Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
”Là một con báo biến dị nha.” Con rắn nhỏ bắt tại trên cổ Mặc Mặc còn không an phận bò bò, “Đẹp quá.”
con báo màu đen tinh khiết, đôi cánh đen huyền rộng lớn, đôi mắt xanh biếc, ánh nhìn lợi hại.
“Tìm người?” Mặc Mặc hỏi. Có cánh y như Nhân, chắc là có liên quan tới hắn.
”Đúng vậy.” Tu nói xong, cảnh giác nhìn chăm chú vào yêu tinh trước mắt, có thể tránh khỏi chiêu tập kích gần như dùng toàn lực của nó, liền hiểu được chênh lêch giữ mình và tên yêu quái này, tu buộc chặt thân thể, tùy thời chuẩn bị, một khi Mặc Mặc có dị động gì, lập tức triển khai phản kích.
“Ta đi kêu nó đi ra, ngươi không được phép xông loạn.” Mặc Mặc lãnh đạm nói xong, dừng một chút, bỗng nhiên lại nói, “Quên đi, nó đã qua đến đây.”
Thanh âm vỗ cánh vang lên, Nhân xuất hiện ở giữa không trung thực đúng giờ, vỗ vỗ cánh đáp xuống bên người Mặc Mặc, trừng mắt hắc báo dị chủng trước mặt. Nó vừa rồi ở trong trò chơi thấy Sinh Sinh bị gặp song sinh kia quấn lấy cảm thấy thực nhàm chán lại khó chịu, thân thể trong hiện thực mẫn cảm cảm giác được có hơi thở của đồng bạn trước kia lập tức logout.
“Tu, như thế nào chính là cậu?” Tu cũng là dị chủng thực nghiệm thành công giống như nó, nhưng năng lực của Tu cũng không phải rất cao, nó nghĩ nếu đến để truy nã nó, ít nhất phải là cấp bậc phó thủ lĩnh.
“Tới giết cậu.”
“Cậu đánh không lại tôi.” Nhân nói.
Hung quang trong mắt tăng vọt, thân thể nháy mắt toát ra ngọn lửa, ngọn lửa bao vây lấy nó hình thành một cái vòng cầu xông thẳng về phía Nhân, Nhân giương cánh bay lên trời cao tránh thoát.
“Tùy tiện đánh, nhưng không được phép lấn tới phòng của ta.” Mặc Mặc nói với hai con thú đang bay tới bay tơi đánh nhau phía trên, sau đó khoan thai trở về phòng.
Nhân bắt đầu bom công kích, làm cho đại bộ phận vật phẩm trong phòng bị tạt đến hoàn toàn thay đổi, trừ bỏ ba cái khoang thuyền trò chơi sớm đã bị Mặc Mặc hảo hảo bảo vệ, hai thai là mở ra, nhất thai đóng cửa. Mặc Mặc đi lên đi, ngón tay đẹp đẽ đặt lên trên cửa khoang thuyền.
Khoang thuyền trò chơi làm bằng sa thủy tinh, ẩn ẩn có thể xem được hình dáng mơ hồ bên trong, giờ khắc này Mặc Mặc bỗng nhiên thực hy vọng khoang thuyền trò chơi làm bằng thủy tinh trong suốt.
Trấn an mình một chút, thu hồi con rắn nhỏ, tiến vào khoang thuyền trò chơi, tiến vào trò chơi.
Trong khoang thuyền trò chơi có dinh dưỡng dịch, muốn đi vào thì phải lõa thể, Mặc Mặc liền cở áo choàng ra, một chút cũng không để ý bản thân trần trụi.
Bởi vì hạ thân biến thành đuôi rắn, bộ vị trọng điểm giấu ở đuôi, người khác nhìn không thấy…
… Phân cách phân cách…
“Tốt lắm.” Lăng Vũ Lương rốt cục chấm dứt chọn lựa gia cụ, “Nhiêu đây thôi.”
“Hảo, ông chủ thúc thúc, thay bọn ta dọn trở về được không?” Sương Sinh đối với NPC ông chủ đại thúc kêu, nháy mắt.
“Hảo hảo, trong vòng năm phút đồng hồ là vó.” NPC ông chủ nân tính hóa tiếu a a nói, kêu NPC tiểu nhị giao hàng qua.
“Còn muốn đi mua cái gì sao? Tôi mang các cậu đi, bất quá tôi cũng không quen nhiều thứ trong trò chơi lắm, phần lớn đều là Mặc Mặc hoặc là Băng Băng, mọi người mang tôi đi.” Sương Sinh hai tay nắm song bào thai đi ra cửa tiệm.
“Trở về đem phòng sửa sang lại một chút.” Lăng Vũ Lam nói.
“Ân.” Sương Sinh gật đầu, ngắm danh sách bạn tốt liếc mắt một cái, kinh hỉ phát hiện tên Mặc Mặc chợt lóe chợt lóe, tỏ vẻ vừa mới login, Sương Sinh lập tức phát tin tức qua.
“Mặc mặc ngủ ngon? Thân thể còn khó chịu không?” Sau khi phát qua, lại tha thiết chờ đợi hồi phục.
“Logout.” Mặc Mặc hồi phục rất nhanh, “Đội ám sát của liên bang đến đây.”
“A!” Sương Sinh kinh hô, quên luôn việc hồi phục Mặc Mặc, ngắn gọn lưu lại câu “Bạn tôi gặp nguy hiểm tôi out trước các ngươi chậm ngoạn” rồi hạ tuyến, làm cho song bào thai thẳng trừng mắt.
Nhìn tên của Sương Sinh trong danh sách bạn dần biến thành màu xám, Mặc Mặc có chút sảng khoái mà mỉm cười, làm mê hồn một đám gái bên cạnh Truyền Tống Trận, rồi chậm rì rì logout. Khoang thuyền trò chơi của Sinh Sinh đã mở ra, rỗng tuếch, trên mặt đất còn có một ít nước của dịch dinh dưỡng, hiển nhiên Sinh Sinh đi rất vội vàng.
Tâm tình vui vẻ mặc xong quần áo đi ra ngoài, trong hoa viên ngoại viện, hai con dã thú kia còn đang đánh nhau, Sinh Sinh ở bên cạnh khẩn trương nhìn, ánh mắt mở thật to, hốc mắt lòe lòe, giống như có nước mắt, vô thức mà cắn chặt môi. Mặc Mặc đi đến bên cạnh cậu, một tay vươn, vòng quanh phần eo của cậu.
“Mặc Mặc, đi giúp giúp Nhân ~” Mi Sinh Sinh rủ xuống, vẻ mặt thật lo lắng.
“Yên tâm, con báo kia không phải đối thủ của Nhân.”
Giống như đang xác minh lời nói của Mặc Mặc, chỉ thấy hai thú bỗng nhiên lại một chiêu tương giao, hắc báo bị đánh bay ra ngoài, Nhân vỗ cánh tạm dừng ở giữa không trung, không có thừa thắng xông lên.
“Đáng chết!” Hắc báo lại dũng mãnh bay lên, miệng sấm máu tươi, răng nanh bị nhiễm hồng, hung ác trừng mắt đôi lục nhãn, tiếp tục xông lên đánh.
“Tu, dừng tay đi, tôi không muốn đánh với cậu.” Nhân ứng phó thực bất đắc dĩ, Tu cùng nó điều là bạn bè tốt của nhau.
Hắc báo không ra tiếng, ngọn lửa vòng quanh thân đột nhiên càng thêm cực nóng, toàn bộ hỏa đoàn tăng vọt gấp ba.
“Tu, không cần sử dụng hạn chế!” Nhân vội trốn tránh công kích của nó, có chút ôn giận, nếu Tu còn như vậy, nó chỉ có thể tự tay giải quyết nó, chính là không rõ Tu vì cái gì khác thường như vậy, nhớ rõ từng Tu là một con thú thực ôn hòa, lúc này vì đối phó nó cư nhiên dùng tới điều kiện hạn chế? Hạn chế điều kiện chính là phi thường thương thân, “Tu!”
“Nhân.” Sương Sinh lo lắng muốn chết, đối với bên kia hô to, “Đánh nó, đánh nó đi!” Dám đánh Nhân, đại phôi đản!
Nhân đầu tiên là ngạc nhiên, không thể tin được tiểu tử luôn luôn đối với ai đều thực thân mật kia cư nhiên kêu nó đánh Tu!?! Bất quá nếu kêu nó đánh, nó liền…
Nhân không hề tránh né, quay mắt về phía công kích của Tu không tránh, khi ngọn lửa đụng tới thân thể một chút phản ứng cũng không có, Nhân lợi trảo vươn, một cái tát đem Tu chụp bay đi.
Nếu ở trước kia nó sẽ thực kiêng kị ngọn lửa của Tu, nhưng sau khi có pháp bảo Sinh Sinh cho, phòng ngự đề cao N cấp bậc, chút trình độ như Tu nó có thể trực tiếp bỏ qua.
Nhân đáp xuống Sinh Sinh trước mặt, Sương Sinh cố lấy mặt, đi đến nó trên cổ, dùng sức nấng lỗ tai nó.
“Nhân là đại ngu ngốc!”
“Tôi như thế nào thành đại ngu ngốc?” Nhân cảm thấy được hảo chẳng biết tại sao.
“Cậu chính là đại ngu ngốc! Tên bại hoại đánh ngươi cũng không đánh trả.” Sương Sinh tức giận bất bình ồn ào, “Dốt muốn chết!”
“Nó từng là bạn tôi.” Nhân có chút bất đắc dĩ nói: “Không đến vạn bất đắc dĩ, tôi không nghĩ thương tổn nó.”
“Cũng không phải lão bà cậu, nhường nhịn làm cái gì.” Miệng Sinh Sinh chu đến độ treo được cái ấm.
“Hắn là giống đực.” Nhân dở khóc dở cười nói.
“Dù sao về sau ai muốn đánh cậu, đừng cùng hắn khách khí. Đánh cho người nọ răng rơi đầy đất là được!” Sương Sinh căm giận giáo dục Nhân.
“Hảo, hảo.” Nhân vội gật đầu không ngừng, “Không nghĩ tới cậu thực bạo lực như vậy.”
“Hừ, đối đãi địch nhân phải lấy bạo chế bạo!” Sinh Sinh quơ tiểu nắm tay, “Tôi đây không phải ‘Trên thực tế bạo lực như vậy’, chỉ là bởi vì nó đánh cậu tôi mới như vậy, sao có thể bảo tôi trơ mắt nhìn cậu bị người đánh? Đúng rồi, tôi muốn đi đánh hắn!” Sương Sinh từ trên người Nhân tụt xuống, hùng hổ nắm nắm tay đi đến bên cạnh Tu đang hôn mê.
Chẳng biết tại sao, Nhân nghe thế lại có chút hưng phấn cùng vui vẻ chẳng biết tại sao, có một cổ xúc động mãnh liệt muốn lưng cõng tiểu quỷ kia trên lưng bay quay thế giới hai vòng.