Ta thích bé thụ trong đây. Lúc đầu đọc sẽ tưởng bé là nhược thụ, nhưng kì thực bé mạnh mẽ hơn bất cứ bé thụ nào mà ta từng đọc. Bé k tranh chấp, k thủ đoạn, k có nghĩa là bé ngồi yên phó mặc cho số phận. Bé mạo hiểm tính mạng, nhưng dường như k gì có thể lấy đi ý chí sinh tồn mãnh liệt của bé. Đọc cái đoạn đầu hầm hố thế thôi chứ với ta thì truyện này chả ngược mấy đâu, dù cả hai thằng công đều muốn oánh y như nhau (một thằng biến thái, bạo lực, không có tình người; một thằng tiểu nhân, hèn nhát, sợ liên lụy). Bởi vì, ít nhất bé vẫn có một chỗ dựa về tinh thần, đó chính là “gia đình”.