Tên truyện: Đi Theo Ánh Mặt Trời. Thể loại: Ngôn tình, phiêu lưu, kịch tính và có tình tiết hư cấu. Tác giả: Phạm Kiều Trang.
Trích đoạn: Hơn bảy giờ tối, Vũ Đình mới lên một chiếc thuyền từ đảo Lý Sơn quay về đất liền.
Hai ngày vừa qua ở đây, điều kiện nơi ăn chốn ở khác xa với thành phố B phồn hoa nhộn nhịp, thế nhưng cô lại tìm thấy một thứ mà phố thị sầm uất không thể nào có được, đó là sự yên bình đến kỳ lạ ở trên hòn đảo nhỏ này.
Đảo Lý Sơn và những người dân ở đây khiến Vũ Đình cảm thấy lưu luyến không muốn rời đi, nhưng cô có thể không đi được sao? Cô còn phải trở về nhà, quay lại với cả núi công việc bộn bề, hơn thế nữa, ở thành phố B còn có một người đàn ông đang đợi cô.
Nghĩ đến Bình Nguyên, trong lòng Vũ Đình không nhịn được, liền khẽ cười một cái. Cô cầm một lon coca ngồi trên mũi tàu, vừa tranh thủ hít hà mùi gió biển vừa nghĩ tới chuyện khi quay về đất liền sẽ kể cho anh nghe những gì về vùng đất này.
Hơn ba mươi phút sau có một người đàn ông từ trong khoang tàu đi ra, trên tay cầm một cây dù nhỏ, bước về phía Vũ Đình:
"Chị Đình, vào bên trong đi, mưa rồi."
Dương Vũ Đình ngẩng mặt lên nhìn trời rồi lại nhìn Trịnh Huân, cười híp mắt:
"Mới có lác đác vài hạt mà, lo gì. Ngồi đây tranh thủ ngắm biển tý, lát nữa về thành phố rồi làm sao được hít gió biển nữa" "Sắp mưa to đấy, em vừa nghe thông báo từ đất liền, vùng biển này sắp mưa to. Bực thật, mấy ngày hôm nay cứ mải với việc trên đảo, chủ quan không nghe dự báo thời tiết." "Mưa to lắm à?" "Vâng, nghe bảo mưa to. Nhưng may là không phải bão" "Ừ, thế thì vào thôi. Tranh thủ ngủ một giấc, vài tiếng nữa tỉnh dậy là về đến đất liền rồi" "Vâng"
Thế nhưng, suốt mấy tiếng ấy thật sự không hề yên bình như cô tưởng. Mưa dần dần lớn đến nỗi xung quanh mạn tàu trắng xóa một màu, mấy tia chớp rạch ngang trời lóe lên trong đêm đen, biển động dữ dội, con tàu lướt đi trên đầu sóng dữ trở nên lắc lư chòng chành, làm người nào đó muốn chợp mắt cũng chợp mắt không nổi.