Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kiềm chế kiềm chế, Bình Phàm cảm thấy mình không thể hô hấp được, khuôn mặt nóng cháy tê tê dại dại, giống như đứng bên lò xiên thịt dê nướng hứng hơi nóng trong khi trời cũng đang rất nóng.
Bạn….bạn gái.
Bạn học Doãn Việt, anh cũng biết cái từ này phải không thể dùng loạn mà.
Trạng thái bây giờ ——
Núi kia, con chó kia, người nọ.
Mặt kia, hồng kia, cây ớt kia.
Gấu mèo phát vi rút ra xung quanh, đại não Bình Phàm hoàn toàn quay đơ, điều duy nhất cô có thể làm chính là há hốc mồm, há hốc mồm cùng mở mắt thật to.
Sau đó, cầm trái táo trên bàn, mở miệng, sinh động gặm một miếng.
Hàm răng trắng kia, sức lực kia, thật có thể làm cho người ta giơ ngón cái khen ngợi một tiếng - răng tốt.
Táo đỏ chín mọng một màu mềm mại, thiếu đi lớp da bên ngoài lộ ra màu trắng non mềm, đó là một sự tương phản cực kỳ rực rỡ.
Thịt quả quay cuồng giữa răng môi, răng rắc, răng rắc, răng rắc, thanh âm thanh thúy vang lên trong phòng.
Đầu óc Bình Phàm: 360 độ phân tích vi rút.
Ở trong trạng thái trống không, Bình Phàm chỉ biết được một vài điều, nơi này là nhà của cô, mà Doãn Việt là khách.
Cho nên, cô dương ánh mắt mịt mờ, đem trái táo cắn một nửa đưa cho Doãn Việt.
"Anh ăn không?"
Doãn Việt: "..."
Kế tiếp, thật đúng là không phải Bình Phàm lúng túng, mà Bình Phàm chỉ có thể biến thành chú chuột hamster, hai móng vuốt cầm lấy trái táo cố gắng gặm.
Gặm a gặm a gặm a gặm a gặm, gặm đến 2012 nào ~! ! !
"Chúng ta ra ngoài một chút không." Doãn Việt đề nghị.
Không khí quỷ dị, ngay cả Doãn Việt luôn luôn chịu trách nhiệm tạo phông nền nhạt nhẽo cũng không có cách nào tiếp thu được.
Bình Phàm tiêu diệt vi rút xong, một lần nữa khởi động lại hệ thống, nhìn tia máu hồng hồng trong mắt Doãn Việt, nội tâm lại có chút cảm giác bủn rủn.
Sau đó, cô bật thốt lên: "Hay là, anh lên giường em nằm nghỉ một chút đi."
Nghe vậy, vẻ mặt Doãn Việt có một loại cảm xúc khác từ từ dâng lên.
Mà đồng thời Bình Phàm cũng hiểu được một chuyện.
Gì kia, vi rút bất tử, đội mồ sống lại à.
Giường, đó là nơi làm cho người ta mơ màng đến cỡ nào.
Là một nữ thanh niên chưa lập gia đình vậy mà lại mời một nam thanh niên chưa lập gia đình lên giường của mình, chuyện này rất bất lợi cho quá trình hình thành xã hội hài hòa.
Nhưng nếu đã nói ra, cô cũng không thể đổi ý, hy vọng duy nhất chính là, Doãn Việt có thể cự tuyệt đề nghị này của cô.
Nhưng, ừ, đồng chí Doãn Việt gật đầu, sau đó, đi vào khuê phòng của cô, nằm trên giường phủ ra hello kitty của cô.
Hơn nữa, rất nhanh liền ngủ say.
Bình Phàm chỉ có thể phát ra thanh âm bái phục tự đáy lòng, đứa nhỏ này, thật đúng là không chọn giường, so với bọn nhỏ ở nhà trẻ có sức sống mạnh hơn nhiều.
Nhưng mà, cái loại yêu đương này, thật đúng là kỳ quái.
Hay phải nói là, nhà người ta yêu nhau cũng như vậy sao?
Bình Phàm nghĩ mãi không xong, vẫn là tục ngữ nói đúng, không có kinh nghiệm, thật đáng sợ.
Rón rén đi vào phòng, kéo rèm cửa sổ, che phủ từng tấc từng tấc ánh trăng trên mặt Doãn Việt, nhìn lại, phảng phất giống như mặt của hắn từ từ hấp thu ánh trăng sáng.
Rất mê người.
Doãn Việt ngủ nghiêng, vài sợi tóc cũng giống như đang ngủ, mềm mại từ trên trán trơn bóng trượt xuống, đuôi sợi tóc chạm vào lông mi, vướng lại.
Nhất định là cảm thấy ngứa ngáy nên trong giấc mộng Doãn Việt khẽ nhúc nhích mí mắt dưới.
Ngay cả một động tác nhỏ bé này cũng nhã khiết như thế.
Bình Phàm dựa vào cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, hai tay đem rèm hoa bên cửa sổ vò thành hai đóa hoa.
Người đàn ông nằm trên giường này, lúc còn trẻ đối với cô mà nói thì giống như một thiên thần không thể chạm vào, bây giờ vậy mà lại trở thành bạn trai của cô.
Có điểm giống như giấc mộng.
Giống như thiếu nữ tuổi dậy thì mơ mộng: một ngày nào đó vương tử mà mình thầm mến được mọi người hoan nghênh bỗng nhiên tìm tới mình, nói một câu tớ thích cậu.
Rất không thực tế, nhưng bởi vì không thực tế nên mới mỹ lệ như vậy.
Nếu như vậy nữa, rất có thể cô sẽ không nhịn được vươn tay, lại ăn đậu hủ của hắn. Bình Phàm vội vàng như chạy trốn trở lại phòng khách.
Dựa lưng vào ghế sa lon, đem laptop đặt trên đầu gối, mở word ra, bắt đầu soạn giáo án ngày mai.
Mục đích dạy học, chỗ khó trong việc dạy học, quá trình dạy học, làm bảng thiết kế, từng bước từng bước, cặn kẽ soạn ra.
Trong miệng ngậm chocolate mới bóc một nữa, hai bàn tay tung bay trên bàn phím, làm việc dung hợp với chocolate, cảm giác thật không sai.
Tập trung tinh thần làm hơn một tiếng, rốt cục cũng hoàn thành, cô xoa bóp eo chua xót, làm mấy động tác Yoga, mở chim cánh cụt ra, bắt đầu thay đổi status.
Nên viết cái gì đâu?
Tôi có bạn trai ! ! ! ! —— hình như quá làm cao rồi.
Đừng có tình ý gì với chị, bạn trai chị đánh các em rớt răng bây giờ ! —— hình như quá kiêu ngạo rồi.
Khụ khụ, nói nhỏ một chút, thật ra tôi đã có chủ. —— hình như quá giống nàng dâu nhỏ rồi.
Đổi đi đổi lại đều thấy không hài lòng, cuối cùng cô dứt khoát để trống không.
Tho nhỏ QQ, mở websites ra, bát quái, thời sự, ẩm thực, nam nữ, kích chuột, mở ra websites cô thấy có hứng thú.
Đang vui, QQ báo tin, có người tìm.
Chim cánh cụt của bạn học Bình Phàm vẫn luôn trong chế độ ẩn, người tìm cô chỉ có thể là mấy người quen.
Mở ra nhìn một cái, bạn tốt Mộc Mộc.
"Con nhỏ kia, dám bỏ tớ đi tìm trai! ! !"
Bạn học Mộc Mộc rất là kích động.
Từ lần trước bị chủ tiệm đồ cổ làm thịt, Mộc Mộc vẫn bị vây trong trạng thái như vậy.
Bình Phàm không dám chọc, vội vàng lạch cạnh tỉ mỉ đánh ra một hàng chữ dài, đối với tình huống trên tiến hành giải thích cặn kẽ.
Mộc Mộc lúc này mới giảm lửa giận.
Thế này mới biết, thì ra Mộc Mộc đọc status cô mới thay đổi vừa rồi mới biết được tin tức này, cho nên nói, QQ đã gây ra bao nhiêu thảm án a.
"Cưng ơi, rốt cuộc cậu đã hỏi hắn về chuyện Phương Nhan chưa?" Mộc Mộc nhắc nhở.
Bình Phàm cực kỳ xấu hổ mà bày tỏ, mỗi lần nhìn thấy Doãn Việt đại não thông minh của cô giảm sút nghiêm trọng, quên rất nhiều chuyện, dĩ nhiên cũng bao gồm chuyện Phương Nhan.
"Vậy cậu cứ hồ đồ như vậy làm bạn gái hắn à?" Mộc Mộc tức giận phóng ra một icon rực lửa, tỏ vẻ bản thân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bình Phàm cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như mình dường như giống như cũng chưa đáp ứng mà.
"Theo tớ thấy, cậu căn bản là hỏi không ra, cậu đấy, giống như một con lừa, bị Doãn Việt dắt mũi." Mộc Mộc đánh ra một icon than thở, rất hợp với tình hình.
Bình Phàm cảm thấy Mộc Mộc rất hiểu mình, cô khó có thể mà níu lấy cổ áo Doãn Việt giận dữ hỏi, nói, anh cùng Phương Nhan đến tột cùng là có chuyện gì? Còn có, anh đối với em rốt cuộc là nghiêm túc hay chỉ vui đùa chơi thôi?
"Cậu không hỏi, người chịu khổ chính là cậu, sau này, không chừng Phương Nhan sẽ biến thành cây gậy, ngăn cách giữa các cậu." Mộc Mộc lại bắt đầu làm đại biểu thay chú Jesus lên tiếng.
Bình Phàm đánh ra một chuỗi dấu chấm tròn, tỏ ra tâm tình im lặng của mình giờ phút này.
"Tóm lại, tớ cảm thấy Doãn Việt này không quá đáng tin, nhưng mà nể tình hắn đẹp trai, có thể tha thứ cũng tiện vui đùa đáp lại một chút, nhưng cậu ngàn vạn lần không thể để hắn chiếm tiện nghi, biết không, đây là nguyên tắc của vấn đề!"
Bình Phàm gật đầu, dĩ nhiên, đại biểu lên tiếng của cô chính là icon của QQ.
Nhưng mà, phạm vi không thể để cho Doãn Việt chiếm tiện nghi là gì?
"Nắm tay, hôn, sờ mặt nhau cũng có thể, còn tầng sâu hơn thì nhất định phải nghiêm nghị ngăn cản, hiểu không?" Mộc Mộc Jesus tận tình khuyên bảo.
Bình Phàm đánh ra icon đỏ mặt.
Thật ra thì, vừa rồi là cô chiếm tiện nghi của Doãn Việt mới đúng.
Xấu hổ a! ! !
"Tốt lắm, tớ đi ngủ chăm sóc sắc đẹp đây, sáng mai còn phải tiếp tục tìm tên Trang thập tam kia pk." Mộc Mộc đánh ra icon ngáy ngủ.
Nói gặp lại sau, cái icon đang ngáp của Mộc Mộc cứ như vậy xám lại.
Trang thập tam công tử chính là vị chủ tiệm làm thịt ba ngàn vạn của Mộc Mộc lần trước.
Bình Phàm cảm thấy hai người này đúng là không phải oan gia không đối đầu.
Nhưng, bây giờ khó bảo toàn được bản thân mình, vẫn là đem chút thông minh còn sót lại tập trung trên người mình đi.
Bình Phàm duỗi lưng mỏi, đứng dậy, mở cửa sổ sát đất của phòng khách, đi ra ngoài ban công.
Đêm đã khuya, nơi xa, mấy ngọn đèn đường yên tĩnh tỏa sáng, gió đêm u tĩnh, có chút lành lạnh, Bình Phàm ôm chặt mình hơn một chút.
Tịch mịch, là bệnh chung của người thành phố. Bình Phàm thường xuyên đứng ở trên ban công, cảm thụ tịch mịch.
Chỉ là bây giờ, mặc dù thân thể lạnh, nhưng nơi nào đó trong nội tâm lại ấm áp.
Bởi vì cô biết trong phòng còn có một người khác.
Không phải không thể thừa nhận, loại này cảm này thật ra rất tốt, cho dù không nói gì, không tiếp xúc gì, chẳng qua là biết, giờ phút này trên thế giới còn có một người như vậy cùng bạn ở chung một chỗ, vậy là rất tốt.
Thật sự tốt.
Chẳng qua là, lấy tay xoa mặt mới cảm thấy tay lạnh.
Nếu như thành thói quen, lỡ ngày nào đó tịch mịch trở lại thì có khi cô chịu không nổi.
Hít sâu một cái, hơi lạnh lẻo tiến vào phổi, não bộ càng thêm thanh tĩnh. Bình Phàm bắt đầu cố gắng rà soát lại những đoạn trí nhớ ngắn ngủi cùng Doãn Việt tiếp xúc.
Trí nhớ quá mỏng, phải phí rất nhiều công sức thời gian mới có thể nhớ ra những trang giấy ố vàng kia.
Cô nhớ có một lần như vậy, nhà Bình Phàm sửa lại nên phải ở nhờ nhà dì. Nhà dì cùng nhà cô ngược hướng nhau cho nên lúc đi học cô phải đi một con đường khác.
Mà đang đi trên con đường đó, cô tình cờ gặp Doãn Việt.
Một vật sáng, đương nhiên tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
Bởi vì căn bản là không quen, cộng thêm uy lực của vật sáng quá lớn, càng thêm lu mờ chính bản thân mình. Bình Phàm bước nhanh hơn, ba lô trên vai lắc qua lắc lại theo từng bước chân.
Thế mới biết con đường kia cũng là con đường Doãn Việt phải đi qua mới tới trường được. Để tránh đụng phải hắn, ngày hôm sau Bình Phàm cố ý đi học trước 20 phút để tránh gặp mặt đại nhân.
Dù như vậy, vẫn gặp được.
Ngày thứ ba, Bình Phàm đi trễ 20 phút, kết quả vẫn như cũ.
Không có cách nào khác, ý trời như thế, cô buông tha giãy dụa, đúng thời gian lên đường.
Một tuần lễ kia, trên con đường đá đỏ tường rào, tia nắng ban mai yếu ớt, thiếu niên Bình Phàm đeo balo đi phía trước, phía sau cách mười mét, Doãn Việt vẫn trầm mặc giống như trước duy trì tốc độ.
Chẳng qua một tuần sau, nhà Bình Phàm sửa xong, cô không đi qua con đường kia nữa.
Cũng không gặp Doãn Việt trên đường đi học nữa.
Năm ngón tay luồn vào tóc vuốt vuốt, phần da đầu móng tay khẽ phát lạnh, lôi Bình Phàm từ trong ký ức trở lại.
Còn gì nữa không? Còn gì nữa không? Quá khứ cùng Doãn Việt?
Rất ít, nếu như tin tức trên bị bạn học trước kia biết được, nhất định sẽ nổ tung.
Hai đường thẳng song song, lại đi với nhau.
Hơn nữa, hai đường khác lạ như vậy...
Cô, thật sự xứng đôi với Doãn Việt sao?
Chật, không được, càng nghĩ càng đau đầu.
Thở dài, quay đầu, bạn học không có nổ tung, Bình Phàm nổ tung.
Bạn học Doãn Việt người gặp người thích hoa thấy hoa nở con cua thấy cũng muốn bò dọc lại của chúng ta, không biết đứng sau lưng cô đã bao lâu.
Gặp phải thời khắc này, Bình Phàm chỉ có thể rất bất đắc dĩ hỏi ra một câu lãng phí nước miếng.
"Anh tỉnh rồi à?."
Doãn Việt gật đầu.
Hắn vừa tỉnh ngủ, áo hơi nới rộng, tóc tai cũng hơi xốc xếch, nhưng nhìn qua không có một chút tổn thương nào tới hình tượng của hắn, ngược lại còn tăng thêm một cổ hấp dẫn trí mạng.
Bình Phàm cảm thấy, chú Jesus có đôi khi rất không công bằng.
"Xin lỗi, anh ngủ lâu quá." Doãn Việt nói, giọng nói của hắn hơi mông lung hơn so với bình thường.
"Không sao." Bình Phàm cười cười, sau đó cúi đầu.
Thật không dám giương mắt.
Bên trong gian phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bước chân của Doãn Việt, trầm ổn có lực, từng bước, đi tới trước chân Bình Phàm.
Bình Phàm dựa lưng vào lan can sắt ngoài sân thượng, hơi lạnh như băng thấm vào người, từ lưng truyền đến. Nhưng Bình Phàm vẫn cảm thấy nóng, bởi vì tay Doãn Việt, bàn tay sạch sẽ rất ít gặp của đàn ông, nâng đôi mắt che khuất sóng triều của cô.
Giống như, nhấc lên khăn phượng đỏ thẫm.
Sau đó, môi của hắn, chạm lên thái dương trắng ~ mềm của Bình Phàm.
Thái dương trơn bóng, môi non mềm, hơi thở đặc biệt của hắn.
"Ngày mai anh tới đón em." Hắn nói.
Giọng nói dường như giống lúc bình thường, dường như, lại có một tia bất đồng.
Bình Phàm không dám ngẩng đầu, chẳng qua chỉ an tĩnh dùng lưng đè lên lan can sắt màu đen, muốn dùng nhiệt độ lạnh như băng của kim loại làm cho mình thanh tĩnh.
Nhưng cả người - ý thức đã tán loạn, không ở chung một chỗ.
Mãi cho tới khi tiếng đóng cửa biến mất một hồi sau, cô mới miễn cưỡng phục hồi lại tinh thần.
Doãn Việt rời đi.
Trong một mảnh hổn độn, Bình Phàm chỉ có một nghi vấn.
Cái kia, hôn lên thái dương hẳn là không tính là bị chiếm tiện nghi đi.