Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 7
Trời dần thẫm đen, màn đêm càng buông Thu Nhi càng ngày một thống khổ. Mồ hôi từng giọt tuôn theo từng lần Thái y hô to dùng sức. Yến thái y gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, thế nhưng đứa nhỏ tựa như vẫn quẫy đạp không chịu ra, mà chẳng biết liệu Thu Nhi có thể kiên trì bao lâu nữa!
Hắn nên làm gì? Bắt Thu Nhi tiếp tục dùng sức? Hay là cứ đợi đứa nhỏ tự mình đi ra? Ngay cả Thái y cũng không biết phải làm như thế nào mới tốt.
Tiểu Đông Tử và thái giám tới hỗ trợ càng không biết nên làm thế nào, mắt thấy Thu Nhi đau tới chết lặng mà đứa nhỏ vẫn chưa được sinh ra, hai người bọn họ cũng gấp đến độ hoảng loạn tinh thần.
Rốt cục, Thu Nhi kiệt lực mà ngất đi. Yến thái y bỗng chốc hốt hoảng, trái tim đập binh binh liên hồi, nên làm thế nào bây giờ? Vị trí đứa nhỏ không có thay đổi gì lớn, mà thể lực Thu Nhi đã không thể chống đỡ nổi. Đứa nhỏ này muốn bao giờ mới chịu ra? Nếu như là nữ nhân, qua từng đó thời gian, thai vị ít nhất cũng phải đi xuống một ít!
Tiểu Đông Tử không có người tâm phúc, chỉ có thể hỏi Thái y: “Thái y, chủ tử xảy ra chuyện gì? Có cần bẩm báo Hoàng Thượng hay không? Chủ tử có thể thuận lợi sinh hạ hoàng tử không?”.
“Ý tứ Hoàng Thượng hẳn là bảo trụ hoàng tử. Nếu chỉ như thế, trực tiếp mổ bụng Thu Nhi là có thể bảo vệ hoàng tử hạ thế an toàn, chẳng qua khi đó cái mạng nhỏ của Thu Nhi khó mà giữ, ngươi có hiểu không! Ngươi nghĩ ta không muốn hoàng tử được sinh hạ nhanh chóng hay sao!”.
Tiểu Đông Tử đương nhiên hiểu, loại tình huống này sự an toàn của hoàng tử luôn được ưu tiên, ngay cả phi tử của bệ hạ cũng không ngoại lệ, huống chi là chủ tử nhà hắn. Hiện tại hắn cũng chỉ có thể đem hi vọng kí thác trên người Yến thái y, hi vọng lão có thể nghĩ ra biện pháp vẹn toàn, bảo vệ hoàng tử, cũng bảo vệ chủ tử hắn bình an.
Thái y đâm mấy châm vào các huyệt vị quan trọng trên người Thu Nhi, lại đút cho hắn mấy viên dược hoàn, Thu Nhi từ từ hồi tỉnh, lại vì trên người đau đớn mà bất chợt trợn tròn mắt.
Thái y rút châm ra khỏi người Thu Nhi, nói: “Thu Nhi, tạm thời không cần dùng lực, chậm rãi thích ứng đau đớn trên người. Khi nào đỡ hơn, có thể chợp mắt một chút là tốt nhất!”.
Thu Nhi khẽ gật đầu, thanh giọng nói: “Mệt”. Thái y giúp Thu Nhi chuyển mình, một tay đỡ thắt lưng hắn, một tay phủ ở bụng Thu Nhi cảm nhận thay đổi của đứa nhỏ.
Một thời gian dài trôi qua, Thái y bắt đầu thấy tình hình trở nên lạc quan hơn, từ tối qua đứa nhỏ đã bắt đầu liên tiếp hướng mình xuống phía dưới, hạ thể Thu Nhi cũng bắt đầu lần nữa xuất huyết. Nếu là phụ nhân, đứa nhỏ sẽ không ngừng xuống phía dưới, thuận lợi tiến nhập sản đạo mà ra thoát ra khỏi cơ thể mẹ.
Thế nhưng đứa nhỏ trong bụng Thu Nhi tựa hồ tại thông đạo mà tìm không thấy lối thoát. Hay là đứa nhỏ trong bụng, giống như loài sâu bướm, cần phá kén mà ra?
Thái y xốc chăn lên, cẩn thận quan sát tình hình xuất huyết nơi hạ thể Thu Nhi. Nói đến cũng khéo, ngay lúc ấy đúng là có một khối huyết từ huyệt khẩu Thu Nhi tuôn ra. Thái y cẩn thận quan sát hình dạng huyết khối, lại tìm sàng đan đã nhiễm hồng máu đỏ ngày hôm qua cẩn thận xem xét, quả thật có một khối huyết, chính là huyết khối này quá nhỏ, ngày hôm qua không có ai chú ý.
Lấy huyết khối làm bằng chứng, Thái y liền tin tưởng dự đoán của chính mình. Có phương hướng liền tìm ra được lối đi.
Thái y đỡ Thu Nhi nằm xuống thoải mái, hai tay vừa tìm được vị trí đứa nhỏ liền làm động tác xoa ấn bụng. Hiện tại chủ yếu là quan sát động tĩnh của đứa nhỏ, hắn chỉ cần tận lực giúp Thu Nhi giảm bớt đau đớn là tốt rồi.
Yến thái y chốc thì xoa thắt lưng Thu Nhi, chốc lại giúp Thu Nhi đẩy bụng, Tiểu Đông Tử và thái giám đến hỗ trợ cũng không hiểu Thái y đang làm cái gì? Bọn họ chỉ đơn giản là nhất nhất nghe theo phân phó của Yến thái y, đun nước sôi, thay chăn đệm. Một ngày lại trôi qua, Thu Nhi thế nhưng một chút tiến triển đều không thấy.
Hai người bắt đầu châu đầu ghé tai trên dưới thảo luận. Tiểu thái giám hướng Tiểu Đông Tử nói: “Qua lâu như vậy còn chưa có tiến triển gì. Ta nghĩ hay là bẩm báo cho bệ hạ đi. Người này mà xảy ra chuyện gì, nô ta chúng ta cũng không gánh nổi tội!”
Tiểu Đông Tử cũng đồng ý, để hắn trở về báo tin cho Hoàng Thượng còn mình ở lại chăm sóc chủ tử. Không bao lâu sau, tiểu thái giám liền hổn hển chạy về, lời nhắn mà hắn mang từ chỗ thiên tử, chỉ có hai chữ: tùy tiện!
Đến tình huống này ngay cả hai người cũng có thể hiểu được, Hoàng Thượng căn bản không đặt sống chết của Thu Nhi cùng đứa nhỏ ở trong lòng.
Kết quả như vậy tiểu thái giám cũng rất thoải mái, vô luận tình huống trước mắt trở nên tồi tệ ra sao hắn cũng sẽ không bị liên lụy. Nhưng Tiểu Đông Tử bên Thu Nhi lâu như vậy tất nhiên sẽ nảy sinh tình cảm, trong lòng nhịn không được thầm oán Hoàng Thượng vô tâm bạc tình, lại nhìn trên giường Thu Nhi đau đến thần chí mơ hồ, liền một mảnh chua xót.
Tiểu Đông Tử tiến đến trước giường hỏi Thái y cần cái gì để hắn hỗ trợ? Yến thái y chỉ cho hắn một huyệt vị, nói hắn cứ thế không ngừng nhu, như vậy có thể giúp Thu Nhi giảm bớt phần nào đau đớn.