cả!
Hậu di chứng của chịu liền mấy đêm, khiến đầu óc Tống Mặc đau đớn từng chập, lại thêm ba thợ rèn này cứ lớn họng không dứt, sự kiên nhẫn của Tống Mặc cuối cùng cũng dùng hết.
Xoẹt một cái rút kiếm gãy ra, Tống Mặc nhảy lên bàn, khuỵu một gối lên bàn, cắm mạnh kiếm xuống trước mặt ba thợ rèn, mắt lộ hung quang, âm trầm nói với ba người: "Bớt phí lời! Làm, hay không làm?"
Cùng lúc này, các tùy tùng vẫn luôn canh ngoài cửa nghe tiếng vang, vội chạy vào, tay cầm cung tiễn, nhắm vào ba thợ rèn sắc mặt khó coi.
Nếu nói đây không phải là dự tính trước đó, con nít ba tuổi cũng không tin!
"Lãnh chủ đại nhân, ngài có từng suy nghĩ tới hậu quả khi làm thế không?"
Tống Mặc ngồi lại ghế, ném kiếm gãy lên bàn, một tay chống cằm, tay kia không kiên nhẫn gõ lên bàn, "Bớt phí lời, dứt khoát đi, làm hay không làm? Ta đang cần dùng gấp!"
Ed cản Hassan và Sam vẻ mặt xanh mét lại, hỏi: "Lãnh chủ đại nhân, mục đích ngài chế tạo những thứ này là gì? Chuẩn bị đánh trận sao?"
"No, no, no." Tống Mặc lắc ngón tay, "Ông đây không rảnh đánh trận, ông muốn đi ăn cướp!"
Ăn cướp?
"Tin ta đi, đây tuyệt đối là nghề nghiệp kiếm tiền nhanh nhất trước mắt."
Còn nghề nghiệp?
Ba thợ rèn ngây ra, Tống Mặc cho rằng họ cũng giống như lão John, cho rằng sự nghiệp ăn cướp sẽ mất đi tiêu chuẩn quý tộc, không ngờ, không tới năm giây, ba nam nhân đều kích động đỏ cả mặt, Sam tính cách xúc động nhất thì đấm một quyền lên bàn, nắm đấm to lớn, sức lực mười phần.
"Phương pháp kiếm tiền tốt như thế, sao tôi không nghĩ tới?!" Sam hưng phấn cầm hình vẽ lên, nói với Tống Mặc: "Lãnh chủ đại nhân, tôi làm! Tiền công có thể không đưa, nhưng ăn cướp nhất định phải tính phần tôi!"
Ed và Hassan cũng liên tục gật đầu.
Tống Mặc gãi đầu, sớm biết chuyện dễ giải quyết như thế, y còn phải viết giấy nợ làm chi? Trực tiếp nói cho họ biết, "Ông muốn đi ăn cướp, các người cung cấp vũ khí, thì dẫn các người cùng đi!" không phải được rồi sao?
Tuy ba thợ rèn vỗ ngực bảo đảm nhất định có thể chế tạo ra năm mươi bộ cung nỏ trong thời gian Tống Mặc quy định, Tống Mặc vẫn không yên tâm. Nhưng sau khi nhìn thấy thành phẩm đầu tiên, tim Tống Mặc hoàn toàn trở về trong bụng.
Y không biết người bình thường chế tạo một bộ cung nỏ liên phát cần bao nhiêu thời gian, nhưng dưới sự nỗ lực chung của Ed, Hassan và Sam, chỉ cần hai ngày, thành phẩm đã bày ra trước mắt Tống Mặc.
Tống Mặc cầm nỏ liên phát dài bằng một nửa, trọng lượng chỉ có một phần hai cường cung, nhắm vào một cây cao su nằm cách mười bước, gạt cò, không tới mấy giây, mười mũi tên trong hộp tên bắn ra, toàn bộ cắm vào__ bãi cỏ bên cạnh cây cao su.
Ba người Ed và tùy tùng đều bị uy lực của nỏ làm giật mình. Ba người Ed càng không nghĩ tới, thứ do mình chế tạo ra lại là vũ khí đáng sợ như thế!
Có lợi khí thế này trong tay, đừng nói ăn cướp, cho dù tạo phản, cũng không thành vấn đề! Dám phản kháng? Bắn thành con nhím!
Các thợ rèn làm khí thế ngất trời, còn Tống Mặc sau mới mẻ ban đầu thì không còn hứng thú nữa. Nỏ liên phát uy lực có lớn cũng không thể sánh bằng vũ khí nóng. Không phải Tống Mặc không muốn chế tạo ra vũ khí tiên tiến hơn, quan trọng là với trình độ chế tạo hiện tại, căn bản không thể tạo ra được.
Có thể tưởng tượng trong một phân xưởng nhỏ đơn giản dùng búa đập ra một cây Mauser 98 hay Thompson không?
Ít nhất Tống Mặc không thể.
Súng ngòi lửa thì có thể tạo, nhưng phải đặc biệt chế tạo thuốc nổ, lại thêm khuyết điểm tốc độ bắn chặm, bắn một phát thì phải lắp thuốc nổ, còn không bằng sử dụng nỏ. Tống Mặc quả đoán bỏ qua loại vũ khí này.
Muốn chế tạo vũ khí tiên tiến hơn, y phải kiếm tiền, muốn kiếm tiền thì phải ăn cướp!
Tống Mặc nắm chặt tay, vì kim tệ, vì vũ khí, nhất định phải kiên định không dời bước vững trên con đường ăn cướp rộng lớn sáng sủa này!
Vấn đề vũ khí tạm thời giải quyết, vấn đề nhân thủ đi ăn cướp được đưa lên việc hằng ngày.
Căn cứ theo lời địa tinh trên gác xép, thôn xóm địa tinh bị Tống Mặc xem là mục tiêu, có hơn năm mươi địa tinh, phần lớn đều là thanh niên khỏe mạnh. Bọn họ xây dựng một thành đất vùi một nửa dưới mặt đất trong thung lũng, tất cả địa tinh đều sinh sống bên trong. Bình thường rất ít khi ra ngoài, chỉ có khi 'làm việc' mới ra ngoài.
"Làm việc?" Tống Mặc hứng thú xoa cằm, từ này không tồi.
Căn cứ theo tự thuật của địa tinh, thôn xóm này thật sự không dễ cướp. Số người đi ít quá, căn bản sẽ không thể làm gì họ. Những kẻ da xanh này trốn vào trong thành đất, thuận đường lại đào xuống dưới vài cái, hơn năm mươi con địa tinh cùng động thủ đào địa đạo di chuyển tài vật, năm nào tháng nào mới có thể bắt được chúng?
"Lãnh chủ đại nhân, tôi cho rằng, vấn đề này, nhất định phải triệu tập các lãnh dân cùng thương nghị. Chỉ dựa vào tùy tùng của ngài, là không để làm nên chuyện."
Lão quản gia John nói đúng trọng tâm, dường như tất cả ông đều suy nghĩ vì Tống Mặc, không hề có chút tư tâm nào ình. Tống Mặc chép miệng, đừng cho rằng y không biết ông già này đi cướp dao làm bếp của bà đầu bếp, ngày ngày trốn trong phòng luyện tập chém người. Vừa chém vừa học theo từ ngữ kinh điển khi ăn cướp: "Nói, muốn tiền hay muốn mạng?!"
Nhưng Tống Mặc cũng buộc phải thừa nhận, lời của lão John là đúng.
"Quản gia, chuyện này ông làm đi. Nhất định phải chọn người đáng tin."
"Ngài yên tâm, lãnh chủ đại nhân."
Tối hôm đó, tám mươi chín tráng hán trải qua sàng lọc nghiêm khắc của lão John, tập trung tại phủ lãnh chủ.
Bạn đang �
Tám mươi chín tráng hán cơ bắp râu quai nón, chen chút trong một căn phòng nhỏ, võ lực này, tương đương vũ khí sinh hóa.
Tống Mặc mở cửa, xém chút bị xông mù đầu.
Miễn cưỡng khắc chế xúc động muốn bịt mũi, tìm nguồn gốc của sinh vật độc khí, khi nhìn thấy mấy đôi chân trần to lớn, Tống Mặc tức giận, ai bảo bọn họ cởi giày?!
Lão quản gia John ghé vào tai Tống Mặc nói nhỏ: "Lãnh chủ đại nhân, không phải bọn họ cởi giày, mà là bọn họ nghèo tới mức không có giày mang."
Tống Mặc: "..."
Nhìn thấy Tống Mặc và lão John, các nam nhân đứng lên, ánh mắt nóng cháy nhìn Tống Mặc. Rõ ràng, lão John đã tiết lộ một xíu chuyện muốn thảo luận tối nay cho họ. Cho dù lão John không nói, ba thợ rèn từ khi rời khỏi phủ lãnh chủ, thì vẫn luôn trốn trong xưởng leng keng rầm rầm, cũng đủ hấp dẫn sự chú ý của họ.
"Mọi người ngồi xuống trước đi."
Tống Mặc đi vào phòng, lão John đóng cửa lại, trong cửa và ngoài cửa, lập tức trở thành hai thế giới.
Ban đầu, tùy tùng canh ngoài cửa hoàn toàn không nghe rõ bên trong đang nói những gì, nửa tiếng sau, trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng vang lớn, tiếp theo chính là lãnh chủ cao giọng quát: "Những kẻ trộm vô sỉ đó, luôn tới trộm lương thực của chúng ta, có thể tha thứ cho chúng sao?!"
Mấy chục âm thanh cùng tức giận gào lên: "Không thể!"
Tống Mặc: "Khoan thứ và nhân từ đều biến hết đi, chúng ta nên giành lại tất cả những gì thuộc về chúng ta!"
Mọi người: "Giành lại!"
Tống Mặc: "Đả đảo địa tinh, đề cao chính nghĩa!"
Mọi người: "Đả đảo địa tinh, đề cao chính nghĩa!"
Tống Mặc: "Vì bánh mì!"
Mọi người phụ họa: "Vì bánh mì!"
Tống Mặc: "Vì thịt!"
Mọi người la to: "Vì thịt!"
Tống Mặc: "Cùng ta tiến hành sự nghiệp vĩ đại này đi!"
Mọi người: "Lãnh chủ vạn tuế!"
Hai tùy tùng hiếu kỳ nhìn vào khe cửa, chỉ thấy Tống Mặc đứng trên bàn, thẳng tắp như một cây thông, giơ cao tay phải, nắm đấm siết chặt, không ngừng múa may. Những người khác cũng giơ tay theo y, thậm chí có người mặt đỏ bừng, hai mắt chứa lệ, giống như phát cuồng!
Ngay cả lão John trấn định nhất, cũng bị bầu không khí này cảm nhiễm, cùng la hét theo mọi người.
Hôm nay, được người Grilan gọi là ngày huy hoàng, ngày rực rỡ, sau hôm nay, lãnh chủ anh minh sẽ dẫn bọn họ thoát khỏi nghèo khó, bước trên tiền đồ tươi sáng thoát nghèo tới giàu!
Mà đối với những người khác của đại lục Quang Minh thì, hôm nay, lại là một ngày tăm tối, một ngày thống khổ, một thế lực tà ác gây họa tứ phương, từ hôm nay, đã vùng lên!
Tống Mặc tự tay tạo ra tất cả lúc này vẫn không biết, mình chỉ là mở một cánh cửa thông tới 'tiền' đồ trước mặt các lãnh dân Grilan, nhưng bọn họ lại tự động dỡ luôn cả căn nhà xuống.
Tống Mặc nhìn mọi người kích động, thầm lau mồ hôi, may là ông đây vì theo đuổi em gái, từng đi tham gia hai cuộc tọa đàm marketing!
Khi Tống Mặc và các lãnh dân của y trốn trong phòng tối hoạch định sự nghiệp ăn cướp vĩ đại, một bóng người hành tung quái dị, xâm nhập vào phòng ngủ của lãnh chủ. Từ chiều cao và đường nét thì đây là một nam nhân. Hắn tựa hồ cảm thấy hứng thú với bản vẽ súng mồi lửa mà Tống Mặc đặt trên bàn, tay phải vẽ vài ký hiệu uốn khúc giữa không trung, tất cả hình vẽ đều bay lên, xếp thành một hàng theo tuần tự, hình vẽ bên trên giống như có sinh mạng, bay khỏi tờ giấy, di động trong không trung tổ hợp thành một thứ kỳ quái.
Nếu Tống Mặc nhìn thấy, khẳng định sẽ kinh ngạc, đây rõ ràng chính là một cây súng mồi lửa đã chế tạo xong!
Kẻ xâm nhập nghiên cứu súng mồi lửa một hồi, cũng không phát hiện thứ này có tác dụng gì, búng tay một cái, súng đã chế xong thoáng chốc hóa thành vô số hạt vụn, biến mất tăm.
Lúc này, trên hành lang bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, kẻ xâm nhập lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ, vô thanh vô tức. Dưới ánh trăng, toàn thân hắn bao phủ trong khăn trùm màu đen, tóc dài màu nâu rũ xuống bên mặt là thứ duy nhất điểm xuyết sắc sáng trong bóng đêm.
Cùng lúc này, Gerrees và Bod gần như đã tìm khắp cả rừng Phỉ Thúy cũng đồng thời hưng phấn, "Không sai đâu, ma lực dao động này, chính là tên mà chúng ta muốn tìm!"
"Gerrees, xác định một chút, hắn đang ở đâu?"
Gerrees đi tới dưới ánh trăng, mở rộng hai tay, ngâm nga quy luật du dương cổ xưa, một cơn gió thổi mái tóc bạc của hắn, khi tìm được hướng ma lực dao động, vẻ mặt Gerrees đột nhiên trở nên kỳ quái.
"Gerrees?"
"Bod, xem ra, chúng ta phải đi thăm lãnh chủ nhân loại lần nữa."
"Cái gì?"