Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dị Thế Tà Quân
  3. Chương 71 : Ta chửi đám lão già mà không chịu chết này!
Trước /535 Sau

Dị Thế Tà Quân

Chương 71 : Ta chửi đám lão già mà không chịu chết này!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

- Quân tam công tử, tuy rằng hai vị sư tôn quang minh lỗi lạc, sớm coi chuyện thắng thua như nước chảy mây trôi nên cũng không thèm so đo với ngươi. Tuy họ khinh thường không thèm chấp nhặt với ngươi, nhưng ta lại có một vấn đề muốn hỏi. Quân công tử ra vế trên, vậy có làm nổi vế dưới không? Nếu như ngươi còn có vế dưới, xin hãy đem ra để chúng ta được mở rộng tầm mắt.

Một tên trong đám thư sinh của Văn Tinh thư viện đứng ra hỏi. Hiển nhiên bọn hắn cố tỏ vẻ ta thua ván này nhưng không phục.

- Nhà ngươi sao mà còn giả dối hơn cả Lý Du Nhiên nữa!

Quân Mạc Tà trố mắt ngạc nhiên nhìn hắn:

- Xin ngươi trước khi nói hãy dùng não chứ đừng dùng mông mà nghĩ! Nếu mà ta có thể đối được vế trên thì cần quái gì phải lấy nó ra để làm khó dễ người ta? Ngươi trước đây từng bị lừa đá trúng đầu sao? Văn Tinh thư viện không biết sao lại đào tạo được một tên ngu dốt như vậy?

- À, đúng rồi, ta xem ngươi không những có được một cái đầu ngu ngốc, chắc cái lỗ tai cũng điếc luôn rồi? Trước khi đọc ra thì ta đã nói trước là đây là của người khác làm, đến nay vẫn chưa có người đối lại được nên ta mới mượn tạm mà dùng, cái lỗ tai nào của ngươi nghe ta nói tự mình làm hả? Ta xem ngươi hoặc là không có não, hay là não để lâu trong óc không dùng nên hỏng rồi! Lại còn muốn ta đọc vế dưới? Ngươi thực còn không biết xấu hổ mà dám mở miệng! Bộ Văn Tinh thư viện đều là thứ giảo hoạt, ham thắng thua đến nỗi không cần mặt mũi nữa sao?

Quân đại thiếu gia lần này mở miệng lại không có người phản đối, dù sao trước khi đọc vế đối hắn cũng nói trước là câu đối này không phải bản thân hắn làm ra mà là “mượn tạm” của người khác, đem ra làm khó người, vậy mà giờ lại có tên thư sinh kia vì muốn vãn hồi một chút mặt mũi nên ngu ngốc nhảy ra chất vấn, đúng là một phen tính toán không xong còn bị người ta nhạo báng!

Tên thư sinh kia nhất thời liền mặt đỏ tía tai!

Người khác cũng chưa kịp nhận ra, nhưng bên này Lý Du Nhiên đã lặng lẽ trợn mắt, làm quái gì mà mang cả ta vào chứ? Cái gì gọi là “còn giả dối hơn cả Lý Du Nhiên nữa!”???

“Con bà nó, cái này gọi là người nói ra sao? Sao ta lại biến thành tên giả dối rồi?”

- Sư phụ vừa mở miệng nhận thua, quay mặt lại liền phái đồ đệ ra trổ tài vô lại? Văn Tinh thư viện chẳng lẽ lại là loại không biết chịu thua sao?

Quân Mạc Tà thiếu điều gào lên, vừa lớn giọng vừa tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Nếu quả thật không muốn nhận thua thì bổn công tử nhịn một chút cũng không hề hấn gì! Bổn công tử tuy rằng không phải kẻ tốt lành gì, nhưng cũng biết thế nào gọi là kính già yêu trẻ…à, kính già yêu người hiền mà!

Thì ra ngươi còn biết mình không phải là người tốt sao? Hầu như tất cả mọi người đều trợn trừng hai mắt.

Có người nào "kính già yêu người hiền" như vậy sao? Suýt chút nữa ngươi đã cho hai vị "lão phu tử" đáng kính kia một vé tham quan địa phủ rồi.

- Nhan Phong, lui ra! Thua thì nhận thua, không cần tranh cãi vô ích, cần gì phải câu nệ vì nửa câu một chữ. Trận này chẳng qua là trận đầu, chẳng lẽ bằng vào Văn Tinh thư viện chúng ta mà còn không thắng lại trận sau sao?

Khổng Lệnh Dương run rẩy há miệng dùng lời lẽ nghiêm khắc quát bảo đệ tử mình lui xuống.

Không câu nệ vì một trận thua, chẳng qua là lời của Khổng lão tiên sinh nói cho sướng miệng, chứ đây không chỉ đơn giản là một cuộc thi mà còn là cuộc so đo mặt mũi nữa. Mấy năm trước “Kim Thu tài tử yến” tuy có thắng có thua, nhưng lúc đó là cử hành ở hòn đảo trung tâm Lạc Nguyệt hồ, với lại Hoàng đế bệ hạ cũng không có mặt. Nhưng lần này lại được tổ chức trong hoàng cung, không chỉ có Hoàng đế bệ hạ mà còn không thiếu một vị quan chức cấp cao nào, quy mô tất nhiên là hơn gấp mấy lần, nếu trận sau mà thua nữa…

Chẳng phải sẽ làm người ta thất vọng cực kỳ!

Nếu nói ngày xưa Văn Tinh thư viện thống hận nhất là tên mập ăn chơi trác táng Đường Nguyên, vậy thì hiện tại Đường mập đã rớt xuống hạng nhì, nhường cái vinh dự đầu bảng cho Quân đại thiếu gia của chúng ta, hơn nữa vị trí này chắc chắn muôn đời không thay đổi, khiến cho giả trẻ lớn bé trong Văn Tinh thư viện nhắc tới lại thấy hận thấu xương…

- Ha ha, Khổng lão sư nói cũng đúng, đối câu chẳng qua cũng chỉ là trò chơi giết thời gian của mấy tên văn nhân mà thôi. Muốn thể hiện tài học chính thức thì phải nói tới thơ từ ca phú, cầm kỳ thi họa a.

Lý Du Nhiên cười cười nói:

- Chẳng lẽ còn không có chỗ nào có thể so sánh được với Quân công tử sao?

Những lời này chính là rất độc ác!

Ở cả trước mặt văn võ trong triều, Văn Tinh thư viện nếu cứ như vậy mà chịu thua thì chẳng phải là đại biểu cho việc cả thư viện cũng không có mặt tài nghệ nào vượt qua được cái giá áo túi cơm Quân Mạc Tà nổi tiếng quần áo lụa là hay sao? Văn Tinh thư viện há có thể chịu được cái nhục này mà lặng lẽ từ bỏ ý đồ?

Trong nháy mắt không khí gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây lại xuất hiện.

Ta tính chính xác thật, tiểu tử Lý Du Nhiên này đúng là không phải thứ tốt lành gì! Quả nhiên là một tên khốn kiếp, rắp tâm muốn quăng con dao ra để mượn đám lão già ép ta lộ tẩy mà.

Hai tròng mắt Quân Mạc Tà xoay chuyển, trước tiên hơi ngả người, rồi cũng "hơi" xoay đầu khiến suýt chút nữa là chạm tới cái miệng nhỏ nhắn của Độc Cô Tiểu Nghệ. Sau đó tỏ vẻ trong lòng đã tính trước mà gật đầu cười ha hả:

- Nói cũng đúng, Văn Tinh thư viện lần này kéo tới cũng một mớ, may là chúng ta bên này cũng cả một đám nhân tài! Chúng ta là con cháu của các đại thế gia, còn sợ cái gì sao? Bổn công tử dắt theo Du Nhiên công tử cùng đấu với Văn Tinh thư viện, sau này truyền ra ngoài thì không kể ai thắng ai thua, cũng chắc chắn là một chuyện lý thú. Vừa rồi Du Nhiên công tử cũng có nói ở nhiều phương diện hắn cũng phải bội phục bổn công tử, hắc hắc! Nói cách khác là bổn công tử tài cao hơn một bậc; nói cách khác nữa là bổn thiếu gia so với Lý Du Nhiên có thể "mạnh mẽ" hơn nhiều, hắc hắc!

- Vì vậy, nếu mà các ngươi ngay cả Du Nhiên công tử cũng không sánh bằng thì cũng không cần tới tìm ta đây làm gì! Bổn công tử bận rộn nhiều việc nên thời gian rất là quý giá, một giờ mỗi khắc đều ảnh hưởng đến doanh thu mấy trăm vạn lượng bạc, bởi vậy không thể chậm trễ được!

Một lời nói ra thể hiện một đòn phản kích quá ngoạn mục, không chỉ là kéo toàn bộ đám con cháu thế gia kia lên chiến thuyền của mình, còn hay ở chỗ cuối cùng lại đem Lý Du Nhiên ra làm kẻ chết thay, một chiêu vừa công vừa thủ này khó ai có thể làm tốt hơn được.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng dùng một ánh mắt khen ngợi nhìn lại, đối tượng lại không phải là Quân Mạc Tà mà lại là Độc Cô Tiểu Nghệ. Quân Mạc Tà nghiêng đầu một cái, gật đầu cái nữa, sau đó thái độ thay đổi lớn, tự nhiên lại hót một tràng cả công lẫn thủ, lui tới tự nhiên khiến cho tên đầu gỗ cỡ nào ở đây cũng cảm thấy không hợp lý. Nếu không phải Độc Cô Tiểu Nghệ chỉ cho hắn mới lạ. Chỉ bằng cái tên giá áo túi cơm kia làm quái gì mà nói được mấy câu lưu loát như nước chảy mây trôi kia chứ?

Hơn nữa, hắn vừa rồi nói năng cũng không được tự nhiên, mà tựa như là học sinh lên bảng trả bài, càng hơn nữa là trong lời nói không có nửa chữ thô tục! Nếu không phải có người dạy hắn nói thì đó mới là khác thường!

Thấy Quân Mạc Tà ngửa đầu dựa vào ghế, hai mắt nhắm lại tỏ vẻ có hỏi gì nữa hắn cũng không trả lời; mấy người Văn Tinh thư viện đành buông tay mà chuyển hướng sang Lý Du Nhiên:

- Đã vậy, chúng ta trước tiên hãy hướng tới Lý công tử mà lãnh giáo vậy!

Lý Du Nhiên khẽ cười, chắp tay đáp:

- Hết sức vinh hạnh.

Thật ra hắn đối với việc Quân Mạc Tà đẩy mình ra cũng không có gì phản cảm. Quân Mạc Tà đã thắng một trận, mặc dù có chiến thắng vẻ vang hay không thì cũng đã là thắng, mà một kẻ kiêu ngạo như Lý Du Nhiên làm sao có thể chịu thua kém hắn được.

Trên Long ỷ (ghế rồng), ánh mắt của Hoàng đế bệ hạ cố ý lướt qua Lý Du Nhiên, sau đó liếc nhìn tới Quân Mạc Tà cùng Độc Cô Tiểu Nghệ. Mà bên trong ánh mắt ấy, lại sâu không lường được.

- Trận rồi là đối câu. Vốn nghe rằng Lý công tử sáng tác một khúc tiêu tên "Du Nhiên" nổi tiếng khắp thiên hạ, vậy trận này chúng ta đấu Âm luật được không? Tại hạ là Kim Âm Chấn, xin được thỉnh giáo Du Nhiên công tử.

Một tên thư sinh chậm rãi bước ra, trước tiên hướng Hoàng đế bệ hạ cùng các vị đại lão cúi chào, rồi sau đó mới quay lại đối mặt với Lý Du Nhiên. Động tác hắn nhẹ nhàng, trong tay nắm hờ một thanh ngọc tiêu bằng Bạch ngọc.

- Âm luật của Kim Âm công tử danh chấn thiên hạ. Du Nhiên này sao có thể sánh được? Trận này không cần so, tại hạ xin nhận thua vậy.

Lý Du Nhiên cười khổ một tiếng, đây cũng không phải gã cố ý nhận thua. Lần thịnh hội này Lý đại công tử cũng không phải là không muốn khoe mẽ, dù sao, đây chính là ở trước mặt thiên tử, nếu có thể để lại một ấn tượng tốt thì sau này không kể làm cái gì, cũng có thể làm ít mà hưởng công to mà.

Chỉ là tên Kim Âm này là một đối thủ mạnh, mà lại là một đối thủ mạnh đến mức khó đỡ nổi. Hắn ta một thân tuyệt kỹ gia truyền, khi mười lăm tuổi cũng đã nổi danh khắp đại lục rồi, mặc dù mình học đỏi văn vẻ làm ra một khúc nhạc há có thể so sánh với hắn sao? Văn Tinh thư viện lần này phái hắn ra, rõ ràng là muốn gỡ lại một ván khiến cục diện hai bên trở thành bất phân thắng bại. Trận kế tiếp mới chính thức là trận đánh ác liệt nhất.

(DG: Nói đi nói lại dài dòng, chứ nôm na là hiệp một ta thắng, hiệp hai ta thua, đành chơi hiệp phụ thôi à ^_^ )

- Ha ha, ta và Mạc Tà công tử mỗi người một trận, trận này Du Nhiên thấy hổ thẹ, tài không bằng người, cam lòng chịu thua.

Lý Du Nhiên mặt không đổi sắc nói:

- Trận tiếp theo lại tới phiên Mạc Tà Công tử rồi, Du Nhiên ở đây xin chúc Quân Tam thiếu mở cờ thắng lợi.

Quân Mạc Tà thầm chửi mẹ mày! Tên này không ngờ là đấu cũng không đấu mà trực tiếp nhận thua, làm quái gì mà sợ chứ. Nếu ta ra trận, thì dù đối phương có lợi hại như thế nào, cũng phải gân cổ lên rống một ca khúc đang đứng "Top ten", thà bị người ta đánh chết còn hơn là bị người ta hù chết chứ.

Kim thu tài tử yến, bình thường là do hai bên đứng ra khiêu gợi…à không, khiêu khích nhau, dắt mũi nhau đi từ thi từ bách gia cầm - kỳ - thư - họa, đến kế sách trị quốc, ổn định dân sinh, rồi tới sách lược đối ngoại v.v…chừng nào tài nghệ trổ ra hết sạch mới chịu ngừng.

Mà trước mắt, với mấy lời nói càn của Quân Mạc Tà, lại hình thành hai phe phái đối lập nhau. Chỉ có điều nếu nói tới mùi thuốc súng trong đó, cộng thêm cái thái độ kịch liệt này hẳn đã vượt qua kỷ lục các năm trước cộng lại rồi. Điểm này thì hễ ai đã từng tham gia Kim thu tài tử yến đều cũng cảm giác rõ ràng được. Ngoại lệ chắc chỉ có Quân đại thiếu gia cùng với Đường mập là không nhận ra. Dù sao hai tên này chính thức lúc này mới là tham gia kiểu so đấu kiến thức này.

Lúc trước cũng có tham gia, có điều tham gia là để đi tán vài cô em xinh xinh, sao mà so được với hôm nay chứ.

(DG: Ta chắc cũng phải coi lại coi có lễ hội gì được tổ chức gần đây không %_% )

Kế tiếp, là đấu thi từ. Lễ bộ Thượng Thư Tôn Thành Hà cùng mọi người thương nghị một hồi, rốt cục quyết định ra đề. Hai bên sẽ cùng làm thơ rồi đem ra so sánh. Sau khi phân tích hay dở sẽ quyết định thắng thua.

- Lần này bình thơ, lấy học vấn làm đề. Mời hai bên chọn người đưa ra thi đấu.

Tôn Thanh Hà nhìn nhìn Quân Mạc Tà, lắc lắc đầu, hiển nhiên trong lòng lão coi như đã biết kết quả thắng thua nên không khỏi thở dài một tiếng.

(DG: Ông làm như mình là Paul không bằng ^_^)

Quân Mạc Tà cũng không thèm tính toán gì mà vừa cười ha hả vừa bước ra.

Bên này một tài tử áo xanh đứng lên, nghe giới thiệu mới biết hắn tên Tần Cầu Sĩ; chỉ bằng tên này liền có thể tưởng tượng được ra mức độ ham thích công danh của cha mẹ của vị Tần Cầu Sĩ cao đến mức nào rồi.

- Thỉnh Quân công tử chỉ giáo.

Tần Cầu Sĩ mặt nhăn mày nhíu ráng suy nghĩ một phen, khoảng chừng sau nửa nén nhang trôi qua mới bắt đầu đằng hắng một tiếng, cao giọng nói.

Một vị thái giám đứng bên kia đã sớm cầm bút chuẩn bị, cổ tay khẽ đưa ra, nín thở chờ đợi. Một khi Tần Cầu Sĩ mở miệng, hắn sẽ lập tức ghi chép toàn bộ lại.

"Dũng đăng thư sơn lăng vân tiêu

Cảm độ học hải quan nộ triều;

Tâm chính ý cần hà tu kính,

Phàn tinh trích đấu lộ vị diêu;

Nguyện tương thử thân phó nhân trá,

Chẩm lận nhiệt huyết chú hồng kiều;

Thử sinh nhược năng đắc thốn tiến,

Bất phụ kim triêu huy lang hào"

Dịch nghĩa:

- Dũng cảm trèo lên ngọn núi sách cao ngất trời mây.

- Dám ra biển học xem sóng dữ.

- Trái tim sáng tựa như gương.

- Sáng tựa như những vì sao đang lên.

- Nguyện đem tấm thân dành cho người.

- Dòng máu nóng trong người như tạo thành cây cầu đỏ.

- Cuộc đời này nếu có bước tới trước

- Chắc chắn sẽ không phụ lòng người nâng đỡ hôm nay.

Dịch Thơ:

Núi sách ngút ngàn chân vẫn bước.

Biển học sóng gầm cản nổi ta?

Gương sáng trong lòng tim ta đó

Lấp lánh sáng ngời tựa sao xa.

Mang tấm thân này ra giúp nước.

Một bầu máu nóng nguyện vì dân

Mai này kiệt sức mà nhìn lại

Mỉm cười, chẳng phụ người nâng ta.

(DG: Làm bài thơ thì dễ, dịch bài thơ còn khó hơn nhiều, anh em thanks nhiều để ủng hộ ta nào )

Vị Tần Cầu Sĩ nay cũng thật trâu bò mà. Chỉ cần thời gian nửa nén nhang ngắn ngủi cũng có thể làm ra bài thơ đủ vần đủ điệu. Mặc dù quan niệm nghệ thuật cũng chưa đạt mức thượng thừa, nhưng đem ra đấu trận này cũng coi như là quá ổn. Một bài này không những dễ nghe, mà còn thể hiện thái độ của mình đối với việc học, cũng mơ hồ thể hiện ra một lý tưởng hào hùng vì nước vì dân cùng một khát vọng to lớn.

Sau khi vị thái giám cầm bút viết lại, liền đem bài thơ này kính cẩn trình lên Hoàng đế bệ hạ xem qua. Hoàng đế liếc mắt đọc qua, sau lại liếc mắt nhìn Tần Cầu Sĩ. Trên mặt hắn cũng không biểu lộ gì mà phất tay ra lệnh đưa cho các vị văn thần xem. Mà các vị này đọc qua rồi cũng gật gù khen hay, dù các vị này cũng một thân tài hoa nhưng cũng tự biết mình biết người. Nếu mình ở vị trí đó, dưới áp lực khổng lồ và với thời gian nửa nén nhang như vậy, thì dù có làm ra bài thơ nào cũng khó mà hơn được bài này.

- Thật ướt, thật ướt át nha. Tần huynh thật sự là dân chơi, phẩy tay cũng làm ướt át cỡ này.

Quân Mạc Tà vừa vỗ tay bôm bốp, vừa cười dâm đảng đến cực điểm:

- Cái tài phẩy tay làm ướt át cỡ này, Quân gia ta xin chịu lép vế nha, à…tốc độ dù sao cũng quá nhanh, quả là một tay súng tốc độ mà.

(DG: Cảnh báo đoạn này bạn đọc nữ xin đừng đọc.

Quân Mạc Tà hắn chơi chữ, "Thủ dâm thấp" nghe gần như là một "Thủ ngân thi" = Một đoạn thơ hay. Mà từ thấp ở đây có nghĩa là ẩm ướt, nhầy nhụa ^_^….)

- Đa tạ Quân công tử đã khen ngợi, tiểu sinh tài sơ học thiển, xin Quân công tửcùng các vị tiền bối chớ chê cười.

Tần Cầu Sĩ này làm sao mà hiểu nổi nghĩa bóng trong lời của hắn, còn khiêm tốn nói:

- Xin Quân công tử chỉ giáo, tại hạ cũng xin cung kính chờ nghe đại tác phẩm của Quân công tử.

- Cú bắn của ta? Không không, tiền vốn của bản công tử rất hiếm có, có thể tùy tiện bắn, không cần bôi trơn, cũng không cần phẩy tay làm ướt. Tất nhiên cũng không làm đau lòng người bị ta bắn.

Quân Mạc Tà vội vàng khiêm nhường nói, rơi vào tai người nghe quả thật là một mớ bòng bòng.

(DG: Quả thật quá khó dịch #_#. )

Theo kiểu chơi chữ như trên. Mấy người ở trên có thể nghe rằng:

- Tác phẩm của ta? Không được, không được, Tài năng của bổn công tử rất hiếm gặp, tùy tiện làm vài bài cũng được, không chỉ là một đoạn mà còn làm một đoạn hay, tất nhiên sẽ không làm phụ lòng người nghe.

Đường Nguyên đột nhiên mím môi cười. Sau một lúc mím môi cười, tựa hồ không khống chế nổi liền giơ tay bị lấy miệng, cười đến cả người run rẩy. Sau một lúc nữa tựa hồ không thể khống chế mà gập cả người lại mà cười.

Đường Nguyên trong khoảng thời gian này được Quân đại thiếu soi sáng, tựa hồ cỏ vẻ trò giỏi hơn thầy. Bởi vậy người khác nghe không hiểu mấy câu này của Quân đại thiếu gia, chứ Đường mập thì hiểu quá rõ ràng, hỏi sao hắn không cười chứ.

Mấy người không rõ trắng đen thì lại nhìn hắn cực kỳ khinh thường.

Tên Đường mập này quả thật chẳng có nghĩa khí, hắn là một bọn với Quân Mạc Tà, giờ phút này thấy tên kia xấu mặt mà hắn lại tõ vẻ vui sướng khi thấy người ta gặp họa! Mức độ nhân phẩm của tên này, quả thật là khiến người ta khinh bỉ.

- Quân công tử tài hoa xuất chúng như vậy, há có thể nhận thua vậy sao? Bất kể như thế nào cũng không thể không đem một bài thơ của mình ra cho mọi người đánh giá chứ.

Tên Hàn Chí Đông lúc nãy thấy vậy liển nhảy ra hò hét cổ động, hắn muốn làm mọi cách để cho Quân Mạc Tà lần này phải xấu mặt một lần.

- Chẳng lẽ Quân công tử không muốn cùng chúng ta tỉ thí trận này sao?

Mai Cao Tiết lạnh lùng nhìn hắn.

- Quân tam thiếu là người trong gia đình mê võ, không hiểu biết văn chương cũng là điểu khó tránh.

Một tài tử của Văn Tinh thư viện ha hả cười đắc chí, nhìn thấy Quân Mạc Tà xấu mặt khiến hắn cực kỳ thấy thoải mái.

- Nếu nhận thua, cũng là chuyện trong dự liệu của mọi người mà, chẳng lẽ mọi người còn cảm thấy bất ngờ sao?

Lời vừa nói ra, tựa như một câu chuyện cười siêu cấp, Khiến cho kẻ muốn cười lẫn kẻ không muốn cười đều cất tiếng cười to, trong tiếng cười mang đầy ý giễu cợt.

Thật sự ta rất khinh thường các ngươi!

Những lời này Quân Mạc Tà đương nhiên sẽ không nói ra. Có điều các ngươi muốn bị chửi, bổn công tử không cố gắng lấy hơi chửi một trận thì cảm thấy rất xin lỗi các ngươi rồi.

Quân Mạc Tà hừ lạnh một tiếng, ra vẻ xúc động nói:

- Nếu các vị tỏ vẻ cung kính như vậy, mà bổn thiếu gia từ chối thì bất kính, phải xấu hổ một phen rồi. Có điều, chuyện "Nghiên cứu học vấn" là chuyện cho tới bây giờ bổn thiếu gia chưa từng làm qua. Vậy cũng không làm một bài thơ như đề bài, mà tùy tiện "ngâm" một khúc góp vui cho mọi người vậy.

-Tùy tiện "ngâm" một khúc? Quân công tử quả thật là có tài. Giơ tay nhấc chân liền đã thành thơ. Bội phục. Bội phục.

Lại là Hàn Chí Đông, từ khi hắn đấu câu đối mà thua liền hận lên Quân Mạc Tà. Nếu không phải Quân Mạc Tà, mình tại sao sẽ chật vật như thế? Nếu là vì vậy mà mất đi tiền đồ, liền chẳng khác gì là bị Quân Mạc Tà hủy đi cả đời mình!

Hiện giờ có cơ hội báo thù, như thế nào có thể buông tha? Giờ phút này hắn sớm không phải vì chuyện thắng thua của Văn Tinh thư viện, mà là vì bản thân muốn mượn cớ cho hả giận.

- Văn Tinh thư viện, tài tử.

Quân Mạc Tà nghiêng đầu cười cười, đột nhiên thốt ra một câu với ý vị sâu xa:

- Đều có "Nhân phẩm" như vậy sao? Tại sao ta cảm thấy rằng còn không bằng lúc ta đây cưỡi ngựa chạy rông, khi nam bá nữ, làm một tên ăn chơi trác táng không có việc xấu nào không làm đây? Người như vậy mà chính là nhân tài mới xuất hiện của Văn Tinh thư viện chuẩn bị tiến cử cho quốc gia sao? Ta không rõ, với cái tính "Làm chúa một phương" đó có thể mỗi ngày làm chú rể, hàng đêm đổi một cô dâu không chứ?

Những lời này của hắn nhẹ nhàng nói ra, tựa hồ là vô tình mà nói, cũng tựa như lời chửi đổng. Nhưng có câu người nói vô tình, người nghe hữu ý. Một đạo linh quang chợt lóe lên trong mắt Hoàng đế bệ hạ, hắn mặt liền biến sắc rồi lại lâm vào trầm tư ngay sau đó.

Các vị các đại lão cũng đều ngẩn người ra, tựa như có suy nghĩ gì.

Ở một khắc này, tất cả mọi người là không hẹn mà cùng nhớ tới, bao năm qua mỗi kỳ Kim thu tài tử yến, ở phương diện hiếu thắng thì phe Văn Tinh thư viện lúc nào cũng thể hiện mãnh liệt nhất.

Lập tức ánh mắt trầm tư của mọi người đều chuyển đến trên người Quân Mạc Tà, người nầy đến tột cùng là vô tâm mà nói ra? Hay là cố ý chỉ ra đây?

Mà nhìn xuống dưới kia thì càng làm cho người ta thất vọng. Cái vẻ mặt của đám văn nhân kia, quả thật là vừa hèn mọn vừa bỉ ổi quá rồi.

Nói xong một câu, Quân Mạc Tà vừa nhíu mày vừa chậm rãi bước ra khỏi chỗ của mình. Cổ hắn nghếch lên thể hiện một bộ dáng vô cùng điệu đà, tỏ vẻ như hồi nãy mình có nói gì đó không ta.

Hắn chân đi hai hàng, kết hợp với cái eo lắc lư và cái mông đưa đẩy, trong không khác dáng đi của Donal Duck là mấy.

Sau đó hắn tiếp tục bước tới, tay trước đưa lên tay sau hạ xuống, một đằng đưa ra sau lưng thì tay kia co lại trước ngực. Động tác vừa đi vừa lắc của hắn nhìn thì thấy có vẻ cứng nhắc như khúc gỗ, lại khá là trôi chảy, vừa kỳ quặc lại vừa tự nhiên.

Nếu như có thêm một người trái đất xuất hiện ở đây, chắc chắn sẽ lập tức nhận ra điệu bộ đó chính là những bước nhảy thành danh của siêu sao Michael Jackson "Moonwalk, Robot". Hai đại tuyệt kỹ này được kết hợp lại làm một, lần đầu tiên ra mắt công chúng ở thế giới này.

(ND: Thái không bộ = Moonwalk hay trượt về sau là một điệu nhảy thể hiện hình ảnh người vũ công đang làm động tác như bước về phía trước trong khi thực ra người đó đang di chuyển về phía sau.

Ky giới bộ = Robot dance, một điệu nhảy bắt chước hoạt động của robot)

Nếu có một fan hâm mộ của MC ở đây, chắc hẳn sẽ rú lên kinh ngạc: Xem hai tay vung vẩy này, quả thật y như là chạm điện nha. Xem cái cổ gật gù lên xuống, quả thật là trâu bò mà. Còn về bước đi, ặc ặc! Phải nói là linh hồn Michael Jackson chứ không phải Quân Tà đã nhập vào Quân Mạc Tà mới đúng.

Chậc, đáng tiếc, đáng tiếc là ở cái thế giới này đào không ra một kẻ am hiểu nghệ thuật, khiến cho Quân đại thiếu gia có cảm giác đang múa lửa trước mắt người mù rồi. Có tài mà không gặp thời a, hazzzzzz…!

Có điều giờ lão tử sắp chửi ầm lên, cần quái gì nói đến hình tượng sao? Tất nhiên là càng hư hỏng càng tốt! Lão tử cũng chẳng mong chờ mấy kẻ không dám khai trình độ văn hóa của mình kia đứng ra ủng hộ, hôm nay nếu không chửi cho sướng miệng, lão tử nhất định sẽ không thèm về nhà!

Nhìn thấy mọi người ở đây đang cố thể hiện bộ mặt nghệch của mình ra, không ngờ còn có thêm cảm giác không đành lòng nữa: Tên tôn tử này của Quân Chiến Thiên thật sự là kẻ dở hơi khó gặp, Quân gia sao mà "sản xuất" được một tên "hàng hiếm" này? Quả thật hết chỗ nói rồi.

Liền tại lúc này, chỉ thấy cái eo của Quân đại thiếu lúc la lúc lắc, cả người đang ở động tác cứng ngắc như là điện giật, tay phải giựt về như bị người ta rút gân, sau đó bàn tay làm một cái thế "Lan hoa chỉ" (ND: Bàn tay duỗi ra, sau đó ngón giữa co lại chạm vào ngón cái, tư thế yêu thích của mấy tên bóng lại cái ). Sau đó hắn búng tay cái tách, tay trái đưa về che ở dưới rốn, eo đưa ngang, dùng ánh mắt "quyến rũ" bắn ra tứ phía.

Không phải không thừa nhận, nếu động tác này của Quân đại thiếu gia mà biểu diễn trước công chúng của kiếp trước, quả là hàng thật giá thật còn hay hơn cả mấy tên vũ công nổi tiếng thế giới. Mấy động tác này nếu không có bản lĩnh vững vàng chắc chắn làm không nổi. Còn nếu có kẻ nào thắc mắc nguyên nhân Quân đại thiếu gia sao lại làm được hả? Chỉ cần ngươi có được một phần thân thủ như Quân đại thiếu gia, ngươi liền có thể làm được thực dễ dàng.

Nhưng hỡi ôi, những động tác yêu cầu độ khó cao, những động tác tràn đây tính nghệ thuật thời đại này, trong mắt những tên "Chày gỗ" này thì…

Bọn họ trực tiếp liên tưởng đến những động tác vận động trên giường, mà ngay cả đám đàn bà con gái kia cũng không ngoại lệ.

Họ chằm chằm nhìn vào động tác kích thích của các bộ phận nửa dưới thân kia vừa bình phẩm "Quả thực là rất khó coi rồi!"

Đã vậy, Quân Mạc Tà vừa lắc vừa hú, lại tựa như những tiếng rên rỉ quái dị, khiến cho cả nhóm công chúa lẫn các vị tài nữ đang có mặt ở đây đều mặt đỏ tai hồng, hầu như đều thầm mắng "Tên này thật sự là rất vô sỉ hạ lưu, lại có thể trước mặt nhiều người như vậy mà làm trò khiêu khích chúng ta"

Độc Cô Tiểu Nghệ hai mắt phún lửa, Linh Mộng công chúa mặt mày trắng bệch, hai nàng đều có một loại khát vọng: lập tức đứng ra xô hắn ngã xuống, rồi hăng hái đạp lên mặt hắn một hồi! Thật là quá mất mặt, quá xấu hổ! Quả thực chính là làm bại hoại thuần phong mỹ tục mà.

-"Muốn nói chuyện tình cảm với anh.

- Không xinh đẹp đừng tới.

- Đừng nói chuyện yêu đương cùng anh!

- Anh vốn là người rất xấu!

- Cũng đừng yêu thầm anh!

- Anh chính là truyền thuyết.

- Đừng có trêu chọc anh!

- Anh làm mày hộc máu

Ở trước mắt bao người, tài năng "Văn thơ lai láng" của Quân đại thiếu rốt cuộc cũng "Chảy ào ào" ra, hơn nữa hắn còn cố tình dùng một giọng khiến người ta không thể lọt tai. Từng câu từng chữ rõ ràng truyền đến:

"- Đừng có chú ý tới anh.

- Anh chính là ông nội mày.

- Đừng lên mặt với anh,

- Anh cắt ky chú mày.

- Anh mà thấy "trống vắng"

- Liền giết người đốt nhà.

- Muốn gây phiền phức cho anh?

- Chú mày tự đập đầu vào tường cho rồi."

Câu cuối cùng phát ra, ngón tay của Quân đại thiếu lại trùng hợp chỉ đúng vào đám người tài tử đại nho Văn Tinh thư viện… Còn trên mặt hắn, lúc này thể hiện cho công chúng biết được cái gì gọi là biểu tình "Chết người không đền mạng"!

- Tao chửi đám lão già mà không chịu chết này! Muốn chơi tao? Móa! Còn không nhìn xem ông đây là người như thế nào!

Cử tọa ồ lên!

Mọi người ở đây không có người nào là chưa thành tinh? Mỗi tên cũng là kẻ lọc lõi trong quan trường, cũng lăn lộn nửa đời người rồi. Coi như kẻ khác muốn nói nửa câu vi phạm lệnh cấm, cũng đau đầu vắt óc nghiền ngẫm cả nửa ngày, huống hi là cái loại Quân Mạc Tà này trực tiếp chỉ thẳng mặt mà chửi.

Mỗi một câu đều đem cái gì gọi là "hành vi lưu manh" ra thể hiện tột cùng, vừa vô lại vừa mỗi câu mỗi chỉ vào từng tên trong Văn Tinh thư viện. Nước miếng văng khắp nơi, càng khiến cho lời chửi của hắn thêm phần uy hiếp, bỏ chút vũ nhục, có phần đe dọa, rồi cuối cùng hình như có phần nhắc đến mấy bậc cha chú kia nữa.

- "Ngươi … ngươi, ngươi … ngươi …ngươi" Hai vị học giả uyên tâm Mai Cao Tiết, Khổng Lệnh Dương này cả đời có khi nào bị người ta làm nhục như thế này chứ? Huống chi đây là bị một tên thiếu gia ăn chơi trác táng làm nhục, trước cả văn võ bá quan, trước mặt hoàng thượng ngang nhiên mắng chửi. Tức thì hai lão tay chân run cầm cập, mấy chòm râu nhảy nhót lên xuống, mặt mày trắng bệt. Chỉ một thoáng sau, Khổng lão đại nhân giả cả ốm yếu của chúng ta vừa trợn mắt vừa ca bài "ta xỉu"

- "Hảo nghiệp chướng!"

Quân Chiến Thiên lão gia tử hầm hè lao ra với bộ dạng tức giận, tựa hồ không hề kiêng kỵ gì sút ngay một cái vào vị trí dùng để ngồi của cháu nội mình.

Quân Mạc Tà cũng lén nháy mắt một cái, thân thể như chiếc F1 lao thẳng tới cây cột trụ giữa điện. Với bộ dáng "máy bay cắm đầu" này của hắn, quả thật ai cũng sẽ nghĩ rằng nếu mà đụng vào thật thì chắc chắn sẽ được thấy đậu hũ văng tung tóe.

Nhưng, bên kia lại có một ngườ đứng đợi sẵng.

Ai?

Tự nhiên là người đứng đối diện với Quân lão gia tử.

Độc Cô Tung Hoành.

Hai lão già này hợp tác với nhau cả đời, ông ta làm sao không biết tâm tư người kia chứ? Chỉ thấy lão đã đứng sẵn ở đó, một bên tiếp lấy Quân Mạc Tà, một bên trừng mắt hét lớn:

-" Quân Chiến Thiên! Lão già nãy không lẽ hồ đồ rồi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn đánh chết thằng cháu duy nhất nhà họ Quân này hả?"

Lão già nãy thật quá tuyệt! Một câu phun ra đã nhắc mọi người đây là thằng cháu cuối cùng của nhà họ Quân, muốn giết ai thì giết, chứ muốn đụng đến nó thì đừng hòng.

-"Hôm nay đừng ai cản ta! Hôm nay ta quyết đánh chết tên súc sinh này! Quả thật ai cũng thấy rành rành hắn làm bẽ mặt ta, bôi nhọ nề nếp gia đình nhà họ Quân ta, hôm nay không dạy dỗ nó thì đợi cho đến khi nó quậy tung trời ra sao"

Quân Chiến Thiên điên cuồng gào lên, một bộ dạng hung thần ác sát lao tới. Xem cái dạng này, nếu lão không đem cháu mình lột da róc xương quyết không chịu ngừng lại.

Có điều mấy lời này của lão vừa ra, lại làm cho cả triều đình bá quan văn võ khinh bỉ nhìn lại: "làm bẽ mặt ngươi? Quân Chiến Thiên ngươi cũng biết cái gì gọi là bẽ mặt sao? Thằng cháu của ngươi thành ra cái dạng này, không phải là ngươi đã quá quen rồi sao? Sao lúc trước không nhắc gì đến nề nếp gia đình? Câu trước gào lên đòi đánh đòi giết, câu sau biến thành dạy dỗ một trận, quả thật là bội phục, bội phục mà!

Bất quá chửi thầm thì cũng chỉ là chửi thầm. Đã có lão già Độc cô kia làm mẫu, mấy lão già còn lại cũng phải biết phối hợp mà làm loạn lên. Kẻ nắm tay người túm chân, hai ba người xông lại kéo áo Quân Chiến Thiên mà lôi lại. Trước tiên phải kéo lão ta lui ra, nếu không thì làm sao lão có thể diễn bài "rút lui có trật tự" được?

Đường mập bên này thét lên một tiếng sợ hãi, sau đó dùng một cái giọng quỷ khóc thần sầu rống lên:

-"Giết người rồi! Muốn giết người rồi, có ai cứu mạng không. Người anh em Tham thiếu của ta, ngươi ngàn vạn lần đừng có chết nha"

Vừa rống vừa đem một thân nước miếng nước mũi nhào tới hướng Quân Mạc Tà, khiến kẻ khác nhìn vào chỉ thấy từng đống thịt rung rinh lắc lắc, nhất là hai bờ mông nhấp nhô lên xuống tự như sóng biển dạt dào..

Nhất thời không khí trở nên ầm ĩ tưng bừng, khiến hoàng đế bệ hạ đang ngồi trên cao cũng hết chịu nổi mà vỗ ghế quát:

-"Tất cả im miệng! Tất cả dừng tay! Còn ra cái thể thống gì! !"

Một tiếng long uy, tất cả mọi người ở trong nháy mắt ngừng tay rồi nhìn lẫn nhau. Tất cả đều cùng một bộ dạng thở hồng hộc, tay chân bủn rủn tựa như không muốn ai không nhận ra là mình đã dùng hết sức rồi vậy.

- "Cầu bệ hạ làm chủ cho chúng ta! Nghiêm trị đồ vô sỉ đang phát rồ này !"

Đám người Văn Tinh thư viện dưới sự thống lĩnh của Mai Cao Tiết vừa khóc rống lên vưa quỳ xuống. Bao nhiêu năm nay dù có thua có thắng, nhưng chưa lần nào bị người ta trắng trợn chỉ vào mặt mình làm nhục như thế này? Đây quả thực đúng là vô cùng nhục nhã a!

Quân Mạc Tà nằm trên mặt đất giả bộ hôn mê, khóe miệng lệnh qua một bên, sau đó không nhúc nhích nữa

- Chuyện hôm nay không cần nói nữa, thật là làm mất hứng!" hoang đế bệ hạ giận dữ phẩy tay:

-"Các đại thế gia thì càn quấy, cái gọi là tài tử của Văn Tinh thư viện, lại lòng dạ hẹp hòi như vậy, "có thù tất báo" thì ngày sau làm sao có thể tạo phúc cho vạn dân? Việc ngày hôm nay cơi như là bỏ? Mọi người tự về mà ngẫm nghĩ lại đi!"

Nói tới đây, mỗi người đều cũng có chút kinh hồn bạt vía. Lời này của Hoàng đế, thật sự là đủ nặng.

Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài tiếng bước chân dồn dập vang lên, một thanh âm vội vã kinh hoàng kêu lên:

- "Khẩn cấp chiến báo!"

Các đại lão trong quân đội đều ngẩn ra, khuôn mặt lạnh lẽo. Chiến báo, hoặc có thể nói đó là thứ mà mấy lão già khát máu này thích nhất, mà cái thứ này đã lâu quá rồi không xuất hiện ra.

Một tên thị vệ vội vã chạy vào, sau đó quỳ xuống trình ra một phong thư

"Một làn sóng Thiên phạt huyền thú đánh vào nam bộ? Tại sao lại có chuyện này chứ?"

Hoàng đế bệ hạ vừa đọc qua liền không khỏi nhíu mày, rồi sau nghi hoặc tự hỏi một tiếng đôi lông mày của lão cũng nhíu lại.

-"Trong chốn giang hồ lại có thể có chuyện Sinh tử Chí Tôn Thạch Trường Tiếu kết hợp với Huyết hồn sơn trang phát ra Chí Tôn triệu hoán lệnh? Chẳng lẽ. Có chuyện lớn phát sinhh rồi say sao??"

Quảng cáo
Trước /535 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Đã Chờ Em Rất Lâu Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net